[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 961 : Một đêm trước khi mưa gió tới (2)

Ngày đăng: 05:30 22/08/19

Một khi có thể bắt sống, vậy thì Âu Dương gia thậm chí có thể trở thành gia tộc hùng mạnh nhất trong Linh giới!  Với mục tiêu như vậy thúc đẩy, toàn bộ gia tộc Âu Dương đều vô cùng hưng phấn.  Lúc này người của họ tiến vào Cẩm Tú Thành tuy không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người, nhưng trong mười mấy người này, lại có tới tám gã Nguyên Anh hậu kỳ, ba gã Nguyên Anh đỉnh cao, và một gã cao thủ đã bước nửa bước vào Luyện Thần…! Vị cao thủ nửa bước tới Luyện Thần này… là một lão tổ của nhà Âu Dương, người hùng mạnh nhất trong cả gia tộc. Có thể nói là thần thủ hộ của gia tộc cũng không ngoa.  Vị lão tổ này tên là Âu Dương Tác, danh tiếng đã nổi như cồn khoảng hơn một ngàn năm trước. Lúc ấy, cũng từng là một tuyệt thế thiên tài của nhà Âu Dương.  Âu Dương Tác là một trong số vài người ít ỏi biết được năng lực của Âu Dương Bình Phong sớm nhất, y cực kỳ tức giận vì cái chết của Âu Dương Bình Phong. Vốn Âu Dương Tác định năm nay độ kiếp phi thăng rời khỏi Linh giới. Nhưng giờ vì việc này mà y phải dời lại ngày phi thăng của mình, trực tiếp tới Cẩm Tú Thành, thề phải bắt được Sở Mặc trở về.  Lúc này hành động của Âu Dương gia có thể nói là “Sư tử muốn giết thỏ cũng sẽ dùng hết sức”, cho tới giờ, mọi việc vẫn nằm trong sự khống chế của bọn họ.  Phía nam thành Cẩm Tú, Lục gia.  Lục Thiên Kỳ có chút đứng ngồi không yên, tỷ tỷ đã rời khỏi được một khoảng thời gian khá lâu rồi, trừ lúc mới trở lại môn phái thì gửi mỗi bức thư về báo bình an ra, thì không có thêm tin tức gì khác nữa. Mấy lần Lục Thiên Kỳ dùng đá truyền âm nhưng cũng không liên lạc được với tỷ tỷ, phía bên ấy cũng không đáp trả nửa câu. Điều này khiến trong lòng Lục Thiên Kỳ vô cùng lo lắng, nàng rất muốn tìm Sở Mặc nhờ giúp đỡ, nhưng lại không muốn quấy rầy Sở Mặc. Bởi nàng biết áp lực mà Sở Mặc đang phải chịu đựng còn lớn hơn nàng rất nhiều!  Theo sự kiện Linh Vận Môn, phía Huyết Ma Giáo dường như cũng yên ắng hơn một cách lạ thường. Nhưng ai cũng biết, sự trả thù độc ác bất cứ lúc nào cũng có thể tới. Nếu không nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, thì đến lúc phải đối mặt với sự trả thù hung tàn của Huyết Ma giáo, chỉ sợ toàn bộ Cẩm Tú Thành sẽ không còn lấy một sinh linh nào sống sót. Ngay vừa rồi, Lục Thiên Kỳ lại nhận được một tin tức khiến nàng đứng ngồi không yên!  Làm gia tộc lớn nhất trong toàn bộ Cẩm Tú Thành, năng lực tình báo của Lục gia đương nhiên không phải dạng vừa rồi, khi nãy có một tin tức từ bên kia truyền đến, nói là có mười mấy kẻ mạnh sâu không lường được, đã tiến vào một nhà trọ được mở ra mấy trăm năm nay trong Cẩm Tú Thành.  Tình báo viên của Lục gia cho rằng điều này có chút đáng ngờ, nên liền truyền tin này về.  - Nhà trọ kia là do vài người nơi khác đến, mở từ mấy hơn ba trăm ba mươi năm trước. Không một ai biết thân phận cũng như lai lịch của họ. Mấy trăm năm qua đi bọn họ vẫn sống rất khỏe mạnh, hiện giờ người quản lý nhà trọ này là con cái của mấy người kia. Kỳ lạ ở chỗ, nhìn theo cách ăn mặc thì mười mấy tu sĩ nọ rõ ràng là đến từ nơi khác, nhưng theo chất liệu vải vóc thì lại thuộc dạng rất có tiền. Lẽ ra bọn họ phải chọn nhà trọ càng xa hoa hơn mới đúng. Mặc dù nhà trọ kia là thương hiệu trăm năm, nhưng điều kiện cơ sở lại khá bình thường… Ít nhất thì, một tu sĩ có chút của cải sẽ không lựa chọn ở lại nơi đó.  Nhân viên tình báo của Lục gia cực kỳ có trách nhiệm với công việc, bẩm báo chi tiết mọi điều mà họ quan sát được. Sau khi Lục Thiên Kỳ biết liền lập tức nghĩ tới Huyết Ma giáo.  Hiện giờ chuyện mà nàng lo lắng nhất chính là sự trả thù của Huyết Ma giáo. Bởi vì việc đó không chỉ có can hệ tới an nguy của cá nhân Sở Mặc, mà càng liên lụy đến an nguy của toàn bộ sinh linh trong Cẩm Tú Thành!  Quan hệ giữa Sở Mặc và Lục gia đã là cùng vinh cùng họa rồi.  Cho nên không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào.  - Không được, ta phải đi gặp hắn! Lục Thiên Kỳ nói xong, tiện tay đem mái tóc đã dài thật dài của mình buộc lên, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.  Sắc trời bên ngoài rất u ám, trên bầu trời mây đen vần vũ, dường như bất cứ lúc nào trận mưa to tầm tã cũng có thể đổ xuống —— ----------oOo---------- Tiếu Vạn Quân cau mày nghe lính gác cổng báo cáo, sau đó hỏi: - Người kia đâu? Đã đi rồi sao?  - Đi rồi, nhưng ta đã hỏi được tên họ của y.  Lính gác cổng đáp.  - Tên ư… chắc cũng là tên giả, nếu như đoàn mạo hiểm của y đã chạm mặt với đám người kia, nhất định bọn họ cũng đã moi được tin tức gì từ đoàn mạo hiểm đó rồi. Bọn họ dám báo lại cho chúng ta đã là chẳng dễ dàng gì, sao còn dám để lại tên thật cho ngươi? Bây giờ sợ rằng… người của bọn họ cũng đã bỏ đi cả rồi. Tiếu Vạn Quân mèo già hóa cáo, có chuyện gì mà y chưa từng gặp, chỉ đoán lung tung vài câu mà gần như đã nói chuẩn hầu hết câu chuyện rồi.  Sau đó, Tiếu Vạn Quân cho lính gác lui xuống, rồi gọi Lý Phương Trung từ nơi bế quan ra.  - Lý lão, phiền toái tới rồi!  Tiếu Vạn Quân cau mày: - Ngươi có biết Âu Dương gia của Khánh Phong Thành không?  Đuôi lông mày của Lý Phương Trung nhướng lên: - Chính là chỗ mà khi trước chủ nhân đi cứu người sao? Ừ, ta cũng có biết, nhưng nhà Âu Dương này, hình như… cũng khá mạnh đấy!  - Đâu chỉ là khá mạnh… Tiếu Vạn Quân cười khổ một cái, sau đó nói: - Quy mô của Khánh Phong Thành còn lớn hơn Cẩm Tú Thành gấp ba bốn lần! Mà nhà Âu Dương là gia tộc lớn nhất ở đó!  - Hít… Lý Phương Trung giật giật khóe môi, sau đó nhìn Tiếu Vạn Quân: - Ý của ngươi là?  - Ý của ta là, phỏng chừng đối phương đã tìm tới tận cửa rồi!  Tiếu Vạn Quân nhìn Lý Phương Trung: - Ngươi còn nhớ hơn nửa năm trước khi chủ nhân mang theo các cô gái trở về đã nói gì với chúng ta không? Bao gồm thân phận thật của hắn, và cả chuyện phát sinh xung đột với nhà Âu Dương của Khánh Phong Thành nữa.  - Ta nhớ… Lý Phương Trung gật đầu, sau đó nhìn Tiếu Vạn Quân nói: - Nhưng dù vậy thì cũng đâu cần sợ cái gì? Đừng quên chúng ta còn có vị kia… Nói xong liền đánh mắt về phía sân sau. Tiếu Vạn Quân nói: - Loại gia tộc như của đối phương cũng không phải con cá săn sắt, bọn họ chờ nửa năm sau mới tìm đến, thì nhất định đã điều tra kỹ càng rồi! Người khác không biết chuyện chủ nhân của chúng ta chính là Sở Mặc… nhưng chưa chắc bọn họ đã không biết!