[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 818 : Di chỉ Thanh Hư Môn

Ngày đăng: 05:28 22/08/19

Một đám tu sĩ Hồng gia xoa xoa tay, xoay người, chặn ở đó.Sở Mặc khẽ lắc đầu. Nghĩ thầm, chặn ở đây thì sao chứ? Chẳng nhẽ lại thật sự ngăn được hết đám người kia ư? Nhưng hắn cũng không có tâm trí để đi xen vào việc của người khác, nương theo dòng người tiến vào trong cửa đá. Sau khi vào, Sở Mặc mới phát hiện nơi này có chút tương tự với Sở Cung ở Huyễn Thần Giới, thế nhưng diện tích lại rộng hơn Sở Cung nhiều! Bên trong là một không gian khép kín, có sông có núi, cung điện được xây dựng vào vị trí tựa núi nhìn sông, tuy rằng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng vẫn cứ để lại cho người ta khí thế ápbách hùng hồn như cũ. - Thanh Hư Môn… Đây, đây lại chính là Thanh Hư Môn trong truyền thuyết! - Trời ạ, đúng là Thanh Hư Môn, lần này… chúng ta phất lớn rồi! - Thanh Hư Môn… đã biến mất khỏi Linh giới suốt ba vạn năm, thật không ngờ sẽ lại xuất hiện ở nơi này của chúng ta! - Ha ha ha ha, chuyến đi này của chúng ta thật đúng là không tệ. Di tích Thanh Hư Môn được bảo tồn hoàn hảo như vậy, nhất định sẽ cóvô số bảo vật và truyền thừa đang chờ chúng ta! - Các huynh đệ còn chờ gì nữa, đi tìm cơ duyên thôi! Một đám người đều hăng hái vô cùng, bầy bầy lũ lũ kéo tới cung điện được xây dựng dựa lưng vào núi kia. Mà ngay cả đám người Lục Chính cũng không nhịn nổi lao về phía trước. Đến lúc này rồi, ai còn hơi đâu mà đi đợi chờ Sở Mặc nữa chứ. Lục Thiên Duyệt lẫn trong đoàn người ngoái đầu xung quanh tìm Sở Mặc. Nhưng người thì quá đông, nên trong một chốc một lát thì cũngkhông tìm thấy. Cuối cùng đành phải từ bỏ, trong lòng hừng hực nhiệt huyết theo mọi người tiến về phía cung điện. Những lúc như vậy thì phải dựa vào tốc độ của ai nhanh hơn, ai cơ duyên tốt hơn, ai có vận khí may mắn hơn! Cho nên, các tu sĩ trong ba gia tộc lớn của Cẩm Tú Thành này tuy đã nhận lệnh không được tấn công lẫn nhau, nhưng ý thức cạnh tranh từ trong bản năng cũng không ít đi chút nào. Đều muốn mình giành được cơ duyên tốt nhất. Lúc này Sở Mặc lại đang cùng Đại Công Kê vội vã đi về một hướng khác.Tốc độ của Đại Công Kê quá nhanh, hơn nữa tâm tư mọi người đều đặt cả vào quần thể cung điện kia, thậm chí có một số người còn không kịp thấy một người một gà này biến mất như điện xẹt. Lúc đó, cuộc chiến phía bên ngoài cửa đá cũng đang hết sức căng thẳng. Tu sĩ hiếu chiến nhất của Hồng gia, và hơn một nửa tu sĩ của Kim Gia, Lục gia đang chắn trước cửa đá chặt như nêm cối. Những người này đều sớm được dặn dò, phải phụ trách cản phía sau.Gia chủ ba gia tộc lớn sao lại không nghĩ tới có kẻ phía sau muốn dây máu ăn phần? Bởi vậy đã sớm sắp xếp người xong xuôi đâu vào đấy. Những gia tộc khác trong Cẩm Tú Thành và các tán tu khắp nơi tìm về thấy cửa bị chặn đều lửa giận phừng phừng, đám đông bắt đầu bị kích động. - Tránh ra! Sao dám chặn ở đây? - Đúng vậy, di tích này là của các ngươi sao? Để chúng ta vào! - Di tích vô chủ, ai cũng đều có tư cách đi vào! - Không tránh, chúng ta sẽ phải ra tay! Cùng với sự xuất hiện ngày càng nhiều của những kẻ âm thầm ẩn nấp, con số cũng gia tăng nhanh chóng tới chừng hơn một ngàn người, Vương Vũ cũng xen lẫn trong đám người kia, đồng loạt rống lên giận dữ theo bọn họ. Vương Vũ lớn tiếng nói: - Gia tộc lớn thì giỏi lắm sao? Dựa vào đâu mà dám chắn ở đó? Các huynh đệ, chuyện như vậy làm sao nhịn nổi! Bình thường chúng tacũng nhịn họ đủ rồi! Bây giờ còn tiếp tục phải nhịn sao? - Nhịn cái con mẹ nó, ông đây đã sớm nhịn không nổi người của tam đại gia tộc rồi? - Khốn kiếp, làm thịt bọn chúng! Một lũ bỉ ổi, cho rằng mình là kẻ mạnh lợi hại nhất trên đời chắc! - Đánh vào đi! - Nhất định phải đánh vào! Không tránh ra liền giết hết!Bầy người lập tức hỗn loạn cả lên, Vương Vũ âm thầm cảm thấy đắc ý trong lòng, vô cùng sung sướng. Trong hơn một ngàn người này, tuyệt đại đa số đều là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng cũng có lẫn vào vài cao thủ Kim Đan. Tuy nhiên, vẫn còn một bộ phận là người luyện võ ở đẳng cấp Tiên Thiên. Người muốn đục nước béo cò ở đậy thật sự rất nhiều. Cho dù biết rõ là không tranh được với người khác, nhưng nếu chẳng may… cơ duyên rơi trúng mình thì sao? Vài cao thủ Kim Đan kia cũng không nói lời nào, bọn họ khôngmuốn làm cánh chim đầu đàn. Tuy cảnh giới rất cao, nhưng đối mặt với ba gia tộc lớn, bọn họ càng phải châm chước thật tốt. Trừ phi về sau bọn họ không muốn sống trong Cẩm Tú Thành nữa. Phía bên ba gia tộc lớn đang chặn cửa, một tu sĩ đỉnh cao Trúc Cơ của Hồng gia cười lạnh nói: - Đừng nói lời thừa nữa, muốn đánh thì cứ đánh! Chúng ta đương nhiên là có tư cách vào trước. Các ngươi muốn vào cũng được thôi, vậy thì phải đợi một canh giờ sau hẵng nói! Những kẻ đổ dầu vào lửa đều nghe kỹ cho ta, qua hôm nay và về sau, nếu không muốn bị trả thù thì cứ xông lên mà đánh! - Một canh giờ, bên trong có gì đều bị người của ba gia tộc các ngươi cướp sạch rồi, chúng ta còn được chi nữa? - Để chúng ta đi vào! - Đúng, để chúng ta đi vào! Chúng ta muốn vào ngay bây giờ! Hai phe ở đây cãi nhau qua lại, mắng chửi bạt mặt, nhưng lại không có lấy một người dám thực sự ra tay! Danh tiếng tam đại gia tộc trong Cẩm Tú Thành, cũng chẳng phải nói chơi.Đúng lúc này, mấy người Triệu Thanh nhẹ nhàng lướt tới. Triệu Thanh dáng vóc cường tráng đi đầu tiến về hướng bên kia, y để khí thế của tu sĩ trung kỳ Kim Đan hoàn toàn bùng nổ, tạo nên áp lực cực lớn, trực tiếp khiến cho người của ba gia tộc đang chặn trước cửa mặt mày tái nhợt. - Hừ, một lũ kiến hôi mà cũng dám bắt chước người ta chặn cửa dọn đường? Đều cút hết cho ta, bằng không… giết sạch không tha! Tình thế cân bằng bởi mấy kẻ này xuất hiện mà bị phá vỡ. Người của hai bên đều đứng chết trân nhìn các tu sĩ khí thế mạnh mẽ đó. Người của ba gia tộc lớn đang đứng chặn ở cửa đều đanh mặt lại. Gã tu sĩ đỉnh cao Trúc Cơ kia của Hồng gia nhìn mấy người trẻ tuổi này lạnh lùng hỏi: - Các ngươi là ai? Chẳng lẽ muốn trở thành kẻ địch của tam đại gia tộc hay sao? - Ha ha, tam đại gia tộc, cũng bạo miệng thật! Vẻ mặt của Triệu Thanh lạnh lùng nhìn gã tu sĩ Trúc Cơ của Hồnggia: - Tránh ra… hoặc là chết. - Dựa vào đâu ngươi nói tránh thì phải tránh? Một gã tu sĩ tính tình nóng này của Hồng gia tuy bị khí thế từ mấy người này tỏa ra ép cho khó thở, nhưng mặt vẫn không đổi sắc đứng ra quát lớn.