Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa
Chương 84 :
Ngày đăng: 23:13 21/04/20
Tình yêu phải có sự tin tưởng và sự tha thứ lẫn nhau thì tình yêu đó mới bền vững, mới có hạnh phúc, do đó, trước đây dù chúng ta đã xảy ra chuyện gì, em đều bỏ qua hết__nó nói, giọng nói đã có độ ấm khiến cho người đối diện cảm thấy được yên tâm và lòng được thoải mái.
--Cảm ơn em__hắn nói rồi thả chân nó xuống đất ôm nó vào lòng, một buổi tối hắn đã nói hai lần cảm ơn. Dần dần hắn đẩy nó ra hai khuôn mặt sát nhau, rồi môi chạm môi. Bọn họ hôn nhau, được một một lúc hắn rời khỏi môi nó. Trông nó sau nụ hôn thật dễ thương. Hai má đỏ ửng khuôn mặt thì cúi xuống đất không giám nhìn hắn. Nó là đang ngại đi? Hắn cười rồi nói:
--Em ngồi đây, anh đi mua nước uống__hắn nói rồi đứng dậy đi mua nước. Lúc này nó mới ngước đầu lên nhìn hắn cho đến khi hắn hòa vào dòng người đông đúc đi lại trên đường. Đưa tay sờ trên môi mình, nó mỉm cười. Lúc nãy cảm giác được hôn cũng không phải là tệ, môi hắn cũng mềm. Nhưng rồi nó lắc đầu mạnh một cái, nó đang nghĩ gì vậy chứ. Thật là.... Nó ngồi ở ghế đá đợi hắn, nhìn dòng người đang vội vã đi trên đường nhưng trông họ lại hạnh phúc. Có một gia đình 3 người vừa đi vừa nói vui vẻ. Gia đình??? Từ khi nó về đây vẫn chưa được gặp người thân ngoại trừ cái người được gọi là anh hai kia. Nó nghĩ rồi quyết định chốc nữa hắn về sẽ hỏi thử.
"Tít tít", điện thoại nó có tin nhắn đến. Nó mở ra xem, nội dung tin nhắn khiến nó bất động. Khuôn mặt nó trở nên lạnh lùng, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
--Điện thoại có gì hay mà em nhìn chăm chú vậy???__giọng hắn vang lên trước mặt nó. Hắn lúc mua nước về thì thấy nó cứ ngồi nhìn điện thoại, khiến cho hắn tò mò muốn biết trong điện thoại có những gì. Nó ngước khuôn mặt lạnh lùng lên nhìn hắn, hắn cảm thấy lạ. Nó bị sao vậy???
--Anh thật khiến tôi....cảm thấy thật ghê tởm__nó giọng nói lạnh lẽo nói. Hắn bất động vì câu nói của nó. Tại sao nó lại nói vậy chứ???
--Em bị làm sao vậy???__hắn hỏi.
--Làm sao ư? Tự anh xem đi__nó nói rồi đứng dậy đưa điện thoại có tin nhắn mình vừa đọc cho hắn xem. Hắn nhận điện thoại từ nó rồi nhìn vào, chai nước trên tay hắn rơi xuống đất và lăn vài vòng. Đưa tay lướt trên điện thoại, nội dung tin nhắn chỉ là những bức ảnh. Nhưng những bức ảnh này lại khiến cho người ta chói mắt. Trong ảnh là hắn và nhỏ Nhi ngủ cùng nhau. Chuyện này, tại sao chứ??? Những bức ảnh này chắc chắn là do nhỏ chụp rồi. Hắn vội nắm tay nó nói:
--Em hãy nghe anh nói, chuyện này....__hắn chưa kịp nói hết câu thì nó đã dựt tay mình ra khỏi tay hắn, nó nói không để hắn nói tiếp:
--Ảnh này không phải ảnh ghép, anh có gì để nói nữa???__nó nói, nó là người giỏi về máy tính tất nhiên ắt sẽ biết ảnh nào là qua sử lý. Ảnh người gửi tới đó là ảnh gốc không phải ghép thì hắn nói được gì chứ. Hắn im lặng không nói được gì, nó nói tiếp:
--Mọi chuyện tối nay anh....hãy xem tôi chưa nói gì, chúng ta không có gì hết__nó nói rồi quay lưng bỏ đi không lấy lại điện thoại. Hắn như người chết đứng nhìn theo nó. Muốn lên tiếng gọi nó nhưng hắn không làm được, chuyện đến mức này hắn còn gì để nói chứ. Hắn nắm chặt điện thoại nó trong tay mình. Nhỏ làm vậy là muốn gì đây??? Chuyện hôm đó hắn không nhớ gì cả. Không biết đâu là thật, đâu là giả nữa.
~•~•~
Hôm sau.
Hắn lại tỉnh dậy sau cơn say như muốn chết đi. Hắn nhìn quanh phòng, tự cười giễu mình. Đây là phòng ngủ của hắn, không phải là khách sạn. Hắn cười nhưng nước mắt lại lăn dài trên má. Tim hắn như có ai đó đang bóp nghẹt lại.
"Cốc cốc" có tiéng gõ cửa phòng hắn vang lên, hắn vội lau nước mắt rồi nói vọng ra ngoài.
--Vào đi.
Được người trong phòng cho phép, người bên ngoài liền đẩy cửa đi vào. Là Zin. Trên tay cậu còn bưng thêm cốc nước.
--Này uống nước này cho giải rượu đi__Zin nói rồi đưa cốc nước cho hắn, hắn nhận lấy uống một hơi hết sạch nước trong cốc rồi đem trả lại cho Zin.Zin nhận lấy cốc nước rồi đặt nó lên bàn, cậu nhìn hắn hỏi:
--Sao hôm qua cậu uống say
vậy??? May là Zun gọi tới nên bọn tớ mới biết tới đón cậu đấy.
Hắn không trả lời, Zin nghi ngờ hỏi:
--Giữa cậu và cô ấy xảy ra chuyện gì à???
Hắn lục điện thoại của nó rồi mở tin nhắn hôm qua cho Zin. Nhìn vào bức ảnh Zin cũng tức giận chứ nói gì là nó. Nhưng cậu biết mọi chuyện không phải là như vậy.
--Hôm trước tớ không về nhà là ngủ ở khách sạn, tỉnh dậy thì nhỏ Nhi lại ở bên cạnh. Thật sự hôm đấy tớ say không nhớ gì hết. Tối hôm qua cô ấy lại một lần nữa thích tớ tuy rằng là mất trí nhớ nhưng những bức ảnh
này...
--Tớ biết rồi, tớ sẽ giúp cậu điều tra rõ mọi sự việc__Zin ngắt lời hắn nói, hắn nói chừng đó thì cậu cũng đã biết là nó đã hiểu lầm hắn. Người ngoài cuộc bao giờ cũng rõ ràng hơn người trong cuộc mà. Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ trong vài tiếng nữa thôi. Lúc đó người như nhỏ phải trả một cái giá rất đắt.
Chính nó đã nói tình yêu cần có sự tin tưởng nhưng tại sao nó lại không tin hắn chứ.
~•~•~
--Nếu em hôn anh một cái anh sẽ hết đau__hắn nói, nhìn vẻ mặt hắn bây giờ thật gian xảo. Nó dừng lại động tác xem xét hắn, nhìn hắn, nó nói:
--Anh đùa__nó trừng mắt nhìn hắn.
--Không đùa, nhanh lên, anh đang rất đau__hắn giả bộ ôm ngực nói. Nó thấy hắn đau thì cũng sợ, chần chừ một lúc rồi cũng hôn hắn. Nó chỉ là có ý định hôn nhẹ lên môi hắn một cái rồi thôi nào ngờ hắn lại đưa tay giữ đầu nó hôn một cái thật sâu.
Cạch", cửa phòng bệnh hắn được mở ra đồng thời lại phát lên giọng nói con gái:
--Ối, xin lỗi hai người__giọng nói này đã phá vỡ bầu không khí ngọt ngào mà thay vào đó là bầu không khí ngượng ngùng giữa hắn và nó. Hắn bất đắc dĩ phải buông nó ra trong khi hắn vẫn muốn hôn nó lâu hơn một chút. Hắn nhìn bọn bạn đang đứng ở cửa nói:
--Lần sau vào phải gõ cửa đấy.
--Ừ biết rồi, tại bác gái (mẹ hắn) nói cậu đã tỉnh nên bọn này mừng quá vội vào thăm mà quên mất gõ cửa__anh nói, vẻ mặt của anh có chút gian manh.
--Tụi này còn đem cháo yến mạch vào cho cậu này__cô nói rồi lắc lắc cái cà mèn giữ nhiệt trên tay.
--Được rồi, vào đi đừng đứng canh cửa phòng tớ nữa__hắn nói, bọn bạn liền kéo nhau vào phòng khóa cửa lại. Cũng may đây là phòng bệnh vip nên rất rộng mới chứa đủ bạn hắn. Còn nó, nó lấy lại vẻ tự nhiên như không có gì và giữ im lặng.
--À bác Dương (*) cha cậu lại có việc bay đi Mĩ rồi__cậu nói với hắn.
(*) cha hắn tên Dương nhé.
--Ông ấy khi nào cũng bận rộn cả__hắn khuôn mặt tái nhợt có chút hồng buồn buồn nói.
--Được rồi, cháo ăn đi cho nóng, bọn này đi về trước__Zin nói rồi nháy mắt với hắn một cái y như ra hiệu điều gì đó. Bọn bạn cũng hiểu ý liền ra về mục đích là để cho nó và hắn không gian riêng tư ấy mà.
--Này, em đút cháo cho anh ăn đi, anh bây giờ vẫn đang còn đau__hắn nói làm vẻ mặt nũng nịu như con nít. Nó cũng phải chịu thua với hành động này của hắn, cầm cà mèn giữ nhiệt mở ra, mùi thơm liền nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Múc ra một cái bát, nó múc từng thìa nhỏ thổi cho bớt nóng rồi đút cho hắn ăn. Hình ảnh này thật ấm áp.
Cứ như vậy, hắn ngày nào cũng lợi dụng mình bị bệnh mà bắt nạt nó làm hết việc này đến việc nọ cho hắn. Nó thì nể hắn là bệnh nhân nên đành im lặng làm tất cả. Và sau nửa tháng hắn đã hoàn toàn khỏi bệnh và xuất viện. Chiếc khuyên tai cũng đã nằm yên vị trên tai hắn như nó là định mệnh mãi mãi thuộc về hắn.
~•~•~
--Chị biết không, lúc nghe tin chị mất bọn em rất sợ, bọn em đã khóc rất nhiều, cho rằng chị đã chết còn rắc tro cốt "chị" xuống sông nữa__Zin tự dưng lại đề cập đến vấn đề nó chết vào cuộc trò chuyện khi tất cả đều tập trung đông đủ tại phòng khách ngôi biệt thự nó đang ở
--Nếu tôi chết thật, tôi sẽ về ám cậu cái tội rắc tro cốt tôi xuống sông chứ không phải biển__nó làm mặt hình sự nói. Cả bọn bật cười vui vẻ, nó cũng cười theo. Hạnh phúc đã mỉm cười với họ.
~•~•~
Vào một ngày nắng đẹp của mùa xuân hắn hẹn gặp nó ở bãi biển. Nó hôm nay mang một cái váy trắng liền thân ngang đầu gối, chân váy hơi xòe ra. Trên cổ choàng một cái khăn lụa trắng mỏng, tóc thì xõa tự nhiên, đầu đội một cái mũ kiểu đội lệch màu trắng viền đen. Trông nó bây giờ rất đẹp.
Hôm nay không biết hắn hẹn nó ra đây có việc gì nữa, lại còn bắt nó mang váy. Nó rất tò mò. Nó tới bãi biển rồi nhưng lại không thấy hắn, nó nhìn khắp nơi để tìm hắn. Bất chợt từ sau mỏm đá nhô lên có rất nhiều bóng bay hình trái tim màu trắng và hồng bay lên rất đẹp. Khiến nó nhìn chăm chú không thôi. Và hắn cũng bước ra từ mỏm đá đó đang đi lại về phía nó, hômọi người nay hắn mang áo thun trắng, quần tây màu nâu nhạt, trông hắn như một bức tượng được điêu khắc rất kỹ lưỡng. Hắn đến gần nó rồi quỳ một chân xuống bãi cát, từ trong lòng bàn tay hắn, hắn mở ra. Trong lòng bàn tay hắn có một hộp lụa màu đỏ. Hắn mở từ từ hộp lụa ra, bên trong là một chiếc nhẫn đính kim cương rất long lanh khi ánh nắng mặt trời chiếu vào. Hắn ngước mặt nhìn nó nói:
--Băng Băng, anh yêu em, đồng ý ở bên anh mãi mãi nhé__đây đích thực là một lời cầu hôn. Nó mắt đã đỏ hoe nhìn hắn. Hắn làm nó thật bất ngờ nên vẫn chưa thể trả lời, bây giờ trong nó tràn ngập hạnh phúc. Hắn lại hỏi:
--Đồng ý nhé???__Lúc này nó mới hoàn hồn, nó gật đầu nói:
--Em đồng ý__hắn vui mừng khi nó đã đồng ý, lấy nhẫn đeo vào tay nó. Hắn đứng dậy ôm nó quay một vòng la lớn như là lời tuyên bố cho tất cả thế giới biết:
--Em mãi mãi là của anh.
Nó cười trước sự chiếm hữu của hắn nhưng nước mắt nó cũng rơi, là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Bây giờ nó và hắn đã có thể mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau rồi. Hạnh phúc thật sự đã mỉm cười.