Thị Tỉnh

Chương 47 : Hoàn chính văn

Ngày đăng: 02:47 20/04/20


Edit: Dờ



Đây là lần đầu tiên hai người tới nhà Tần Lệ sau khi được cô chấp nhận. Trên đường đi, Thu Thu vẫn không mấy yên lòng, cậu luôn hoảng hốt nhìn ra cửa sổ.



Tần Sấm liếc mắt nhìn cậu, lúc chờ đèn đỏ, anh mới tranh thủ bóp mũi Thu Thu, "Vẫn sợ à? Ăn bữa cơm thôi, có ăn thịt em đâu."



Dù Thu Thu có nghe hiểu hay không cũng không quan trọng, giọng điệu của Tần Sấm khiến cậu yên tâm hơn nhiều.



Tần Lệ cũng phóng khoáng giống anh trai, đã chấp nhận Thu Thu rồi thì không dùng thái độ kỳ quặc đối xử với cậu nữa. Vừa thấy Tần Sấm vào nhà, cô đang nấu ăn trong bếp liền gọi Thu Thu vào học.



Đã nhiều ngày Yến Dương chưa được gặp Thu Thu, nó rất nhớ cậu, "Bác, bác..."



Phòng bếp là nơi nguy hiểm với trẻ con, Tần Lệ trợn mắt đuổi nó ra ngoài, "Đừng vào đây vướng tay vướng chân, đi ra ngoài cho mẹ!"



"Bác..." Yến Dương ôm rịt lấy chân Thu Thu như một con koala.



Thu Thu ngồi xuống bế nó lên, cậu vừa muốn học nấu ăn lại vừa muốn dỗ trẻ, khó xử nhìn Tần Lệ. Cô rất muốn đánh Yến Dương một trận, trẻ nhỏ chính là như vậy, lúc không có khách tới thì rất ngoan ngoãn, vừa có người tới là giở trò, ỷ vào việc mình không dám đánh nó trước mắt người khác.



"Đừng chiều nó, lớn đầu rồi mà còn đòi bế với chả bồng." Biết Thu Thu không hiểu, cô quay ra dạy bảo Yến Dương, "Con không mệt nhưng người khác mệt, đừng gây phiền phức nữa đi!"



Thu Thu bế Yến Dương lùi ra sau một chút, bảo Tần Lệ cứ tiếp tục làm cơm. Món cay Tứ Xuyên vị rất nặng, khói bốc nghi ngút, cả phòng bếp đều tràn ngập mùi cay.



Yến Dương mở di động của Thu Thu lên, nằm bên vai cậu hỏi: "Bác, mẹ con nói bác đang học viết chữ, bác học được bao nhiêu rồi?" Yến Dương hiếu thắng, khăng khăng muốn so sánh với Thu Thu.



Nói với Yến Dương vài chữ cậu học được gần đây, nó đếm đi đếm lại thấy bác vẫn biết ít chữ hơn nó, đột nhiên cảm thấy tự hào đến lạ.



Thu Thu bế Yến Dương thì thầm to nhỏ phía sau, Tần Lệ biết Thu Thu không thể làm hai việc cùng lúc, thể là bảo cả hai cùng đi ra ngoài.



Mấy đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi rất khiến người ta ghét, Yến Dương cũng sắp đến tuổi ấy, phiền hơn cả đứa em gái còn đang nằm trong nôi của nó. Cũng may là Thu Thu rất kiên nhẫn, mặc cho nó đùa nghịch.




Không hiểu "ăn cơm mềm" là gì, nhưng Thu Thu vẫn đồng ý.



Năm đầu tiên Tần Sấm mang Thu Thu về Trùng Khánh, đây mới chỉ là khởi đầu của một cuộc sống mới. Trong tương lai, mỗi một ngày qua đi sẽ có Thu Thu ở bên cạnh. Bất giác, Tần Sấm đã quên đi cảm giác cô đơn, quên đi quãng thời gian anh đã từng cô độc trên những nẻo đường dài.



Nhặt được Thu Thu giống như là chuyện mới ngày hôm qua. Sự xuất hiện của cậu mang lại cho anh một mùa hè vô cùng đẹp đẽ và đầy khó quên.



-Hoàn chính văn-



Lưu Thủy Thủy:



Trong văn không viết nên chỉ có thể nói ở đây, chính văn kết thúc, tiếp theo sẽ là vài phiên ngoại.



Tôi sẽ giải đáp từng thắc mắc của các bạn.



1. Vì sao tới giờ Thu Thu vẫn chưa nói được tiếng Trung.



Các bạn đặt tay lên ngực mà tự hỏi, học mười mấy năm tiếng Anh rồi đã giao tiếp thành thạo với người nước ngoài được chưa. Mà Thu Thu học ngôn ngữ khó nhất đó. Suýt chút nữa thì tin lời các bạn, may mà tôi đủ tỉnh táo. Học ngoại ngữ là một việc cần sự kiên trì, mưa dầm thấm lâu.



2. Ngoại hình và học vấn của Tần Sấm



Tần Sấm chính là loại học sinh cá biệt nhất trong lớp các bạn, lọai học sinh ngồi cuối lớp ấy, cho nên việc anh dùng bính âm trộn ký tự Latin là bình thường. Tần Sấm chỉ là một người trông ưa nhìn thôi, dù sao cũng tầm 30 tuổi rồi, không còn là cái kiểu đẹp trai của mấy cậu trai trẻ. Mà đặc biệt anh lại còn lái xe đường dài mấy năm, cái nghề này rất là mệt, mệt hơn những gì tôi viết trong văn nhiều. Cho nên Tần Sấm đẹp trai, là cái kiểu đẹp trai của người đàn ông mạnh mẽ, kiểu thân thể cường tráng.



Cảm ơn mọi người đã theo dõi, hành văn của tôi vẫn nát như thế, tôi biết các bạn thích là thích tâm hồn thú vị và ngũ quan mê người của tôi.



Gần đây rất thích thể loại văn đời sống này, hố tiếp theo cũng sẽ thuộc thể loại tương tự, vẫn là cuộc sống tẻ nhạt và những chuyện nhà cửa thường ngày, ai có hứng thú thì hãy hóng đợi xem.



Chúc mừng tôi đã viết được một áng văn thiệt dài, tôi mặc kệ, mười vạn chữ là văn dài rồi.