[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 96 : Sẽ trân trọng đoạn tình cảm này (2)

Ngày đăng: 05:19 22/08/19

Sở Mặc nghĩ trong lòng. Thiên Thương mang, thảm cỏ xanh mướt bất tận. Trên đường trở về nhà, tâm trạng Sở Mặc có chút bất định. Nửa năm này, hắn đã trải qua nhiều chuyện có khi cả đời người cũng chưa chắc gặp được. - Không biết có cơ hội gặp lại Kỳ Tiêu Vũ không…Nghĩ đến thiếu nữ váy lam xinh đẹp đó, Sở Mặc phiền muộn. Từ sau lần gặp được Thí Thiên, hắn không thấy nàng xuất hiện. Bóng đêm như nghe được nỗi lòng của hắn, từ phía xa, một bóng hình màu lam xinh đẹp đang bay đến chỗ hắn. - Tiểu Vũ? Sở Mặc không dám tin vào mắt của mình. Nhìn thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, có chút nghẹn họng nói: - Sao ngươi tìm được ta?- Đương nhiên, bản cô nương là ai kia chứ. Kỳ Tiêu Vũ cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc, nhìn khuôn mặt có một không hai này, giọng nói nghe như làm nũng: - Đi chơi với ta đi! - Ấy… Sở Mặc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt không biết nói gì. - Việc của ngươi… đã làm xong rồi à? - Vẫn chưa… Kỳ Tiêu Vũ thản nhiên nói: - Hiện tại ta chỉ muốn đi cùng ngươi có được không?- Nhưng… ta còn phải về nhà. Sở Mặc băn khoăn, thực tế, đi cùng Kỳ Tiêu Vũ cũng khá vui. - Chẳng liên quan. Chúng ta cùng đường đấy. Kỳ Tiêu Vũ cười thật tự nhiên. - Nhưng đi kiểu gì, thì theo ý ta nhé. - … Sở Mặc xụ mặt. - Vậy chuyện của ngươi làm thế nào. - Để sau đi.Kỳ Tiêu Vũ có vẻ không muốn nhắc lại chuyện này. Sở Mặc nghĩ một chút, gật gật đầu: - Được rồi, đúng lúc ta cũng đang buồn vì đi một mình. Từ đó, hai người trở thành bạn đồng hành trên suốt chặng đường này. Thảo nguyên không có nguyên thú cao cấp nào, thậm chí nguyên thú bình thường cũng rất ít. Cho nên, đoạn hành trình của hai người vô cùng thoải mái.Kỳ Tiêu Vũ không nói về nhiệm vụ của nàng. Tuy nói là bắt Sở Mặc đi cùng nàng, thực tế, lại là nàng đi theo Sở Mặc về nhà. Khi Sở Mặc tu luyện gặp vấn đề, Kỳ Tiêu Vũ sẽ cẩn thận, kiên nhẫn giải thích cho hắn. Kiến thức của nàng uyên bác đến nỗi Sở Mặc không thể nói được gì. Dường như không vấn đề gì có thể làm khó nàng. Hai người cùng ở cạnh sông ngắm mặt trời lặn; cùng tản bộ trong gió đêm; cùng ở lúc trời không tỏ ngắm đám mây bay… cũng từng đuổi theo bóng diều phía xa đến mấy trăm dặm.Một đường vui chơi, hai người như quên hết tất cả việc bên ngoài của mình. - Thấy vui không? Một buổi chiều, Sở Mặc kéo tay Kỳ Tiêu Vũ hỏi. Hai người đang đứng ở một ngọn núi nhỏ, nhìn về nơi xa, có thể thấy các dãy núi xanh ngắn nối tiếp nhau. Qua hết đám núi này là đến biên giới Đại Hạ. - Vui chứ. Kỳ Tiêu Vũ vui vẻ, dựa vào Sở Mặc nói: - Đi cùng ngươi, ta sẽ vui vẻ. Có phải đi hết dãy núi này là đến biên giới Đại Hạ phải không?- Sao ngươi biết thế? Ngươi đã tới nơi này rồi sao? Sở Mặc kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ. - Nếu một ngày nọ ta biến mất, ngươi có nhớ ta không? Kỳ Tiêu Vũ không trả lời Sở Mặc. Nàng dựa trên người Sở Mặc, hỏi ngược lại. - Biến mất? Tại sao ngươi lại biến mất? Sở Mặc có một dự cảm không lành, lông mày hơi hơi nhăn lại. - Chẳng lẽ ngươi thuộc đại môn phái nào đó, đi ra ngoài để rèn luyện.Mặc dù Sở Mặc không phải người của đại môn phái, nhưng hắn biết, các thiên tài giỏi nhất ở các đại môn phái, đều phải trải qua rèn luyện trong cuộc sống. Nhưng rèn luyện xong, bọn họ phải chặt đứt trần duyên, dứt khoát trở về sư môn, theo đuổi con đường đến cảnh giới cao nhất. Bọn họ và những người ở đây là người của hai thế giới khác nhau. Nếu ra đi, trần duyên đứt đoạn. Có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.- Ha ha, vậy ngươi cứ nghĩ như vậy đi. Kỳ Tiêu Vũ cười khẽ, sâu trong con ngươi có chút rối rắm, đến cuối cùng, nàng vẫn cười với Sở Mặc. - Ngươi còn chưa trả lời ta. - Nếu đời này không còn cơ hội thấy ngươi, ta sẽ rất nhớ ngươi. Sở Mặc nhìn vào mắt Kỳ Tiêu Vũ, đôi mắt trắng đen rõ ràng, nói một cách nghiêm túc. - Ta cũng sẽ nhớ ngươi. Ta sẽ luôn trân trọng đoạn tình cảm này. Trong con ngươi Kỳ Tiêu Vũ dần ngưng tụ hơi nước. - Chỉ ở lại môn phái mới có thể tu luyện sao? Sở Mặc nhíu mày. Từ đó tới giờ, chưa bao giờ Ma Quân nói với hắn điều này. Ngược lại, còn đạp hắn từ núi đá bay về thế tục. - Đúng vậy. Chắc chắn phải quay về mà. Kỳ Tiêu Vũ cất tiếng thở dài. - Giống như vị cô nương trên thảo nguyên kia, không có khả năng vì ngươi mà từ bỏ thảo nguyên, mà ngươi cũng không có chuyện vì nàng mà ở lại. Mỗi người đều có việc khó xử riêng. - Sao ngươi biết chuyện này thế?Sở Mặc liếc mắt. - Bản cô nương là ai kia chứ? Là người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có một không hai trên đời này… - Được rồi, ta biết ngươi đẹp nhất, thông minh nhất, ưu tú nhất. Nhưng ta muốn nói, cô nương kia không phải của ta. Sở Mặc cảm thấy mình nên giải thích chuyện này rõ ràng cho Kỳ Tiêu Vũ. - Liên quan gì đến ta cơ chứ? Ngoài mặt Kỳ Tiêu Vũ tỏ vẻ bất cần, nhưng khóe môi đang hơi hơinhếch lên kia đã bán đứng phần nào tâm trạng của nàng. - Thì không liên quan đến ngươi được chưa. Giờ ngươi cùng ta về nhà nhé? Sở Mặc đột ngột nói. - Hử, về nhà á? Về nhà ngươi sao? Về làm gì chứ? Hay ngươi có ý đồ gì với ta? Khuôn mặt Kỳ Tiêu Vũ mềm mại, có chút hồng. Kỳ Tiêu Vũ vẫn nhìn Sở Mặc, đưa ra nghi vấn liên tiếp. - Ta thích ngươi, muốn mang ngươi về nhà gặp ông nội của ta.Sở Mặc nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, nhìn vào mắt nàng, nói một cách chân thành. - Ta… Ta… Ta còn chưa chuẩn bị tốt mà. Ngươi không thấy thế này có phần đường đột sao? Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Tiêu Vũ đỏ ửng, như thành một người khác với thiếu nữ xinh đẹp tự nhiên trước kia. - Ngươi không muốn sao? Sở Mặc bỗng cảm thấy hụt hẫng. Tâm hồn người thiếu niên vẫn rất mẫn cảm.- Ta… Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, do dự nói: - Kiểu con gái lai lịch không rõ như ta, ông nội ngươi chắc chắn không thích đâu. Sở Mặc cười rộ lên: - Ta thích là được, chỉ là đến để ông ta biết thôi, đâu cần ông nội thích chứ. - Về chuyện này, ta chưa nghĩ kỹ. Hiện tại, ta không đáp ứng ngươi được. Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc một cách cẩn thận, sợ hắn không vui, lạibổ sung: - Ta là con gái mà, chuyện như thế này…không thể đồng ý với ngươi ngay được. Kỳ Tiêu Vũ muốn nói cho Sở Mặc: Ta muốn đồng ý, nhưng ta là con gái, da mặt mỏng, không thể trả lời được luôn… Ngươi hỏi một lần ta đã đồng ý luôn coi sao được. Ngươi ít nhất phải hỏi ta vài lần, ta không thể từ chối nữa, mới ngại ngùng nói câu chấp nhận.