[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 877 : Phương Lan choáng váng

Ngày đăng: 05:29 22/08/19

Một lọ đan dược, một tháng, có thể vào tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, bước vào đại đạo Kim Đan? Điều này có thể sao?  Ta đang nghe chuyện cổ tích sao? Ta đang hiểu nhầm sao? Hay ta đang nằm mơ? Kim Minh ngây người cầm bình đan dược, tay còn hơi run, băn khoăn nhìn Sở Mặc: - Lục huynh, ngươi đang nghiêm túc phải không? Sở Mặc gật gật đầu. Kim Minh bỗng quỳ xuống, hành đại lễ với Sở Mặc. Sở Mặc có ơn tái tạo với Kim Minh. Gần đây trông Kim Minh có vẻ sáng sủa, vui vẻhơn nhưng thực ra chỉ là vẻ bên ngoài, sự bi thương đã bị dáng vẻ đó vùi đi. Chẳng lẽ Kim Minh lại không muốn rửa mối huyết hận thâm thù kia sao? Muốn chứ! Nhưng lấy gì mà báo thù? Hiện tại cảnh giới của Kim Minh chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, quá đáng thương. Sao có thể đi tìm Chu Hồng báo thù rửa hận. Có nằm mơ mới nghĩ thế thôi. Kim Minh đi báo thù bây giờ, còn chẳng bằng lấy trứng chọi đá, mà chỉ như sóng đánh vào đá ở bờ biển thôi. Lấy trứng đập vào tảng đá,tảng đá chẳng đau nhưng tốt xấu cũng làm nó bị bẩn. Giống như một người thường liều chết, đầu rơi máu chảy. Mặc dù đánh không lại nhưng vẫn còn hình tượng bi tráng, sống chết không sờn. Chứ sóng đánh vào đá, còn chẳng để lại một chút dấu vết nào. Một cơn gió thổi qua, hơi nước bay đi, chẳng còn cái gì nữa. Nên Kim Minh chỉ có thể chôn chặt cảm xúc ở tận sâu trong đáy lòng, nỗi hận giết cha trở thành bóng ma trong lòng của Kim Minh. Kim Minh mang Phương Lan đến gặp Sở Mặc tất nhiên là vì giúp đỡnàng, nhưng cũng có chút hi vọng, một ngày nào đó, Phương Lan đủ mạnh sẽ giúp y báo thù. Vợ báo thù giúp chồng là việc kinh thiên địa nghĩa. Vợ chồng vốn là một thể cơ mà. Nhưng điều kiện tiên quyết là Phương Lan phải thật sự trở thành vợ của y. Nên lúc Sở Mặc đuổi Kim Minh ra, Kim Minh hơi do dự, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút không cam lòng. Không phải oán than cho thân phận, mà vì tư chất của mình không được mạnh mẽ. Nếu không, có thể nhanh chóng tu luyện đến Kim Đan tu sĩ, đi tìm Chu Hồng. Dù có phải tự bạo, thịt nát xương tan cũng muốn Chu Hồng phải đền tội.Để cho lão hiểu, dù là người bình thường, khi tức giận cũng rất đáng sợ. Kim Minh hoàn toàn không nghĩ ‘Lục Thiên Minh’ lại cho mình một niềm vui bất ngờ như vậy. Ân tình này còn lớn hơn trời. Sở Mặc xuất lực, ngăn không cho Kim Minh quỳ xuống, sau đó nhìn Kim Minh, nghiêm túc nói: - Nếu ngươi coi ta là bằng hữu thì đừng nên khách khí. Thật ra, đây cũng là vật ta định đưa cho ngươi từ trước rồi… - Sao lại muốn đưa cho ta? Trên đời này không có ai cho không ai cái gì cả. Kim Minh không hiểu ý của Sở Mặc, hơi kích động nói : - Lục huynh, ta không nói nhiều nữa, để khỏi làm mất thời gian dạy đồ đệ của ngươi. Ta chỉ nói một câu: ngày sau Lục huynh có chuyện, dù phải lên núi đao, xuống biển lửa, chỉ cần ngươi nói một câu ta sẽ không chối từ. Sở Mặc vỗ vai Kim Minh nói: - Ta sẽ không cần ngươi phải lên núi đao, xuống biển lửa gì đâu. Hãy sống, chăm chỉ tu luyện. Khi đã đủ thực lực, chúng ta sẽ cùng đi báo thù. - Ừ. Kim Minh gật đầu thật mạnh, ôm quyền với Sở Mặc, không nói gìnữa, cũng không chào hỏi Phương Lan, xoay người rời đi. Y sợ nếu y còn ở lại, y sẽ khóc trước mặt hai người này mất. Dù thế, Phương Lan vẫn cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Kim Minh. Nàng mím môi, nhìn bóng Kim Minh xa dần, sau đó quay đầu nhìn Sở Mặc hỏi: - Sư phụ, đan dược kia ổn chứ ạ? - Hàng thật giá thật đó. Sở Mặc gật đầu, cười cười nhìn Phương Lan: - Ta biết ngươi đang tò mò, nhưng trên đời này, có rất nhiềuchuyện mà ngươi chưa từng nghe, cũng không hiểu biết. Giống như một phàm nhân ở trần gian, đến giờ còn chưa thấy một người tu sĩ, người đó sẽ không thể tin có người có thể sống mấy trăm năm, hay mấy ngàn năm. Càng không thể tin tu sĩ có sức mạnh giống thần linh, có thể phi thiên nhập địa. Đồng dạng, cũng không tin một viên đan dược có thể tăng tuổi thọ thêm mấy chục, mấy trăm năm. Ta nói vậy, ngươi có hiểu không ? Phương Lan suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: - Cũng một chút ạ. Con sinh ra ở một trấn nhỏ, có rất nhiều người giống phàm nhân như sư phụ nói. Suy nghĩ của bọn họ cũng gần gần như thếSở Mặc nói: - Ta đưa Kim Minh đan dược, chẳng những có thể gia tăng năng lực trong cơ thể, đồng thời, cải biến thể chất của y. Khi một người vừa nâng cao tu vi, vừa tích lũy được lực lượng, có khả năng hấp thu linh lực gọi là ‘cảm ngộ’. Phương Lan gật đầu. Là một tu sĩ, nàng nắm rất rõ mấy kiến thức cơ bản này. Sở Mặc lại nói: - Khả năng cảm ngộ, chủ yếu dựa vào chỗ này… Hắn chỉ chỉ đầu mình, cười nói: - Người càng thông minh, cảm ngộ càng sâu. Phương Lan lại gật đầu. Sở Mặc cười rộ lên: - Mà thông minh có từ đâu? - Không phải trời sinh mới có ạ? Phương Lan hỏi theo bản năng. - Đúng là do trời sinh. Trời sinh có thiên phú dĩ nhiên là tốt. Nhưng không phải không có phương pháp bổ trợ. Chỉ cần không ngừngnâng cao sức mạnh của tinh thần thì bất cứ tinh linh nào cũng có thể trở nên thông minh hơn. - A… Phương Lan trố mắt nhìn Sở Mặc, không dám phản bác. Điều này đã vượt ra ngoài nhận thức của nàng. Mặc dù nàng cũng tiếp xúc một số kiến thức tu luyện nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe được một cách rõ ràng và có hệ thống như thế này. Sở Mặc thấy biểu hiện của Phương Lan, không khỏi cảm thán: nếu ta không vào Huyễn Thần giới, không lấy được nhiều truyền thừa như vậy ở Quy Khư, chỉ sợ ta cũng giống Phương Lan, mà có khi còn khôngbằng nàng nữa. Đối với một tu sĩ, tài nguyên tu luyện là một yếu tố quan trọng, nhưng tri thức tu luyện còn quan trọng hơn. Sinh linh ở thế giới càng cao, tri thức tiếp xúc càng rộng hơn. Nên tu sĩ ở Thiên giới uyên bác hơn nhiều so với ở Tiên giới, tu sĩ Tiên giới lại uyên bác hơn Linh giới. Còn Nhân giới, đến tu sĩ cũng chẳng có nên không đáng nhắc đến. Trong mắt các tu sĩ khác, Nhân giới chỉ là một nơi hoang vu mà thôi. - Thì ra là vậy, con đã hiểu ạ. Phương Lan nghĩ nửa ngày, sau đó mới thì thào : - Đan dược sư phụ cho Kim Minh ẩn chứa rất nhiều năng lượng nên mới giúp y đột phá cảnh giới trong thời gian ngắn lại không có tác dụng phụ đúng không ạ? Sở Mặc nhìn Phương Lan đầy thâm ý: - Ồ, đã bắt đầu lo lắng cho y rồi sao? - Sư phụ! Phương Lan dậm chân một cái. Bái một người có tuổi tương đương làm sư phụ nhiều lúc thật buồn bực. Vì không biết khi nào hắn sẽ độtnhiên thay đổi tính tình nha… Nghĩ lại, một sư phụ râu tóc bạc phơ vẫn có cảm giác an toàn, trầm ổn hơn.