[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 912 : Không được cả tin người khác
Ngày đăng: 05:29 22/08/19
Sở Mặc ở trong phòng giam kia một lúc, lúc này, “Phương Lan” nằm ở đó lại mở miệng nói chuyện:
- Ngươi là Chu Thanh Vân?
Sở Mặc ngay lập tức bị “dọa” cho nhảy dựng, đứng thẳng lên kinh hãi nghi hoặc nhìn “Phương Lan” vừa xoay người nhìn mình. Vừa thấy thế lập tức nhìn ra sự khác biệt. Tuy là người này dịch dung tới trình độ rất cao, nhìn qua thì chính là một mỹ nữ yêu kiều. Nhưng trên thực tế, dung mạo người này sau khi dịch dung cũng có tám chính phần tương tự với Phương Lan.Nhìn qua dường như rất giống, nhưng Sở Mặc lại vô cùng quen thuộc với Phương Lan, liếc mắt nhìn một cái có thể nhìn ra được vấn đề rồi. Chẳng qua là nếu như dưới tình huống không biết gì cả lại còn gấp gáp nữa, cho dù là Sở Mặc, muốn trực tiếp giải cứu Phương Lan ra ngoài thì... cũng vô cùng có khả năng bị người này lừa được.
- Ngươi... Ngươi không phải là phạm nhân sao? Tại sao ngươi lại là đàn ông?
Sở Mặc lui về phía sau hai bước, mặt hoảng sợ nhìn người ở trước mặt.
- Ha ha, không phải sợ, người một nhà với nhau cả.Nữ nhân trước mắt tươi cười kiều mỵ, nhưng mà âm thanh nói ra cũng là thanh âm của một người đàn ông, làm cho người ta có cảm giác quỷ dị.
Sở Mặc vỗ ngực một cái, sau đó nói:
- Làm ta sợ muốn chết, rốt cuộc ta cũng hiểu rồi, thủ đoạn của chưởng môn thật là cao minh! Thật lợi hại!
- Đương nhiên!
Người đó nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó khẽ cười nói:
- Ta sở dĩ đi “tiếp đón” ngươi chính là sợ Lục Thiên Minh kia có xuất hiện thì lúc ta ra tay với hắn, ngươi sẽ nghĩ nhầm ta là nữ nhân kia,sau đó ra tay với ta, quấy nhiễu chuyện này.
- Ngài yên tâm, bây giờ ta biết rồi, nhất định sẽ phối hợp tốt với ngài.
Sở Mặc vẻ mặt cung kính.
- Không cần ngươi phối hợp gì cả, chỉ cần ngươi không làm gì là được rồi.
Người này vẻ mặt tự tin nói.
Sở Mặc liên tục gật đầu, sau đó nói:
- Nếu ngài đã ở trong này, vậy... nữ nhân kia bị chưởng môn giết rồisao?
- Chưa.
Người này đã coi Sở Mặc là người của Linh Vận Môn, trong lòng cũng không còn đề phòng. Hơn nữa ở chỗ này chờ đợi là một chuyện rất nhàm chán nên cũng bắt đầu bà tám, tán gẫu với Sở Mặc. Nếu không, ngày thường y cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn loại đệ tử ngoại môn đang ở Trúc Cơ kỳ này.
- Nữ nhân kia bị nhốt ở phòng của ngoại môn nữ đệ tử, chỗ nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Chưởng môn rất cơ trí, biết rõ lòng người. Cho nên nữ nhân kia bị giam ở đâu chắc chắn Lục Thiên Minh khônghề ngờ tới.
Sở Mặc gật gật đầu, ánh mắt hiện ra vài phần sùng bái:
- Chưởng môn quả thực là lợi hại, vậy... dưới này thật sự có Hỏa Long à?
- Không nên nói lung tung.
Người này sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, cảnh cáo:
- Nơi này là nơi bí mật nhất của Linh Vận Môn, về chuyện Lão tổ Hỏa Long quyết không được đề cập với bất kỳ ai. Hơn nữa, ngươi tốt nhất cũng không được đề cập tới, nếu chọc giận lão tổ Hỏa Long sẽ giáng tội xuống dưới, ngươi cũng gánh không nổi. Trước đó ta đã nghengươi nói chuyện với chưởng môn rồi, hai người trong phòng giam kia chính là ví dụ đấy.
Vẻ mặt Sở Mặc như đang nghe dạy bảo:
- Tiền bối có thể kể chút chuyện của hai người kia cho ta nghe không? Ta cảm thấy họ thật đáng thương.
- Đáng thương?
Người này cười cười một tiếng:
- Ngươi cơ bản là không biết năm đó xảy ra chuyện gì lại còn nói họ đáng thương?
- Ta... ta chưa từng nghe nói tới bao giờ.
Sở Mặc yếu ớt nói.
- Ngươi đương nhiên là chưa nghe nói rồi, bởi vì đây là chuyện gièm pha lớn nhất ở Linh Vận Môn! Năm đó người biết chuyện này đều bị hạ phong khẩu lệnh, bây giờ kỳ hạn phong khẩu lệnh tuy là đã qua nhưng chuyện này cũng đã biến mất trong dòng sông lịch sử chảy vô tận của Linh Vận Môn rồi.
Người này thản nhiên nói.
- Vậy tiền bối có thể nói cho ta nghe một chút không?
Sở Mặc với vẻ mặt ham học hỏi.
- Thôi được, hôm nay cho ngươi được mở mang kiến thức.
Người này bị thái độ cung kính của Sở Mặc làm cho vui vẻ, hơn nữa cũng đang nhàm chán nên nói chuyện với Sở Mặc.
- Hai người này một người tên là Tiếu Vạn Quân, một người tên là Lý Phương Trung, nói về bối phận thì đều là sư bá của ta. Năm đó hai người họ sánh với chưởng môn Phong Bất Biến sư bá được xưng thành Tam anh Linh Vận, cũng coi như là thiên tài kinh tài tuyệt diễm....
Tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh ở Linh Vận Môn luôn luôn là người đệ nhất ở Phong gia này, thân phận bí ẩn ít người Linh Vận Môn biết. Tên này biết khá nhiều bí mật.Sở Mặc nghe y kể cùng với cách nói của Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Dung chứng minh qua lại, phát hiện ra chuyện do Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung nói đa phần đều là thật.
Duy nhất có chuyện không khớp cũng là chuyện ba người cùng nhau thăm dò hắc lao này.
- Hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung năm đó tuy là cùng sư bá Bất Biến được xưng là Tam anh Linh Vận nhưng trên thực tế hai người này đều không để sư bá Bất Biến vào mắt. Theo họ, vị trí trưởng môn khẳng định là một trong hai bọn họ. Vấn đề duy nhất là thân phận của sư bá Bất Biến là thiếu chủ của của Linh Vận Môn. Cho nên haingười họ đã muốn hại chết sư bá Bất Biến. Vì thế giật dây sư bá Bất Biến cùng nhau đi thăm dò hắc lao này, sau đó lại giật dây sư bá Bất Biến đi động vào cái chén kia...
Sở Mặc nghe thế, trong lòng âm thầm run rẩy, tự nhủ thật đúng là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý. Cách nói của hai bên vừa khéo lại hoàn toàn ngược nhau.
- Bọn họ tại sao lại có thể như vậy?
Trong lòng Sở Mặc nghĩ tiếp, ngoài miệng lại là giọng điệu thay Phong Bất Biến thể hiện sự bất công.Người kia gật đầu, thở dài một tiếng:
- Cho nên nói chuyện này năm đó, chính là chuyện gièm pha lớn nhất ở Linh Vận Môn, trăm ngàn năm qua đều chưa hề có chuyện như này. Anh em trong nhà bất hòa đó! Bọn họ tính kế sư bá Bất Biến nhưng sư bá Bất Biến cũng không phải đồ ngốc, một bên phối hợp với họ, một bên ngược lại quay lại tính kế hai người họ! Bởi vì Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung cũng không biết sư bá Bất Biến vẫn luôn có ước định với lão tổ Hỏa Long.
-...
Sở Mặc không biết nên nói gì.Người đó lại nói:
- Sư bá Bất Biến khi đó tuy là thiếu chủ cao quý nhưng nếu muốn trở thành chưởng môn thì nhất định phải xử lý Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung. Nhưng bởi vì nhớ chút tình đồng môn nên vẫn không xuống tay với họ, ai biết lúc đó họ lại tự mình tới cửa.&