[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 93 : Gã khổng lồ Tham ăn (2)

Ngày đăng: 05:19 22/08/19

- Chẳng có cảm giác gì cả. Cao Anh Tuấn lắc đầu.Lai qua một lúc, Sở Mặc hỏi lại: - Thế đã có cảm giác gì chưa? Cao Anh Tuấn lại lắc đầu nói: - Có phải không đủ liều không? Cơ thể ta to như vậy, hay là… ta uống hết xem sao? - Này… Hay thôi cứ chờ chút nữa xem sao! Dù sao đây cũng chẳng phải thuốc bổ tăng cường nguyên lực, có thể ăn thêm mấy viên cũng không sao, chẳng may lại bị trúng độc, vậy thì hay rồi.Ngay lúc Sở Mặc chuẩn bị hỏi lần thứ ba, chợt thấy trên mặt gã to xác hơi căng thẳng. Hình như có chút khó chịu. Sở Mặc ngẩn ra, vừa định mở mồm nói chuyện. Thì thấy Cao Anh Tuấn giật bắn lên… dùng tốc độ không hề phù hợp với vóc dáng đồ sộ của mình đứng phắt dậy, sau đó chạy như bay ra xa. Rầm... Rầm... Rầm! Âm thanh xích sắt đập vào nhau không ngừng vang lên.Ầm! Ầm! Ầm! Mội bước đi của Cao Anh Tuấn đều khiến mặt đất rung lên và phát ra tiếng vang nặng nề, gần như chỉ trong nháy mắt đã chạy được hơn mấy trăm trượng, sắp sửa khuất tầm mắt của Sở Mặc rồi. - Này… Tự dưng ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Sở Mặc hô lên ở phía sau. - Tiêu chảy rồi! Thanh âm gã to xác từ xa truyền tới ầm ầm như sấm.- … Sở Mặc giật giật khóe môi, trong lòng mắng: Người thì to như vậy, bị tiêu chảy… không biết có đầy cả một hố to không? Cao Anh Tuấn có làm đầy một hố to hay không thì Sở Mặc không biết, cũng không muốn biết, dù sao tên này cũng bị hành cho cả ngày phải chạy qua chạy lại, mãi đến xế chiều khi mặt trời sắp lặn, mới ủ rũ mặt mày về tìm Sở Mặc, vừa nhìn thấy mặt câu nói đầu tiên chính là kêu đói. - Công tử, ta đói chết mất, chúng ta đi về ăn cơm đi!- … Sở Mặc không nhịn được liếc mắt nhìn y: - Ngươi khỏi hẳn rồi? - Ha hả, khỏe hẳn rồi! Thuốc của công tử đúng là nhạy thật! Chính là hơi nặng một chút, thiếu chút nữa làm ta tiêu chảy mà toi mạng… May mà công tử kiên quyết, nếu uống chừng hai ba viên chắc ta thảm rồi. Cao Anh Tuấn cười lên ha hả, trông mặt vô cùng vui vẻ: - Cho nên hiện giờ trong bụng chẳng còn gì, đói chết đi được! Sở Mặc thấy tên to xác này đùng là hết chỗ nói rồi, đi xong liền nghĩđến ăn… Không biết y như thế là tốt hay xấu nữa. Trên đường hai người quay trở về, Cao Anh Tuấn đột nhiên hỏi: - Công tử, có phải ngài muốn rời khỏi đây hay không? Sở Mặc có hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua gã, được rồi, chỉ có thể nhìn thấy hai cái chân to như cột đình của gã, nếu muốn nhìn thấy mặt chắc phải ngửa cổ lên trời rồi. - Sao ngươi biết? Cao Anh Tuấn cười một cách khờ khạo: - Thì nhìn thấy, đến ta còn biết cái cô tiểu công chúa Vương Đình kia… rõ ràng là thích ngươi, nhưng ngươi lại chỉ đối xử bình thường với nàng, rõ ràng là không muốn ở lại đây lâu mà! - Ừ, trong lòng ta còn có nhiều ràng buộc, ta không thể ở lại đây lâu. Sở Mặc nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của mình, nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Na Y, và ánh mắt say đắm mỗi khi nàng nhìn hắn, trong lòng một thiếu niên như Sở Mặc cũng vô cùng rối rắm, không biết phải làm sao. Nhưng hắn không thể ở lại đây, mà Na Y… Cũng không thể rời khỏinơi này! Huống chi, chỗ sâu trong linh hồn Sở Mặc, đã có dấu vết của một bóng hình xinh đẹp khác. - Được, công tử đi đến đâu, ta sẽ theo đến đấy, nhưng mà công tử phải nuôi cơm nhé! Cao Anh Tuấn cúi đầu nhìn Sở Mặc với vẻ mặt thành thật. Sở Mặc mặt xám nghoét, nói: - Ngươi ở lại đây không tốt hơn à? Ít nhất không phải lo ăn lo uống, ta chắc chắn công chúa Bảo Liên và công chúa Na Y sẽ đối xử tốtvới ngươi mà! - Ta không biết! Cao Anh Tuấn trợn trừng hai con mắt còn to hơn mắt trâu của mình nhìn Sở Mặc, nghĩ một đằng mà nói một nẻo: - Có phải công tử không thích ta ăn nhiều không? Nếu không hay là về sau ta… ăn ít đi một tẹo? Cuối cùng, Sở Mặc cũng không để Na Y có cơ hội đưa tiễn. Hắn không thích cảm giác khi chia ly. Lấy bản lĩnh của hắn bây giờ, nếu hắn muốn rời đi mà thần không biết, quỷ không hay cũng không khó gì. Sáng hôm sau, Na Y thức dậy từ sớm. Lòng đầy thương cảm đến đưa tiễn Sở Mặc. Đến nơi, mới phát hiện phòng Sở Mặc trống không. Đứng một mình trong phòng, Na Y khóc.Một âm thanh dịu dàng từ phía sau truyền đến: - Đã đi rồi sao? Na Y không quay đầu lại, nhẹ nhàng gật đầu. Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. - Thôi… cháu quên hắn đi. Hắn là người tu hành, không phải người cùng thế giới với chúng ta. Công chúa Bảo Liên nói, rồi từ từ đi tới, ôm lấy cháu mình, nhẹ nhành nói: - Hiện tại cháu còn nhiều chuyện quan trọng phải làm.- Cháu biết… Na Y nói. - Nhưng cháu không quên được hắn… Cô, người nói làm thế nào mới có thể hoàn toàn quên được một người. - Việc này… cô cũng không rõ ràng. Điểm này chúng ta giống nhau, cô cũng thích một người mà không quên được người ấy. Có lẽ cái này là di truyền. Công chúa Bảo Liên có chút không tập trung, thì thào. - Ít nhiều hoàn cảnh của cô có vẻ tốt hơn. Bàng tiên sinh vẫn ở đây. Về sau hai người vẫn có cơ hội đến với nhau.Na Y mất mát nói: - Nhưng cháu còn không biết hắn tu luyện ở nơi nào… Có khi, cả đời này, cháu không có cơ hội gặp hắn lần nào nữa. - Để có được ngày hôm nay, cô cũng đã phải chờ đợi, phải trải qua ít nhiều đắng cay… thậm chí, suýt nữa mất mạng. Cháu không thể tưởng được đâu. Công chúa Bảo Liên đưa tay, lau nước mắt cho đứa cháu gái của mình, hạ giọng nói: - Kể cả khi cháu có thể đến với hắn, thì cũng chỉ lén lút, vĩnh viễn không quang minh chính đại được. Hạo Nguyệt trưởng lão đã chết, nhưng trên danh nghĩa y vẫn là chồng cô mà thân phận của cô thì… Takhông thể cùng Bàng Trung Nguyên danh chính ngôn thuận, được mai mối cưới hỏi đàng hoàng. Như vậy kể ra, cô cũng khiến Bàng tiên sinh chịu thiệt rồi. Na Y xoay người, nhìn thấy cô mình cũng đang khóc, không kìm lòng được, bổ nhào vào ngực công chúa Bảo Liên, gào khóc: - Cô, Na Y đau lòng quá. Thật khó chịu… Tại sao mọi việc lại trở nên như thế này? - Khóc đi, khóc được… trong lòng sẽ dễ chịu hơn. - Cô ơi, liệu cháu có thể gặp được hắn nữa không?- Cô nghĩ có thể. - Vì sao ạ? - Bởi vì cô nghĩ, hắn không phải người vô tình. Hắn đã giúp cô giải kỳ độc khủng khiếp kia. Hắn thực sự là người tốt. Chắc hắn có chuyện riêng cần làm. - Vậy tại sao hắn không cho cháu đi đưa tiễn chứ? - Có thể là hắn không thích cảm giác chia ly…- Không thích thì ở lại là được mà.