[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 976 : Sự lo lắng của Lục Thiên Kỳ
Ngày đăng: 05:30 22/08/19
Phương Lan thì không cần phải nói, nàng là đệ tử thân truyền của Sở Mặc, hơn nữa còn có ưu thế thể chất Tiên Thiên Tiểu Linh Thể, tuy Trúc Cơ không hoàn hảo, nhưng cũng chẳng chậm hơn so với đám người Diệu Nhất Nương là bao.
Khi nào phá đan thành anh, bước đến cảnh giới Nguyên Anh, có cơ hội cải tạo thân thể, chắc chắn ưu thế của nàng sẽ càng rõ ràng hơn.
Hạ Phong, Hoa Tam Nương, Thẩm Ngạo Băng và Thẩm Ngạo Sương tuy tuổi tác không nhỏ, nhưng bởi vì Trúc Cơ tiên phẩm nên tốcđộ tiến cảnh cũng khá nhanh, trong lòng ngập tràn niềm tin.
Sau khi Sở Mặc giảng kinh xong, liền lấy những tài nguyên thu được trong Huyễn Thần Giới ra phân phát cho mọi người.
Trong số đó, còn bao gồm cả Lục Thiên Kỳ đến nghe kinh.
Lục Thiên Kỳ nhìn những viên đan dược trong tay với vẻ mặt cực kỳ rung động. Hiện giờ nàng cũng đã biết đến rất nhiều việc rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ khó tin như cũ.
Không ngờ hiện tại mình lại dễ dàng lấy được những thứ mà trướckia bản thân đến nghĩ cũng không dám như vậy, trong lòng càng hy vọng tỷ tỷ có thể mau chóng quay về. Nhưng cho tới tận lúc này, bên phía Lục Thiên Duyệt cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Mặc cho Lục Thiên Kỳ có dùng đá truyền âm gọi như thế nào, bên kia đều không có lấy nửa câu trả lời. Điều này khiến cho Lục Thiên Kỳ càng thêm lo lắng.
Sau khi mọi người nhận lấy tài nguyên chuẩn bị trở về tiếp tục bế quan tu luyện, ai nấy đều nhận ra Lục Thiên Kỳ có chuyện muốn nói, bởi vậy liền tự tản đi, nhường thời gian lại cho Lục Thiên Kỳ.
- Cái này, Thiên…
Lục Thiên Kỳ dường như vẫn khó sửa miệng, thích gọi Sở Mặc làThiên Minh ca, chẳng qua hiện nay nơi này cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, ba chữ Thiên Minh ca kia thật khó để thốt ra được, nàng nhìn Sở Mặc, nói một cách ngượng ngùng:
- Sở công tử…
- Thiên Kỳ, người gọi thẳng ta là Sở Mặc cũng được.
Sở Mặc cười cười với Lục Thiên Kỳ.
- Được rồi, vậy ta liền gọi ngươi là Sở Mặc.
Vốn ban đầu tính cách của Lục Thiên Kỳ cũng rất sáng sủa, chỉ là hai năm gần đây đã phải trải qua quá nhiều biến cố, mới dần bắt đầu trở nên trưởng thành, trầm ổn. Kỳ thực, bản chất cũng không thay đổi quánhiều.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Ngươi đang lo lắng cho tỷ tỷ của ngươi sao?
- Đúng vậy, tỷ tỷ đi cũng được hơn nửa năm rồi, lúc ấy nàng nói đi nhanh rồi về.
Trên mặt Lục Thiên Kỳ lộ ra chút lo lắng:
- Theo lý thuyết nàng là đệ tử thân truyền của Linh Động Sơn, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn. Nhưng gần đây mặc cho ta đã dùng đá truyền âm, nhưng cũng không thể nào liên lạc với nàng được.
- Vậy ngươi có gửi thư qua không?
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày, cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Sở Mặc không có mấy thiện cảm với Linh Động Sơn. Lúc trước khi Cẩm Tú Thành gặp nạn, phía bên đó như con rùa đen rụt cổ vậy, chẳng hề thấy ló mặt.
Cho đến tận khi Linh Vận Môn bị diệt, phía đó cũng không có lấy nửa điểm động tĩnh nào.
Tuy nói ra thì chuyện này cũng không có liên hệ nhiều gì đến Linh Động Sơn, nhưng Sở Mặc vẫn cảm thấy môn phái đó vô trách nhiệm,thậm chí còn vô trách nhiệm hơn cả một trong tam linh là Linh Thủy Điện.
Nhưng từ sau khi rời đi vị phó điện chủ Ngô Huy kia cũng không có tin tức nào truyền lại, không biết hiện tại thế nào rồi.
Lục Thiên Kỳ gật gật đầu:
- Có, hai tháng trước ta đã viết một bức thư nhờ linh cầm gửi đi. Tính thời gian thì giờ này tỷ tỷ ta phải nhận được lá thư này rồi. Vậy mà vẫn không có tin tức nào phản hồi.
Sở Mặc gật gật đầu, rồi vận dụng thuật Phong Thủy, sau một phentính toán, mãi lâu hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Lục Thiên Kỳ nói:
- Tỷ tỷ ngươi, nàng…
- Nàng làm sao vậy?
Lục Thiên Kỳ giờ cũng hiểu một vài năng lực mà Sở Mặc có, hình như hắn rất am hiểu thuật bói toán.
- Nàng rất an toàn.
Sở Mặc khẽ cau mày:
- Nhưng, hình như hiện giờ nàng… không ở Linh Động Sơn.
- Hả? Lục Thiên Kỳ cũng nhíu mày.
- Căn cứ kết quả mà ta tính ra, hiện giờ tỷ tỷ ngươi đang ở một nơi rất xa…
Sở Mặc có chút chần chừ, nói:
- Trước đó tỷ tỷ người không đề cập đến vấn đề này sao? Ví dụ như… nàng phải đi xa chẳng hạn.
Lục Thiên Kỳ ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên kêu lên:
- Ta biết rồi!
Nói xong, nàng nhìn Sở Mặc nói:
- Thực ra lần trước khi về nhà, tỷ tỷ đã từng nói với ta, lúc đó nàng chuẩn bị đi chấp hành nhiệm vụ của môn phái cùng vài đồng môn khác. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là nàng được xuất sư rồi. Có tư cách hành tẩu một mình trên thế gian! Chỉ có điều vì gia tộc gặp biến cố nên nàng không đề cập tới chuyện này nữa. Bây giờ khi nàng trở về cũng không thấy nhắc đến, chỉ bảo là về xin sư phụ cho xuất sư. Chẳng lẽ…nàng đi làm nhiệm vụ này?
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút sau đó nói:
- Cũng có khả năng này. Bất cứ môn phái nào đều không nuôi những kẻ rảnh rỗi. Muốn đạt được tài nguyên môn phái cung cấp, cũng như được bồi dưỡng, thì nhất định phải có cống hiến. Khả năng… saukhi tỷ tỷ ngươi trở về đã bị yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ này mới được xuất sư.
- Nhưng nếu tỷ tỷ ta đi làm nhiệm vụ thì cũng đâu đến nỗi ngay cả đá truyền âm cũng không trả lời chứ?
Lục Thiên Kỳ thấy thật khó hiểu.
Sở Mặc nói:
- Nếu ở trong một tiểu thế giới đặc thù nào đó, thì cũng có khả năng… không liên lạc được.
- Hóa ra là như vậy, cảm ơn ngươi nhé, Sở Mặc! Lục Thiên Kỳ đứng lên hành lễ với Sở Mặc, trong mắt tuy vẫn có chút thất vọng, nhưng chí ít cũng đã an tâm hơn nhiều.
- Không sao, nên như vậy mà.
Sở Mặc khẽ mỉm cười, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn thoáng về chân trời phía xa, nói với Lục Thiên Kỳ:
- Thiên Kỳ, ngươi về trước đi, ta có việc phải ra ngoài một chút.
Sở Mặc nói xong, nghiêng người biến mất tại chỗ.
Lục Thiên Kỳ giật mình, cũng nhìn về phía chân trời xa xa, nhưng chẳng thấy gì hết. Miệng lẩm bẩm nói:
- Hay là… lại có ai tìm tới báo thù rồi?
Ngay sau đó, thân hình của Sở Mặc lập tức xuất hiện tại một nơi bên ngoài cách Cẩm Tú Thành vài trăm dặm, rồi hắn nhìn ra phía xa, nơi đó có một bóng dáng nhỏ gầy đang bước từng bước về hướng của hắn.
- Đạo hữu chính là Sở Mặc?
Người nọ có giọng nói già nua, hai mắt bình thản, đặt lên người Sở Mặc mà quan sát từ trên xuống dưới.
- Ngài là?
Sở Mặc không cảm nhận được một chút sát khí nào trên người ông già kia, nhưng trong lòng hắn không hề lơi lỏng, mà ngược lại trở nên càng thêm cảnh giác.