[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 802 : Để lại một cánh tay
Ngày đăng: 05:28 22/08/19
- Minh…ngươi không phân biệt được thân sơ à?
Sắc mặt Kim Đông Nam trầm xuống, quát Kim Minh.
Kim Minh hối lỗi nhìn Sở Mặc:
- Thật xin lỗi Sở công tử, ta uống nhiều quá nên lỡ lời.
Sở Mặc cười cười, thầm nghĩ: cáo già và tiểu hồ ly còn muốn thử ta nha. Được rồi, ta sẽ cho các ngươi biết một chút. Vì thế, hắn lắc đầu cười nói:
- Cũng không phải chuyện gì bí mật, ta không những luyện thể, mà còn muốn lên hoàn mỹ Trúc Cơ.
Sở Mặc vừa nói xong, mắt của phụ tử Kim Đông Nam đều trừng lớn. Hai người hít sâu một hơi, không dám tin nhìn Sở Mặc.
- Hoàn…mỹ Trúc Cơ ư?
Kim Minh cảm giác đầu mình hỏng rồi, nói chuyện cũng không lưu loát.
Kim Đông Nam cũng vậy, không dám tin nhìn người trẻ tuổi kia. Đầu óc lại không ngừng vận chuyển, rốt cuộc đại phái nào ở Linh giớichuyên luyện thể, lại còn giàu nứt đố đổ vách…
Nếu không, chắc chắn không có khả năng để đệ tử lên hoàn mỹ Trúc Cơ.
Đáng tiếc kiến thức của Kim Đông Nam còn hữu hạn, nghĩ nửa ngày cũng không ra. Sở Mặc vô ý nói, lại khiến Kim Đông Nam kiên định quyết tâm giao hảo với Sở Mặc.
Mặc kệ hắn là ai, sau lưng có bối cảnh gì, một người trẻ tuổi hoàn mỹ Trúc Cơ cũng đáng để thâm giao, đáng giá đem tương lai của gia tộc đặt trên người hắn rồi.Kim Đông Nam biết, toàn bộ Linh giới, cũng không có mấy người hoàn mỹ Trúc Cơ đâu.
Kim gia nhặt được bảo bối rồi. Ánh mắt của Kim Đông Nam nhìn Sở Mặc đã thay đổi hoàn toàn.
Từ Kim gia đi ra, Sở Mặc cự tuyệt Kim Đông Nam phái người đánh xe cho hắn, nói vừa nãy uống nhiều quá nên giờ muốn đi bộ để hít thở không khí.
Kim Đông Nam cũng không kiên trì mà chỉ phái vài Trúc Cơ tu sĩ đi theo bảo hộ từ xa. Lão không muốn một người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng như vậy gặp chuyện bất trắc.
Thế lực sau lưng người trẻ tuổi này chắc chắn vô cùng mạnh mẽ, có khả năng nghiền ép các thế lực ở đây.Hy vọng tiểu nha đầu Lục gia kia thông minh một chút, đừng làm việc gì ngu xuẩn. Theo lời đồn, tiểu nha đầu kia cũng rất có năng lực, là người ra nhiều quyết sách trọng đại cho Lục gia. Nhưng nếu nàng trêu chọc Sở Mặc, chỉ sợ sẽ gặp vận đen thôi.
Kim Đông Nam cũng không muốn mình bị xui xẻo theo.
Nhìn bóng lưng Sở Mặc biến mất trong đêm tối, Kim Minh nhìn phụ thân, nghiêm túc hỏi:
- Phụ thân tin hắn nói thật sao?
Con ngươi Kim Đông Nam thâm thúy, lão trầm giọng nói:
- Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của ta, lời hắn nói có tám chín phần là sự thật. Thậm chí, ta cảm giác hắn còn chưa nói hết, vẫn giữ lại cái gì thì phải.
- Dạ…
Kim Minh mờ mịt nhìn phụ thân.
Kim Đông Nam nói:
- Ta cảm thấy, thể chất của hắn ít nhất đạt tới cấp chín trong truyền thuyết, mà có khi là Tiên Thiên cũng nên…
- Điều này có thể không ạ?Khóe miệng Kim Minh co quắp, mặt không tin.
- Ngươi đừng quên hắn chỉ dùng một quyền đã đánh bay tên Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ của Hồng gia. Càng nghĩ ta càng thấy, trừ khi hắn có thể chất cấp chín hoặc cao hơn mới làm được như vậy. Ngươi gặp người luyện võ ở Tiên Thiên nào có thể dùng một quyền đánh trọng thương một tu sĩ Trúc Cơ chưa?
Kim Đông Nam nói xong lại không nhịn được cảm thán.
- Hai ngày nữa, đến đêm trăng tròn, khi vào cửa di tích nhất định phải mang hắn theo.
- Nếu đúng như cha nói, thì đồ vật trong di tích có đáng giá mấycũng không bằng mối quan hệ với hắn rồi.
Kim Minh nói.
Kim Đông Nam nhìn con mình bằng ánh mắt tán dương, không nhịn được cười ha ha, vỗ mạnh vào vai Kim Minh, sau đó nói:
- Đúng thế. Rốt cuộc thì con ta đã trưởng thành. Ngươi nói đúng, đồ vật chỉ là vật chết, có đáng giá thế nào cũng không thể bằng tình hữu nghị với một đại nhân vật được.
…
Trên đường đá an tĩnh chỉ có một mình Sở Mặc. Không còn vẻ ồn àonáo động như trong ngày. Vào đêm, mấy viên đá trơn bóng trên đường được ánh trăng chiếu rọi sáng loáng.
Sở Mặc có thể cảm giác được đang có người âm thầm đi theo hắn nhưng cách khá xa. Hắn biết đây là người Kim gia phái tới bảo vệ hắn.
Hắn cũng chẳng để ý mấy người đó. Hiện tại, hắn đang suy nghĩ làm thể nào có thể xây dựng thế lực ở Linh giới trong thời gian ngắn nhất.
Sở Mặc không gặp khó khăn gì trong việc tìm kiếm tài liệu Trúc Cơ bình thường. Có Thương Khung Thần Giám tương trợ, rất dễ lấy được mấy tài liệu kia.Với năng lực luyện đan hiện nay của hắn, tùy tiện không cần dùng Tam muội chân hỏa cũng có thể luyện ra hoàn mỹ Trúc Cơ đan.
Đối với người ở Linh giới, đừng nói hoàn mỹ Trúc Cơ đan, hạ phẩm Trúc Cơ đan cũng đã được coi là quý lắm rồi…
Bất cứ một viên nào cũng có thể bán được với giá trên trời.
Bản lĩnh lớn nhất của Sở Mặc là có luyện ra hoàn mỹ Trúc Cơ đan từ tài liệu của Trúc Cơ bình thường.
Nếu hắn muốn, luyện một viên tiên phẩm cũng không thành vấn đề.Điều quan trọng nhất là hắn có thể đạt được mục đích nhưng không gây sự chú ý.
Qua mấy ngày tìm hiểu, Sở Mặc cơ bản nhận biết một chút về tình hình tu luyện ở Linh giới.
Linh giới có rất nhiều tu sĩ, nhìn chung có thể chia làm ba nhóm.
Bộ phận tu sĩ hùng mạnh nhất là ở các đại môn phái. Các môn phái có căn cơ thâm hậu, đã ăn sâu bén rễ ở Linh giới rất lâu rồi, thậm chí đến mấy vạn năm. Giữa các môn phái cũng có liên hệ chặt chẽ.Trong một số môn phái còn có cả đại tu sĩ phi thăng Thiên giới. Những môn phái này càng có nội tình hùng hậu. Có thể coi là quái vật ở Linh giới.
Mặc dù nói hơi khó nghe nhưng một số tu sĩ ở Tiên giới mà đến Linh giới cũng sẽ không dám đi trêu chọc mấy môn phái này.
Nhóm thứ hai là các gia tộc lớn nhỏ. Ví dụ như Kim gia, Lục gia, hay Hồng gia trong Cẩm Tú thành.
Trong Linh giới, bọn họ cũng chỉ như muối bỏ biển, nhưng trên ở một địa bàn nhất định, bọn họ lại có thực lực tương đối khủng bố. Hơnnữa, sau một số gia tộc còn có bóng dáng của các đại môn phái.
Xem ra sau này dùng tên Sở Mặc phải thật cẩn thận. Sở Mặc tự nhủ. Trong Linh giới cũng có sinh linh có khả năng tiến vào Huyễn Thần giới, mặc dù ít nhưng không phải không có. Hiện tại ở Huyễn Thần giới, cái tên Sở Mặc như sấm dội bên tai. Nếu bị kẻ hữu tâm nhìn ra, sẽ dẫn đến những phiền toái không cần thiết.
Số lượng lớn nhất nhưng thực lựa yếu nhất của Linh giới chính là tán tu.
Tán tu là nhóm thứ ba. Mặc dù số lượng lớn, nhưng đa phần cả đờichỉ dừng ở Trúc Cơ. Một tán tu gặp rất nhiều khó khăn nếu muốn bước lên Kim Đan. Sở Mặc thấy hắn có thể bỏ chút tâm huyết vào nhóm người này.
Trên đời này không thiếu nhân tài nhưng không đủ tài nguyên. Một người có ưu tú đến đâu không có tài nguyên thì cũng phải dừng lại. Mà thứ Sở Mặc không thiếu nhất chính là tài nguyên.