[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 987 : Cuối cùng cũng gặp lại
Ngày đăng: 05:30 22/08/19
- Đúng là đã nhập ma rồi sao?
Sở Mặc cười khổ:
- Không buồn thu liễm khí tức hắc ám trên người luôn.
- Chậc chậc, không hổ là vạn cổ vô song tinh linh thể. Mới nhập ma mà đã có hơi thở như vậy rồi, đúng là cực phẩm nha!
Huyết Ma Lão Tổ tặc lưỡi, đôi mắt sáng lên, nói thầm:
- May là giờ nàng mới nhập ma, chứ nếu nhập từ một năm trước, ta thật sự không có khả năng khống chế nàng rồi. Đến Tiên giới, muốn bắt nàng không dễ như thế này nữa.
Vừa nói, thân hình của Huyết Ma Lão Tổ hóa thành một làn gió, bay qua khu rừng.
…Tốc độ của Kỳ Tiêu Vũ cũng không kém, nhưng chính nàng cũng không biết mình muốn đi đâu.
Nàng không hối hận về lựa chọn của mình, nhưng hiện tại, con đường phía trước hơi mù mịt. Mình muốn làm gì? Huyết Ma Lão Tổ đang ở đâu? Làm thế nào tìm được lão? Sau khi tìm được lão thì có thể đánh thắng được lão không?
Có quá nhiều vấn đề khiến nàng đau đầu, khí tức hắc ám lại đang hoành hành trong cơ thể. Nàng phải tận lực khống chế nó, không để nó ăn mòn tâm linh của mình. Lựa chọn nhập ma không có nghĩa là hoàn toàn sa đọa. Dù tính tình có bị biến đổi nhưng nàng vẫn hy vọng mình có đủ tỉnh táo.
Ngay cả Kỳ Tiêu Vũ cũng không phát hiện, dù nàng không khống chế, hơi thở hắc ám này cũng không có khả năng ăn mòn tâm linh của nàng. Vì trái tim của nàng là trái tim thần kỳ nhất.
Trên đời này không phải chỉ có duy nhất nàng là vạn cổ vô song tinh linh thể. Ít nhất, theo ghi chép của Tinh linh tộc, trước nàng còn ba người nữa. Nhưng chỉ có nàng mới có thất khiếu tâm.
Những chủng tộc khác đều chưa có tinh linh có thất khiếu tâm. Năm đó vị đại hiền giả ở Tinh linh tộc còn nhìn được một phần tương lai, thấy được Kỳ Tiêu Vũ nhập ma, còn thấy được vài thứ khác nữa.
Nên đại hiền giả lựa chọn rời xa Thiên giới, để Tinh linh tộc mang theo Hắc Ám Thánh khí. Đại hiền giả không nói chuyện nhập ma với tinh linh, vì ngài biết, họ sẽ không đồng ý.
Sao có thể để thiên tài xuất sắc nhất của tộc nhập ma hắc hóa được chứ.
Dù bản thân ngài, nếu không nhìn được một phần của tương lai,trước khi chết cũng không đáp ứng loại chuyện hoang đường như vậy.
Kỳ Tiêu Vũ chạy theo hướng bắc. Tinh linh tộc vốn tồn tại ở phía bắc, có lẽ trong tiềm thức, nàng vẫn hy vọng mình có thể trở nên mạnh hơn, có thêm chút lợi thế khi chống lại Huyết Ma Lão Tổ.
Nếu đã bước trên con đường này, thì không cần băn khoăn nhiều làm gì.
Chỉ cần một mình ta trầm luân là đủ. Kỳ Tiêu Vũ thầm nghĩ. Chỉ có điều không biết tại sao, trong lòng nàng có một hình ảnh, hiện lên ngày càng rõ ràng hơn. Trí nhớ chỉ còn lại những mảnh ghép. Mặc dù nàng nhớ lại hết chuyện phát sinh ở Nhân giới nhưng chưa bao giờ nàng nhớ hắn rõ đến thế.
Hình ảnh mỗi lúc một rõ ràng. Rõ nét đến mức khiến Kỳ Tiêu Vũ đau lòng.
- Rất xin lỗi, sau này chúng ta không thể cùng xuất hiện được nữa. Ngươi hãy coi như ta chết rồi.
Kỳ Tiêu Vũ khóc.
Đột nhiên, nàng thấy trên đỉnh cây cao có một đạo thân ảnh, chính làhình ảnh người luôn xuất hiện trong tâm trí nàng.
Chỉ có điều, gương mặt này thành thục hơn khuôn mặt trong trí nhớ.
Kỳ Tiêu Vũ không khỏi cười khổ:
- Tưởng niệm quá mức dẫn đến ảo giác hay sao?
Sao người kia có thể ở đây được cơ chứ? Dù là mộng, cũng không cần thật như vậy.
Lúc này, người kia lại vẫy vẫy tay với nàng.
- Ồ, không ngờ ảo giác mạnh đến thế.
Kỳ Tiêu Vũ cực kỳ kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Lực lượng hắc ám hùng mạnh thật, không ngờ có thể đem ảo giác thành thật như thế này. Đáng tiếc, đây không phải sự thật.
- Này cô bé, cười một cái cho đại gia xem nào.
Sở Mặc ngồi ở tán cây, cười tỉm tủm nhìn Kỳ Tiêu Vũ. Trong lòng hắn đang rung động mãnh liệt. Kỳ Tiêu Vũ trong trí nhớ tinh xảo tuyệt luân, phong hoa tuyệt đại, mỏng manh như sương khói, nhất là khí chất trên người cực kỳ cao quý.
Nhưng vị trước mắt… Dáng người vẫn xinh đẹp, khuôn mặt vẫn tinhxảo như trong quá khứ… nhưng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, quyến rũ.
Gió thổi bay làn tóc mái, hiện ra đóa hoa ngũ sắc trên trán, hòa hợp vô cùng. Hơi thở hắc ám trên người nàng khiến người khác sôi trào.
Đây chính là Hắc ám tinh linh ư?
Sở Mặc nghĩ thầm, nhìn Kỳ Tiêu Vũ đang ngẩn người:
- Sao thế? Ngươi còn làm bộ không nhận ra ta hay sao?
Kỳ Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn Sở Mặc, nói:
- Ảo giác lại có thể nói chuyện ư?
- Ngươi nói ta là ảo giác á?
Khóe miệng Sở Mặc co giật, đen mặt nhìn Kỳ Tiêu Vũ, sau đó đảo mắt nói :
- Nếu coi ta là ảo giác, đến hôn ta một cái đi!
Mặt Kỳ Tiêu Vũ lập tức đỏ bừng, lực lượng hắc ám nháy mắt khởi động, không ngừng luân chuyển. Kỳ Tiêu Vũ nhíu mày, không muốn bị cảm giác này khống chế, nhưng thân thể lại không tự chủ đi đến chỗ Sở Mặc.
Nhìn Kỳ Tiêu Vũ đến gần, Sở Mặc càng mơ hồ. Nha đầu kia không thật sự nghĩ ta là ảo giác đấy chứ? Kỳ Tiêu Vũ đã đến gần Sở Mặc, nhìn hắn cẩn thận, ô một tiếng vùi đầu vào ngực hắn.
Nếu không nhập ma, dù thật sự nhìn thấy Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ cũng không hành động như vậy.
Nhưng giờ phút này, nàng hành động cực kỳ tự nhiên, không hề bối rối.
Đôi môi mềm mại chạm vào mặt Sở Mặc, nỉ non:
- Cảm giác quá chân thật! Được ôm ngươi, thật tốt quá! Ban đầu Sở Mặc hơi cứng ngắc, nghe Kỳ Tiêu Vũ nói, người buông lỏng hơn. Hắn đưa tay đặt bên hông mềm mại của nàng, thủ thỉ bên tai nàng:
- Rất xin lỗi, nhiều năm rồi ta mới tìm được ngươi.
- A…
Kỳ Tiêu Vũ đang liều mạng ngăn chặn lực lượng hắc ám trong cơ thể, đột nhiên kinh hãi hét lên, nhảy ra khỏi ngực của Sở Mặc, khuôn mặt tinh xảo đỏ ửng. Nàng ngơ ngác nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi…ngươi không phải ảo giác?
- Làm gì có ảo giác thật như vậy chứ. Sở Mặc cười khổ.
- Ngươi có trách ta đã tới chậm hay không?
- Đúng là ngươi ư?
Kỳ Tiêu Vũ trợn mắt há mồm, nhìn nàng cực kỳ ngốc nghếch. Đôi mắt to bị lực lượng hắc ám ăn mòn, trở nên quyến rũ, không dám tin nhìn Sở Mặc.
- Đương nhiên là ta.
Sở Mặc tiến lên một bước, một lần nữa kéo Kỳ Tiêu Vũ vào ngực mình :
- Chính là ta. Tiểu Vũ, nhiều năm rồi ta mới gặp được ngươi. Cuốicùng chúng ta đã gặp lại, ngươi đã nhớ ta là ai. Ta rất vui!
Kỳ Tiêu Vũ bổng lấy tay ôm chặt Sở Mặc, khóc rống lên:
- Nhiều năm như vậy ngươi còn nhớ ta sao?
Một lần nữa, Sở Mặc lại ôm Kỳ Tiêu Vũ, cười nói:
- Đã nhiều năm như vậy, ôm có một chút làm sao đủ chứ. Cho ta ôm cả đời cũng không đủ đâu.
- Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?
Kỳ Tiêu Vũ giãy dụa, muốn thoát ra, lạnh lùng nhìn Sở Mặc.