[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 970 : Oai của kinh lôi

Ngày đăng: 05:30 22/08/19

Trên đường lao tới vị trí Sở Mặc, ba mươi mấy người này lại mất đi mười mấy người! Càng tới gần Sở Mặc, sức mạnh trong khu vực càng thêm hùng hậu, công kích càng thêm dày đặc, trước mặt loại công kích này, tu sĩ Nguyên Anh vốn không có bất cứ khả năng phản kháng nào!  Bởi vì cả trăm triệu năm sức mạnh ẩn chứa trong mảnh đất rộng lớn này, đã bị Sở Mặc khuấy động!  Sức mạnh này lại là thứ mà mấy trăm ngàn năm tu vi của những tu sĩ này có thể so sánh với sao?  Năm đó nếu vị tiền bối tiên hiền kia đã có thể dùng con đường này để bước vào Chí Tôn, thì mọi thứ đều rõ ràng rồi. Uy lực hùng mạnh củathuật Phong Thủy một khi có thể hoàn toàn thi triển ra, tuyệt đối có thể dời núi lấp bể, trời long đất lở!  Đây chính là phép thần!  ----------oOo---------- Tuy rằng chưa suy giảm tới mức căn bản, nhưng đối với Sở Mặc mà nói, cũng không thể tiếp tục tiết chế thi triển. Nói cách khác, hắn có hùng mạnh cũng có lúc sẽ hao hết tất cả lực lượng.  - Một kích cuối cùng!  Sở Mặc nheo mắt, giơ tay điểm chỉ!  Lực lượng câu động sơn xuyên đại địa thủ hộ bản thân kín không kẽ hở!  Bên Âu Dương gia có mười mấy người bị chém thành mảnh vỡ.  Đến cuối cùng, tám chín người còn lại hoàn toàn điên cuồng, bởi vì không thểchém giết Sở Mặc, bọn họ cũng sẽ chết ở đây.  Về phần cuộc chiến này tạo bao nhiêu tổn thất cho Âu Dương gia, hiện tại không ai có tâm tư tính. Có thể vượt qua cửa ải trước mắt hãy nói!  Nhìn đám Nguyên Anh đỉnh cao bị thương trước mặt, Sở Mặc tái nhợt cười: - Ta ngụy trang rất tốt phải không? Có phải khiến các ngươi có ảo giác là ta dễ giết lắm không?  Sở Mặc vừa nói vừa nắm một khối Thiên Tinh Thạch cực phẩm!  Thiên Ý Ngã Ý tâm pháp điên cuồng vận hành, liều mạng hấp thu năng lượng của Thiên Tinh Thạch. Nhưng hắn hao tổn quá lớn, muốn trong thời gian ngắn khôi phục lại là không có khả năng. Nhưng có thể khôi phục được chút nào vẫn hay chút đó.  Âu Dương Tác đẫm máu, giống như kẻ điên rít gào: - Tiểu súc sinh, giết nhiều người của Âu Dương như vậy, hôm nay ngươi đừng mơ sống mà rời đi.  - Lão gia này, ngoại trừ dùng miệng uy hiếp làm được gì nữa không? Còn có thể làm gì? Nói thật cho ngươi biết, Sở đại gia cho tới bây giờ vẫn chưa để bọn gà đất chó kiểng vào mắt! Ta không đi chọc giận các ngươi, các ngươi nên quỳ xuống đất cảm tạ trời xanh phù hộ, lại còn dám chủ động trêu chọc ta? Nghĩ ta tốt tính sẽ không giết người sao?  Sở Mặc cười lạnh nhìn Âu Dương Tác: - Thứ tốt trên đời này còn nhiều mà. Nhưng không phải tất cả thứ tốt cácngươi đều có tư cách có được! Tiên giới không đi lại đi Minh giới. . . Sở đại gia hôm nay sẽ thành toàn cho ngươi!  Sở Mặc nói xong, đưa một đao ra!  Ầm!  Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm!  Một tiếng sấm như Thiên kiếp long trời lở đất, rung động trời đất run rẩy.  Tiếp theo, một đạo hào quang rực rỡ loá mắt trực tiếp chém về phía Âu Dương Tác! Âu Dương Tác gần như bị dọa đến hồn bay phách lạc. Hắn nằm mơ cũng không ngờ Sở Mặc có thể chém ra một chiêu đao pháp không có sơ hở như vậy!  U Minh Bát Đao, đệ ngũ. . . Kinh Lôi!  Đó cũng là đạo Sở Mặc vừa mới lĩnh ngộ ra!  Ma Quân ở cảnh giới này không thể thi triển ra một đao kia, nhưng Sở Mặc lại có thể!  Một đao kia chém ra, thiên địa hoàn toàn biến sắc, dù đã có Sở Mặc khống chế thì hào quang cũng che khuất mọi khí tức!  Âu Dương Tác tế hết pháp khí ra. Răng rắc!  Một kiện pháp khí bể nát!  Ầm!  Kiện pháp khí thứ hai bể nát!  Kiện thứ ba. . . Thứ tư. . . Mãi đến kiện thứ tám hoàn toàn bể nát!  Đao của Sở Mặc đặt lên đỉnh đầu Âu Dương Tác!  - A! Âu Dương Tác gào một tiếng long trời lở đất, sau đó nâng kiếm vượt qua đỉnh đầu. Hy vọng có thể ngăn cản một đao cuối cùng kia.  Tạch. . . !  Kiếm đoạn.  Nhân vong!  Âu Dương Tác bị bổ thành hai nửa, tính cả Nguyên Anh trong đó.  Máu tươi bắn ra, thê lương, lạnh lùng và diễm lệ.  Mọi người đã bị một đao kia làm cho hoàn toàn choáng váng! Nửa bước Luyện Thần!  Cứ như vậy bị một kẻ vừa mới bước vào cảnh giới Nguyên Anh bổ đôi?  Dù đây là sân nhà, dù nửa bước Luyện Thần đã bị trọng thương. . . Nhưng chuyện này. . . đúng là không tưởng?  Sở Mặc chém xong càng thấy suy yếu. Dường như lực lượng toàn thân đã trôi theo một đao kia!  Nhưng nơi này vẫn còn tám người!  Tám tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao! Họ vêt thương chông chât, nhưng không hoàn toàn mất đi tất cả chiến lực, bọn họ vẫn có thể đánh một trận!  Chỉ là giờ tám Nguyên Anh đỉnh cao đang sợ ngây người, bọn họ cách Sở Mặc chưa đầy trăm trượng nhưng không ai dám thật sự nhằm vào Sở Mặc!  Một đao kia hoàn toàn chấn nhiếp đám đông!  Thử nghĩ xem, trước mười mấy tên cảnh giới Nguyên Anh tu sĩ. Thêm Âu Dương Quang Đại là tổng cộng gần trăm Nguyên Anh tu sĩ.  Kém nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ, mạnh nhất đã một chân bước vào Luyện Thần Kỳ. Đội ngũ như vậy nhằm vào bất kỳ một thế lực nào, cho dù là tuyệt đỉnh đại phái. . . thì cũng phát run!  Ai ngờ ở ngoại thành Cẩm Tú lại thất bại nặng nề, thương vong thê thảm, tu sĩ Luyện Thần bị bổ đứt!  Nếu còn dũng khí tiếp tục nhằm vào Sở Mặc thì thật đáng tán dương!  Tu sĩ Âu Dương gia không phải ai cũng không sợ chết!  Không sợ chết và ngốc nghếch chịu chết vẫn có sự khác biệt!  Lúc này, Sở Mặc làm một động tác, hắn chậm rãi giơ Thí Thiên chỉ vào một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao, cười tà mị: - Kế tiếp, tới phiên ngươi!  - A!  Tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao sợ hãi hét lên, xoay người bỏ chạy!  Kỳ thật giờ Sở Mặc đã nỏ mạnh hết đà, ngay cả cánh tay giương lên cũng thấy cố sức.  Nhưng hắn chậm rãi nâng Thí Thiên lại khiến mấy người còn sống sót của Âu Dương gia áp lực!  Tay kia Sở Mặc vẫn nắm chặt Thiên Tinh Thạch, ánh mắt nhìn sang những người khác. Thấy Sở Mặc nhìn mình, tất cả cùng quay đầu bỏ chạy!  Bọn họ có lòng tin tưởng có kiêu ngạo cũng có lo lắng, tất đã đã bị Sở Mặc đánh cho nhão nhoẹt!  Chức vị cao, dáng vẻ tôn nghiêm. . . Đều là chó má!  Tiếp tục đi lên là chịu chết, ai dám lên?  Thân thể Sở Mặc thoáng run lên, sau đó hít sâu nói: - Hôm nay lưu lại mệnh chó cho các ngươi, nhớ kỹ cho Sở đại gia, trở về nói cho gia chủ Âu Dương Quang Huy của các ngươi, rửa cổ chờ Sở đại gia tới lấy.  Oanh! Tám gã tu sĩ nghe thế càng chạy nhanh hơn!  Gần như trong chớp mắt đã hoàn toàn biến mất giữa đất trời.  Sở Mặc không nhịn được nữa, thân mình ngã xuống.  Lung tráo khu vực này cũng theo đó tiêu tan.