[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 980 : Đại Công Kê xuất quan (2)
Ngày đăng: 05:30 22/08/19
- Ngươi là ai?
Hỏa long trầm giọng hỏi.
Đại Công Kê quan sát tỉ mỉ hỏa long vài lần, sau đó đột nhiên cườilạnh nói:
- Là loại bò sát nhỏ bé nhà ngươi?
- Ngươi muốn chết!
Loài rồng cao ngạo, trước nay thích gọi sinh linh khác là loài bò sát nhỏ bé, nay bị Đại Công Kê gọi ngược thành như vậy, lập tức giận không kiềm nổi.
Nhưng câu nói kế tiếp của Đại Công Kê, lại khiến lửa giận của hỏa long rút lui như thủy triều.
- Bò sát nhỏ, còn nhớ năm đó bên ao Ngũ Thải không? Trong giọng nói của Đại Công Kê mang theo vài phần trêu tức:
- Nếu không nhờ có Kê gia cứu mạng, ngươi đã sớm bị người ta rút đi gân cốt rồi! Hẳn là Kê gia không nhận lầm chứ? Cái tên xui xẻo đó chính là ngươi rồi?
- Ngươi… ngươi là thiên kê?
Trong mắt của hỏa long tràn ngập sự rung động. Nhìn Đại Công Kê quan sát thật lâu, sau đó mới hóa thành hình dạng của một đại hán trung niên, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Đại Công Kê vái lạy:
- Tiểu long vụng về, không nhìn ra chân thân của thiên kê tiền bối, mong thiên kê tiền bối thứ tội!
- Được rồi, được rồi, ban nãy còn giương nanh múa vuốt cơ mà, đừng giả vờ nữa.
Đại Công Kê liếc mắt, cũng trở về hình dạng gà nguyên bản.
- Rất xin lỗi, thiên kê tiền bối, vãn bối bị phong ấn nhiều năm, đầu óc trở nên hồ đồ mất rồi.
Hỏa long cũng biến về chân thân chỉ dài một trượng của mình, nhìn Đại Công Kê mà nói.
- Sao ngươi lại ở nơi này?
Đại Công Kê nhìn hỏa long:
- Ngươi không phải nên ở Thiên giới sao?
- Sao thiên kê tiền bối cũng ở đây?
Hỏa long và Đại Công Kê mở miệng gần như cùng lúc, sau đó, nó cười khổ nói:
- Năm đó ta bị người ta phong ấn trong một cái chén rồi ném xuống Linh giới. Cho tới tận khi gặp được Sở Mặc công tử.
- Sở Mặc? Hả… không ngờ ngươi cũng gặp phải tên đó. Số của tiểu tử ngươi đúng là không tệ nhỉ!
Đại Công Kê mỉm cười cạc cạc vài tiếng, sau đó nói:
- Chúng ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên rồi (cùng chung hoàn cảnh thì thương xót và thông cảm cho nhau), chuyện của Kê gia… thì thôi đừng nói nữa, dù sao cũng là chuyện xui xẻo.
- Chẳng lẽ thiên kê tiền bối cũng quen biết Sở Mặc?
Mặt hỏa long tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
Đại Công Kê gật đầu:
- Quen sớm hơn so với ngươi.
Lúc này Sở Mặc đã bị kinh động, trực tiếp đi từ nơi bế quan ra.
Đại Công Kê thấy Sở Mặc, ánh mắt lập tức sáng ngời:
- Ái dà tiểu tử! Ngươi được lắm, không ngờ đã vọt đến cảnh giới cao cấp như Nguyên Anh rồi? Ngươi đủ tư cách đánh với Kê gia một trận rồi đó! Sở Mặc thoáng nhìn qua Đại Công Kê, cũng không khỏi hết sức ngạc nhiên, dưới sự dò xét của Thương Khung Thần Giám, tin tức của con gà kia đã biến thành thế này.
“ Thiên kê, cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, huyết mạch phượng hoàng, thể chất phượng hoàng”.
Hơn một năm không gặp, không ngờ Đại Công Kê thật sự thành công!
Chẳng những thức tỉnh được huyết mạch phượng hoàng, mà còn luyện thành thể chất phượng hoàng nữa!
- Ngươi thành công?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê với bất ngờ và vui vẻ đan xen nhau.
- Đúng vậy, Kê gia là ai chứ? Cạc cạc cạc, là con gà đệ nhất từ cổ chí kim!
Đại Công Kê nói với vẻ dương dương đắc ý.
Hỏa long ở bên cạnh nhìn cảnh này trong lòng có chút hâm mộ, không ngờ thiên kê tiền bối cũng quen biết với Sở Mặc, hơn nữa xem ra giao tình còn không cạn. Đồng thời hỏa long cũng cảm thấy bị rung động bởi tốc độ nâng cao của Sở Mặc! Nếu nơi này vẫn là Thiên giới, dưới sự tẩm bổ của đạo khí, tu sĩ nâng cao thực lực với tốc độ này nó cũng không thấy lạ.
Nhưng nơi đây là Linh giới!
Chỉ có linh khí mà thôi!
Cho dù trong tay Sở Mặc có số lượng thiên tinh thạch khổng lồ, nhưng tại nơi chỉ có thể lĩnh ngộ đạo trong thế giới của Linh giới, loại tốc độ này cũng đủ khiến kẻ khác kinh hoàng đến rớt cằm rồi.
Có lẽ thời gian đến ngày ta có thể chân chính khôi phục tự do, cũngkhông xa xôi như trong tưởng tượng!
Hỏa long nghĩ trong lòng.
Sau đó, mọi người cũng đều lục tục xuất quan, thấy Đại Công Kê đều vô cùng vui vẻ và kinh ngạc.
Sở Mặc đợi sau khi tất cả mọi người đều xuất hiện, liền trực tiếp tuyên bố một tin tức:
- Ta muốn rời đi một thời gian ngắn.
Dường như tất cả đám người Diệu Nhất Nương đều biết hướng màSở Mặc định đi, tuy rằng đã hiểu rõ ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng khi nó thực sự tới gần, tâm trạng của mọi người vẫn hơi trầm xuống, cũng có chút lo lắng.
- Không chờ thêm một chút sao?
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc:
- Giờ hình như còn hơi sớm mà?
Sở Mặc khẽ lắc đầu:
- Không còn sớm, ta nhất định phải gặp được nàng trước, nếu không, ta sợ sẽ xảy ra biến cố.
- Được rồi, vậy, ngươi nhớ phải bảo trọng!
Diệu Nhất Nương không nói thêm gì, chỉ liếc nhìn Sở Mặc một cái thật sâu:
- Chúng ta đều chờ ngươi trở về!
Đại Công Kê ở một bên trợn trắng mắt:
- Ta nói này tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi nhất định là cố ý đúng không? Kê gia vừa xuất quan thì ngươi lại đòi đi?
Sở Mặc cười cười:
- Ngươi đi theo ta!
——----------oOo----------
Huyết Ma giáo.
Một lão già tướng mạo nho nhã, tóc bạc mặt mày hồng hào đang ngồi trên một tảng đá ở cửa động phủ, vầng trán mang theo vẻ nghiền ngẫm, nhìn ba ngươi trước mắt. Lão già này, chính là Huyết Ma lão tổ!
- Có chút kỳ quái?
Huyết Ma lão tổ nhe răng cười:
- Có phải cảm thấy ta không nên xuất quan vào lúc này? Có phải cho rằng… thời gian ta xuất quan hãy còn nửa năm đúng không? Huyết Ma giáo nhị tổ Tiền Thông Nguyên, tam tổ Vạn Đại Hải, tứ tổ Lưu Thiên Phong đều đồng loạt nở nụ cười, hành lễ với Huyết Ma lão tổ:
- Chúc mừng lão tổ sớm được xuất quan!
- Ha ha ha ha.
Từ cổ họng của Huyết Ma lão tổ phát ra vài tiếng cười không mang theo một chút cảm xúc nào, như thể phát ra từ máy móc vậy. Sau đó híp híp mắt, nhìn mấy người trước mắt, bỗng nhiên nói:
- Các ngươi đi theo ta… cũng có mấy trăm năm rồi nhỉ?
Tiền Thông Nguyên gật gật đầu:
- Thưa lão tổ, đã được ba trăm ba mươi lăm năm.
- Làm khó ngươi có lòng, nhớ rõ ràng như vậy.
Trong con ngươi Huyết Ma lão tổ lóe ra ánh sáng, nhìn Tiền Thông Nguyên, thở dài nói:
- Ta đúng là còn có chút không nỡ giết các ngươi rồi.
Ba người Tiền Thông Nguyên nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống đất, ngay trước mặt Huyết Ma lão tổ.
Giọng Tiền Thông Nguyên run rẩy nói:
- Lão tổ, vì sao phải giết chúng ta?
Vạn Đại Hải nói:
- Chúng ta đi theo lão tổ, tận tâm tận lực, không chút lơ là, vì sao?