[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 902 : Như vậy cũng được sao? (2)

Ngày đăng: 05:29 22/08/19

Nếu Lục Thiên Minh thực sự ở đây, chắc chắn sẽ không từ bỏ đồ đệ của mình, nói không chừng còn mạo hiểm tới ứng cứu. - Đây là nước cờ không phải quá cao minh, nhưng lại hữu hiệu. Sở Mặc thầm nghĩ.Sau đó hắn quay đầu trở về. Hôm nay hắn đã làm rõ được ngục tối ở nơi nào, không cần thiết phải ngay lập tức mạo hiểm xông vào. Bởi vì một khi hắn xuất hiện ở của nhà tù, trừ phi hắn biết ẩn thân, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện! Cho nên Sở Mặc trở về một thị trấn nhỏ các ngục tối khoảng trăm dặm. Thị trấn nhỏ này là nơi trú ngụ thân nhân của tất cả những người ở tầng thấp của Linh Vận Môn, rất nhiều người đã sinh ra tại đây. Ngoại trừ nơi lệ thuộc vào sự quản lý của Linh Vận Môn, những nơi khác cũngkhông khác gì một thị trấn nhỏ bình thường. Lúc này Sở Mặc đang đóng giả một đệ tử ngoại môn, tới đây cũng không có gì là đột ngột cả. Bởi vì thị trấn nhỏ này có không ít đệ tử ngoại môn đang hoạt động. Mọi người cũng đều không quen biết lẫn nhau. Gặp mặt rồi, cùng lắm cũng chỉ cúi đầu, coi như là chào hỏi nhau, bình thường có lẽ đến xã giao cũng không có. Sở Mặc tùy ý tìm lấy một gian tửu quán, bước vào gọi hai đĩa rau, một bầu rượu, ngồi đó nhâm nhi một mình.Lúc này người trong tửu quán không đông lắm, có khoảng ba, bốn bàn đang uống rươu. Trong đó, một bàn có ba người thanh niên đang ngồi đều mặc trang phục đệ tử ngoại môn của Linh Vận Môn, xem chừng đã uống không ít rượu, vẻ mặt hơi đỏ hồng lên. - Nhị vị sư huynh, tiểu đệ xin kinh nhị vị sư huynh một chén nữa! Một người thanh niên tuổi chừng đôi mươi, tướng mạo khá thanh tú, đôi mắt long lanh, hỉ hả cười nhìn hai người kia: - Cạn ly! - Sư đệ, tối nay tới lượt chúng ta đi đưa cơm cho người trong ngục tối, đừng uống quá nhiều mà lỡ chính sự, sẽ bị trách phạt đó. Một đệ tử ngoại môn khác tuổi có vẻ lớn hơn nói. - Sợ cái quái gì? Gã thanh niên tướng mạo thanh tú bĩu môi: - Cô ả đó là người ắt phải chết! Một bữa không ăn cũng không đói chết được! - Khà khà Chu sư đệ là con trai của trưởng lão, đương nhiên không sợ gì, nhưng hai người chúng ta có chút sợ hãi! Một tên đệ tử ngoại môn khác mỉm cười nâng chén rượu lên cụngvào chén của gã thanh niên, sau đó một hơi cạn sạch. Gã thanh niên tướng mạo thanh tú gượng cười: - Cái gì mà con trai của trưởng lão Nhị vị sư huynh lại cười nhạo ta rồi? Chẳng qua chỉ là con riêng mà thôi nếu ta là con của vợ cả, sao có thể ở ngoại môn lăn lộn? - Chu sư đệ không cần nói vậy, bất kể thế nào, Chu trưởng lão cũng không thực sự mặc kệ sư đệ chứ. Sau sự việc lần này, Chu sư đệ vào nội môn cũng chỉ là chờ ngày mà thôi! Tên đệ tử ngoại môn lớn tuổi nói.Một tên đệ tử ngoại môn khác gật đầu: - Phải đó, hai người chúng ta với Chu sư đệ có thể nhận được công việc này, tất cả đều nhờ vào Chu sư đệ, nào, ta kính đệ một chén! Ba gã tiếp tục nâng ly cạn chén, ngồi tán gẫu. Sở Mặc ngồi bên đều nghe thấy hết, hắn thầm nghĩ: “Hóa ra ba người này, tối nay sẽ vào ngục tối đưa cơm cho Phương Lan? Xem ra ta có thể lợi dụng cơ hội này“. Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, hắn bắt đầu để ý mọi cử chỉ của Chu sư đệ.Con trai riêng của trưởng lão Linh Vận Môn sao? Chính là người rồi. Bên kia, ba gã uống tiếp một hồi rồi mới đi ra từ tửu lầu, chúng tới thẳng một khách điếm nhỏ bên cạnh. Khách điếm không lớn, đại khái có khoảng bảy, tám tiểu viện đơn độc. Ba người đi thẳng vào ba gian tiểu viện. Xem ra bọn chúng sớm đã đặt tại đây rồi. Trong lòng Sở Mặc cảm thấy có chút kỳ lạ, ba người chỉ cần một gian là đủ, bởi một gian tiểu viện ít nhất cũng có hơn ba phòng khách.Ba người này lại cần tới ba tiểu viện, chỉ để nghỉ ngơi thôi mà, có cần phải như vậy không? Kết quả, sau một hồi, Sở Mặc thấy có ba nữ nhân xinh đẹp ăn mặc diêm dúa, chia nhau đi vào ba tiểu viện. Sở Mặc ngồi trên chiếc ghế gỗ bên đường mà sững sờ trợn mắt há mồm, tận đến khi ba nữ nhân biến mất trước cửa ba tiểu viện, Sở Mặc mới định thần lại, mím môi nói: - Như vậy cũng được sao? Thật không ngờ, thị trấn nhỏ dưới sự quản lý của Linh Vận Môn lại có kiểu làm ăn da thịt như vậy? Thực ra đây cũng là điều Sở Mặc hiếm thấy nên lấy làm lạ. Cả môn phái Linh Vận Môn, trên dưới, tất thảy cộng lại đã có tới bảy, tám mươi vạn. Nếu tính thêm cả bên ngoài Ví dụ như đám đoàn mạo hiểm trước đây, e là số lượng phải quá trăm vạn. Một môn phái lớn mạnh như vậy giống như là một tòa thành lớn thật sự vậy.Nơi này cũng có kiểu kinh doanh da thịt, thật sự là quá bình thường mà! Nói cho cùng không phải tất cả những người ở Linh Vận Môn đều có thể có kiếm được nguồn nguyên liệu từ trong môn phái, một số người không có thiên phú tốt, lại không phải là người có bản lĩnh thực sự, đương nhiên sẽ làm mấy việc buôn bán nhỏ lẻ. Đây là thế giới của tu luyện, mọi người đều muốn thông qua tu luyện để tăng thêm tuổi thọ. Như vậy phải dùng đủ các thủ đoạn để kiếm được nguyên liệu tu luyện. Điều này cũng chả có gì là lạ.Sở Mặc ngồi trên chiếc ghế khoảng hơn nửa canh giờ mới thấy ba nữ nhân ăn mặc diêm dúa bước ra từ ba tiểu viện, mỗi người đều tươi cười rất vui vẻ. - Người đó của tỷ thế nào? - Sức chiến đấu bình thường chỉ riêng tắm rửa đã mất thời gian rồi. Vị kia của muội thì sao? - Khà khà, cũng tạm được, hắn còn thưởng cho muội một viên linh thạch! - Oa Linh thạch, thật sao? Muội thật may mắn! - Hì hì hắn nói thời gian gần đây bọn hắn sống tại đây, nói rằng muội khá được Kêu muội mỗi ngày tới đây tìm hắn! - Ôi, muội thật may mắn mà, vị kia của ta Oa, sức lực không ra gì, còn rất keo kiệt nữa. Hơn nữa còn kêu ta giới thiệu tỷ muội cho hắn, phì, không biết xấu hổ! - Đừng nhắc nữa Vị kia của ta lại càng như vậy, muội muội, vẫn là muội may mắn nhất. - Trẻ tuổi đúng là tốt thật! Ba nữ nhân vừa nói vừa thong dong đi ra. Sở Mặc đưa mắt nhìn bốn phía, dường như không còn ai. Thân hình hắn thoắt cái đã tiến vào trong tiểu viện của Chu sư đệ. Vị Chu sư đệ này chính là người mà nữ nhân may mắn vừa rồi phục vụ. Tuổi trẻ vàng nhiều, phong lưu hào sảng, đúng là một kẻ đa tình.Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, hắn lặng lẽ tiếp cận gian phòng của tên tu sỹ họ Chu. Với cảnh giới hiện nay của Sở Mặc, hắn có thể kiềm chế được luồng khí của bản thân, căn bản không phải mấy tên đệ tử ngoại môn này có thể cảm nhận được. Nhất là vừa mới tốn nhiều sức lực như vậy