[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 804 : Khóc hu hu
Ngày đăng: 05:28 22/08/19
Hắn muốn tung hỏa mù, dọa sợ quái vật Lục gia, khiến bọn họ không biết rõ lai lịch của hắn.
Tu sĩ Lục gia đến tìm hắn cũng chỉ vì buổi trưa hắn tỏ thải độ với cái tên nữ cải nam trang Lục Thiên Kỳ kia nên bị Lục Thiên Kỳ nhìn thấu lai lịch. Nếu không, cho bọn chúng mười lá gan cũng không dám phái người đến tập kích mình.
Con ngươi Sở Mặc lóe lên, cả người bộc phát sát khí.Hiện tại hắn hoàn toàn không giống một người luyện võ Tiên Thiên. Đừng nói là Trúc Cơ, dù là tu sĩ Kim Đan cũng không có nhiều sát khí như vậy đâu.
Đừng quên lúc trước Sở Mặc đã đi ra từ trong núi đao biển máu.
Vèo một cái.
Một thân hình từ trong bóng đêm phi đến đánh Sở Mặc, kèm theo đó là tiếng quát:
- Dám nhục nhã người của Lục gia, ngươi muốn chết!
- Kỳ nhi dừng tay!
Một tiếng hét khác cùng phương hướng truyền đến nhưng đã muộn rồi. Lục Thiên Kỳ tức giận đã xông thẳng đến trước mặt Sở Mặc. Thanh trường kiếm trong tay nàng tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm.
Thanh kiếm đó là một linh khí hẳn hoi.
Sở Mặc cười lạnh, tay cầm cánh tay của Lục Nhất Phong, đỡ kiếm của Lục Thiên Kỳ.
- Ngươi là đồ đê tiện!
Lục Thiên Kỳ tức giận kêu to, nhưng không thể không thu lại kiếm.Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, Thí Thiên trong tay Sở Mặc đã đặt lên đầu vai của Lục Thiên Kỳ từ lúc nào. Sát khí lạnh lẽo của nó khiến Lục Thiên Kỳ thấy nổi da gà.
- Mong các hạ nương tay!
Từ thành nam lại vang lên thanh âm cùng nói với Lục Thiên Kỳ lúc nãy, nhưng lúc này, thanh âm lại tràn đầy sự hoảng sợ.
- Sở công tử nương tay!
Từ thành tây truyền đến tiếng nói của Kim Đông Nam. Cuối cùng thì tên cáo già Kim Đan kỳ này cũng chịu chạy tới.
Rất nhiều người cũng đổ xô tới đây. Các cao thủ của Kim gia, Hồng gia, Lục gia… gần như đều tề tụ tại đây, tính sơ qua có đến hơn hai, ba trăm người.
Mọi người đều há hốc mồm nhìn bóng dáng cao to đối diện với bóng dáng nhỏ xinh dưới gốc đại thụ trên con đường dài.
Thiên chi kiêu nữ mấy trăm năm mới có của Lục gia Lục Thiên Kỳ lại bị một người luyện võ Tiên Thiên cảnh chế phục ư? Gần như không ai dám tin vào mắt mình nữa.Kim Đông Nam lại vui mừng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, thanh niên này có lai lịch khó mà tưởng tượng đây. Chỉ dựa vào thực lực của Tiên Thiên lại có thể đối chiến với hai tu sĩ Trúc Cơ đỉnh cao.
Lại còn thắng rất gọn gàng thoải mái, ung dung nhẹ nhàng.
Trước mặt hắn, hai tu sĩ Trúc Cơ đỉnh cao chỉ như hài đồng non nớt, không có sức phản kháng.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Thiên Kỳ chưa bao giờ chịu kinh hãi và ủy khuất to lớn như vậy. Sự kiên cường gần như sụp đổ,… Nàng đột nhiên hức hức, khóc rống lên.Sở Mặc méo miệng thầm nghĩ, giờ có còn nghĩ mình là đàn ông không? Hứ.
- Sở công tử… đều là hiểu lầm. Ngài vạn lần đừng xúc động. Đây là tiểu công chúa của Lục gia, Lục Thiên Kỳ, không phải người ngoài đâu.
Kim Đông Nam biết giờ là lúc lão có thể biểu hiện. Lão tin mình đoán được suy nghĩ của Sở Mặc. Sở Mặc làm lớn chuyện này, dẫn đến sự chú ý của nhiều người khẳng định không phải muốn làm kẻ ác, bẻ hoa trước mặt mọi người.
Nếu là ngày thường, dù Kim Đông Nam nói Lục Thiên Kỳ là côngchúa gì gì đó, chắc chắn Lục Thiên Kỳ sẽ trở mặt. Ca là công tử, ngươi mới là tiểu công chúa. Cả nhà ngươi là tiểu công chúa!
Nhưng lúc này, Lục Thiên Kỳ đang sợ ngây người, làm gì còn tâm trí mà so đo, chỉ đứng đó khóc hu hu. Bộ dạng còn rất đáng thương, không còn nhìn thấy phong phạm của Lục công tử đâu nữa, chỉ giống một cô bé đang bị chấn kinh mà thôi.
Kim Đan kỳ tu sĩ Lục Chính cũng chạy đến, mí mắt giật liên tục, nhìn Sở Mặc khẩn khoản:
- Mong ngài thả tiểu nữ!Ây da, cũng không gọi Kỳ nhi nữa rồi…
- Ngươi nói ta thả thì ta thả sao?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn Lục Chính.
- Kim Đan kỳ thì giỏi lắm chắc? Trong cơ thể ngươi bị ám thương mạnh như vậy mà còn dám vận sức. Nếu cứ cố, trong vòng ba năm, nhất định nổ tan xác mà chết.
- Ngươi…ngươi nói gì đó?
Lục Chính còn đang nghĩ làm thế nào để qua mặt lão hồ ly Kim Đông Nam cứu nữ nhi của mình. Dù sao, nếu chỉ vì chuyện này mà nợ Kim Đông Nam một ân tình thì thật sự không có lời.Nhưng lời Sở Mặc vừa nói lại giống như một đòn cảnh cáo đánh trúng trọng tâm, trực tiếp khiến lão choáng luôn.
Toàn bộ Lục gia, không ai biết trong cơ thể lão có ám thương. Ngay cả nữ nhi Lục Thiên Kỳ cũng không biết. Sao người trẻ tuổi kia lại biết được chứ? Lục Chính bỗng thấy mình như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát.
- Ta nói gì tự ngươi hiểu. Nếu muốn sống, tốt nhất nên nghĩ thật kỹ xem mình phải làm gì.
Sở Mặc nói xong, sắc mặt tốt hơn một chút, nhìn Kim Đông Nam đứng bên cạnh Lục Chính, khẽ gật đầu nói:
- Kim gia chủ, ngài nói đây là hiểu lầm sao?
- Đúng vậy, nhất định là hiểu lầm. Sở công tử, mọi người đều quen biết. Thiên Kỳ trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với nàng. Với lại, nàng còn gọi ta một tiếng thúc thúc đó.
Kim Đông Nam nói rất thành khẩn.
- Cho nên, Sở công tử đừng xúc động quá.
- Ồ, là hiểu lầm sao?
Sở Mặc lạnh lùng cười, nhìn Lục Thiên Kỳ hỏi.
Lục Thiên Kỳ thấy mọi người đến, cảm thấy rất mất mặt nhưng cũngcó vài phần lo lắng. Tuy nhiên, thanh đao lạnh lẽo vẫn đang đặt trên cổ của nàng nên nàng không dám xù lông với Sở Mặc nữa. Nghe Sở Mặc hỏi, Lục Thiên Kỳ ấp úng, không biết nói thế nào.
- Không nói được phải không? Vậy ta nói hộ ngươi.
- Sở mỗ đi ra ngoài rèn luyện, du lịch đến đây, có hân hạnh được quen biết với vài người bạn. Lúc trước dù có xung đột với con cháu của Hồng gia, nhưng Hồng gia rất biết đại nghĩa, chúng ta đã giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng. Nhưng Lục Thiên Kỳ, một cô gái giả trai, tự dưng chạy đến chỗ Sở mỗ, trưng ra bản mặt cứng nhắc, kêu Sở mỗ đêm nay phải đến Lục gia dự tiệc, sau đó xoay người bỏ đi. Đây là phương thức Lục gia mời người sao ? Sở mỗ đã hẹn trước với Kim gia chủ, nênhôm nay đến Kim gia dự tiệc, không đến Lục gia. Nhưng Lục gia lại phái người tới, muốn chặt một tay của Sở mỗ… Hô, đúng là thanh thế lớn gớm. Ngươi dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy? Còn nữa, một cô gái lại không giống một cô gái, cố tình ra vẻ mặc đồ con trai, luôn mồm nói người khác phải gọi mình là Lục công tử. Ngươi quay đầu lại soi gương xem ngươi có giống một công tử không? Gà mái đeo mào giả gà trống lại còn đắc chí, đúng là không biết tự trọng.
Nghe Sở Mặc nói, người bốn phương tám hướng đều thấy tê da đầu.