[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 959 : Đánh giá của kẻ địch
Ngày đăng: 05:30 22/08/19
Âu Dương Quang Đại vung tay lên:
- Cho bọn họ một ít đan dược và tài nguyên, bọn họ là quý nhân của chúng ta đó!
- Chủ thượng… nếu chẳng may để lọt tin tức gì?
Tu sĩ Nguyên Anh này dường như cũng không muốn buông tha cho bọn Liễu Hải. Đám người Liễu Hải lập tức tụ tập cùng một chỗ, mọi người vẻ mặt căng thẳng, nhìn đám tu sĩ hùng mạnh của nhà Âu Dương này, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
- Có tin tức gì lọt ra được? Người chúng ta phải giết là Sở Mặc, chúng ta không phải là một đám đồ tể!
Âu Dương Quang Đại nhíu mày, lạnh lùng thoáng nhìn qua tên tu sĩ Nguyên Anh kia.
- Vâng, chủ thượng, ta sai rồi.
Tu sĩ Nguyên Anh lập tức cúi đầu.
- Tốt rồi, nhanh lên, ta đã sốt ruột muốn gặp người kia lắm rồi. Nếu như đúng là hắn, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Âu Dương Quang Đại nói.
Lúc này, có người của nhà Âu Dương lấy ra một ít đan dược và linh thạch đưa cho bọn Liễu Hải, sau đó vội vàng rời đi cùng với Âu Dương Quang Đại.
----------oOo----------
Đợi cho đám người nhà Âu Dương đi khuất, bọn Liễu Hải mới ngồi lả hết xuống đất, thở hổn hển, sau đó ngơ ngác nhìn nhau, đều có cảm giác như vừa may mắn trở về từ cõi chết.
- Trời ạ, vừa rồi làm ta sợ chết đi được, nhóm tu sĩ khủng bố này… rốt cuộc có lai lịch gì? Khánh Phong Thành… ta còn chưa từng nghe nói đến cơ.
Một gã thành viên trong đoàn mạo hiểm nói với nỗi sợ hãi còn sót lại.
- Đúng vậy, ta cũng chưa từng nghe nói đến nơi tên là KhánhPhong Thành này, lai lịch… của Âu Dương gia là gì? Quả thực quá đáng sợ rồi! Cứ như toàn bộ đám người vừa rồi đều là cao thủ sâu không lường được vậy!
Một thành viên khác trong đoàn mạo hiểm nói.
Lúc này, Liễu Hải lấy một viên đá truyền âm từ trong người ra, sắc mặt hết sức khó coi, hơi hơi do dự, rồi nói:
- Lớn chuyện rồi!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Liễu Hải với vẻ nghi hoặc và khó hiểu. Trên tay của Phượng Ny còn đang cầm đan dược và linh thạch mới rồi được người nhà Âu Dương cho, đối với họ mà nói, đây đều là bảo vật cực phẩm. Bọn họ thậm chí còn chưa từng được nhìn thấy những loại đan dược này.
Phượng Ny nhìn Liễu Hải, nói:
- Có phải đoàn trưởng sợ sẽ mang lại phiền phức cho Lục thành chủ Cẩm Tú Thành hay không?
Liễu Hải cười khổ nói:
- Không phải sợ, mà là nhất định sẽ! Nói xong, Liễu Hải thoáng nhìn qua những thứ nằm trên tay Phượng Ny, thở dài nói:
- Chỉ sợ chẳng mấy chốc chúng ta lại phải chuyển đi!
- Vì sao?
Một thành viên trong đoàn nói:
- Chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta, cho dù Lục thành chủ kia biết, cũng không thể trách tội chúng ta mà!
- Không thể nói như vậy được.
Liễu Hải trầm giọng nói:
- Bọn họ tuy có thể biết tin này từ nơi khác, nhưng hiện nay thì làdo chúng ta tiết lộ ra. Tuy ta chưa từng quen biết với Lục Thành Chủ kia, nhưng vẫn rất khâm phục con người hắn. Cho nên, ta nhất định phải cho hắn… biết chuyện này.
- Đoàn trưởng, ngài chờ một chút đã.
Một thành viên lâu năm trong đoàn lên tiếng gọi Liễu Hải:
- Hiện giờ còn chưa biết thành chủ Lục Thiên Minh kia có phải Sở Mặc hay không, giờ nếu đoàn trưởng cảnh báo, nhỡ may… gây hiệu quả ngược thì sao?
- Sao có thể, bất kể có phải hay không, đám người kia mò tới Cẩm Tú Thành cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, ta nhất định phải báo chobên kia biết trước!
Liễu Hải nhìn mọi người còn đang muốn nói gì, xua tay áo:
- Các ngươi đã quên là ai giúp chúng ta hoàn toàn thoát khỏi sự uy hiếp của Linh Vận Môn rồi hay sao? Nếu không nhờ có vị Lục thành chủ kia, các ngươi nghĩ rằng giờ này chúng ta còn đang yên ổn được ở Cẩm Tú Thành? Chỉ e Linh Vận Môn đã sớm tìm đến chúng ta gây sự rồi!
Nói xong, Liễu Hải lập tức mở đá truyền âm ra, thông báo tin tức này cho đồng bạn cắm chốt tại Cẩm Tú Thành, nói bên kia nhanh chóng đi thông báo tin này cho thành chủ. Sau đó, dặn những người đang ở trong Cẩm Tú Thành này sau khi xong việc, mau chóng rời khỏi, tới nơimà bọn họ đã hẹn trước để chờ.
Làm xong hết thảy, Liễu Hải thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười khổ nói:
- Hoàn cảnh xô đẩy! Aiz, thật muốn bỏ con đường tu luyện này, cứ vậy mà về quê dưỡng lão.
Những hùng tâm tráng trí trước kia, cứ dần dần bị bao đả kích và suy sụp mài mòn từng chút một.
Trên con đường này, kẻ mà mọi người chú ý đến mãi mãi là những đại nhân vật đứng ở chỗ cao, sẽ chẳng có ai chân chính để ý đến loại tiểunhân vật như Liễu Hải, cũng chẳng có ai quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Trên thực tế, thành công trở thành đại nhân vật trước nay đều rất ít, mà tiểu nhân vật như Liễu Hải mới chiếm đa số.
Lúc này, bên trong Cẩm Tú Thành, một gã thuộc hạ của Liễu Hải đang trên đường vội vàng chạy đến phủ thành chủ, y biết đây không phải chuyện nhỏ, nhất định phải nhanh chóng thông báo cho bên phủ thành chủ biết.
Mặc dù thời gian ở lại trong toà thành này cũng chưa lâu, nhưngnhững người trong đoàn mạo hiểm Liễu Hải đã thích nơi này từ tận đáy lòng.
Cuộc sống của bọn họ ở nơi này nếu mang ra so với quãng thời gian trầy trật kiếm miếng cơm ở Linh Vận Môn thì tốt hơn nhiều lắm!
Cho nên, từ sâu trong thâm tâm, bọn họ đều vô cùng kính trọng vị thành chủ Lục Thiên Minh này, đương nhiên không muốn hắn gặp phải nguy cơ gì.
Rất nhanh, người này liền tới cửa phủ thành chủ, sau khi thông báo thân phận của mình thì nhận được câu trả lời là, hiện giờ tất cả ngườitrong phủ thành chủ đều đang bế quan tu luyện, đến một người quản lý cũng không có!
Người thành viên đoàn mạo hiểm này lập tức lộ vẻ thất vọng, lo lắng nói:
- Có một nhóm lớn tu sĩ Nguyên Anh đang đi tới tòa thành này, mục đích là nhằm vào Lục thành chủ. Ngài nhất định phải lập tức thông báo cho Lục thành chủ mới được!
Người bên này vừa nghe thấy cũng lập tức giật mình hoảng sợ, thất thanh nói:
- Cái gì? Số lượng lớn tu sĩ Nguyên Anh?
- Đúng vậy, đoàn trưởng của chúng ta vừa mới gặp những người đó, bọn họ hỏi thăm tin tức về Lục thành chủ…
Người này cũng không rõ ràng lắm mọi chuyện đã xảy ra, nên chỉ đành kể qua loa như vậy.
- Được, đa tạ ngươi, về sau nhất định sẽ báo đáp!
Tên canh gác cổng phủ thành chủ sau khi hỏi tên thành viên đoàn mạo hiểm này liền vội vàng rời đi.
Người trong đoàn mạo hiểm cũng chỉ dám báo tên giả, quanh năm suốt tháng tìm kẽ hở sinh tồn trong tầng lớp thấp nhất, sao có thể không biết cách để lại cho mình đường lui. Cho nên, sau khi xong việc, y liềnlặng lẽ dẫn theo những thành viên khác rời khỏi Cẩm Tú Thành.
Mà lúc này, một nhóm người khác… đã vào Cẩm Tú Thành và tìm một khách sạn trọ lại!