Thiên Bảo Chi Mệnh
Chương 27 : Cuộc điện thoại phá đám.
Ngày đăng: 01:03 27/06/20
Tìm kiếm thêm một lúc mà không phát hiện ra thông tin gì nữa, Trần Thiên Bảo đóng máy tính lại rồi đứng lên.
Bà Nguyễn Thanh Xuân mẹ của Lý Nhật Hà thấy vậy liền hỏi:
- Cháu có phát hiện ra cái gì không?
Trần Thiên Bảo gật đầu trả lời:
- Cháu đã tìm thấy một manh mối khá quan trọng, trước khi Lý Nhật Hà mất tích đã liên lạc với một cô gái tên Lê Trúc Anh.
- Vậy có biết con gái bác đi đâu không?
Trần Thiên Bảo lắc đầu nói:
- Hai người chỉ nói đến việc đi gặp một người nào đó không rõ danh tính. Cháu sẽ điều tra xem cô gái tên Lê Trúc Anh kia đang ở đâu rồi thông báo lại sau.
Trần Thiên Bảo nói với hai vợ chồng bọn họ rằng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ, rồi sau đó mang theo Phạm Nhật Mai ra về. Ngồi trên xe taxi Phạm Nhật Mai tựa vào người hắn hỏi:
- Liệu cô ấy có chuyện gì không anh?
Trần Thiên Bảo mỉm cười rồi nói:
- Sao anh biết được! Bây giờ chỉ cố làm hết sức thôi, mong là cô ấy không gặp chuyện gì!
- Anh không biết cô ấy đi gặp ai à?
Trần Thiên Bảo nhíu mày suy một lúc vẫn không hiểu lá cờ Việt Nam ở cuối dòng tin nhắn của Lý Nhật Hà có ý nghĩa là gì.
- Cô ấy nói chuẩn bị đi gặp một người đàn ông nào đó có liên quan đến lá cờ Việt Nam.
- Cờ Việt Nam? - Phạm Nhật Mai ngước lên khó hiểu hỏi lại.
Không mất bao lâu taxi dừng lại trước cửa nhà Phạm Nhật Mai, trước khi xuống cô còn thơm lên má Trần Thiên Bảo một cái rồi mới chạy vào.
Trần Thiên Bảo về đến nhà thì thấy Phan Như Ý vẫn còn đang ngồi xem tivi trong phòng khách, thấy hắn vừa về cô liền nói:
- Con ăn tối chưa?
- Chưa ạ!
- Vậy thì rửa mau rửa tay đi rồi xuống ăn cơm!
Trong bữa cơm Trần Thiên Bảo lên tiếng hỏi:
- Mẹ có biết người phụ nữ tên Lê Trúc Anh không?
Mất vài giây suy nghĩ Phan Như Ý trả lời:
- Biết! Cô ấy cũng học cùng khoá đại học với mẹ, nhưng mẹ cũng không thân thiết cho lắm!
- Vậy mối quan hệ giữa Lê Trúc Anh và Lý Nhật Hà thì sao?
Phan Như Ý hơi có chút bất ngờ:
- Lúc còn đi học hai người đó ghét nhau lắm!
Thấy vẻ mặt khác lạ của hắn Phan Như Ý liền hỏi:
- Có chuyện gì à?
Trần Thiên Bảo gật đầu giải thích:
- Hôm nay trên máy tính xách tay của Lý Nhật Hà con phát hiện hai người bọn họ có một cuộc hẹn đi gặp một người đàn ông nào đó ngay trước khi Lý Nhật Hà mất tích.
- Người đàn ông đó là ai?
Trần Thiên Bảo lắc đầu nói:
- Con không biết! Lý Nhật Hà đặt cho người đó một ký tự mang lá cờ Việt Nam, mẹ có biết ai có liên quan không?
- Cờ Việt Nam à?
Phan Như Ý suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Vậy là đến cả Phan Như Ý cũng không biết đến người đàn ông nào có liên quan đến biểu tượng lá cờ Việt Nam cả.
- Vậy mẹ có biết địa chỉ của người phụ nữ tên Lê Trúc Anh đó ở đâu không?
- Mẹ cũng không thân thiết với cô ta nên không biết, chỉ biết là cô ta nói giọng miền nam nên có thể chuyển nhà từ miền nam ra.
Với chút manh mối vừa ít ỏi lại cực kỳ mơ hồ như vậy thì biết đi đâu mà tìm, đối với Trần Thiên Bảo hiện tại những việc như thế này quả thực có chút làm khó hắn rồi. Tuy nhiên Trần Thiên Bảo cũng đã nghĩ ra biện pháp đối phó với những khó khăn trước mắt.
Sau khi giúp đỡ Phan Như Ý dọn dẹp Trần Thiên Bảo nhanh chóng quay về phòng ngồi xuống trước máy tính, hắn lại mở ra vài phần mềm kỳ lạ rồi bắt đầu mò vào một hệ thống khác của cổng thông tin điện tử thuộc chính phủ, mục tiêu nhắm đến của Trần Thiên Bảo lần này là Bộ Kế Hoạch Và Đầu Tư. Để có thể tìm ra địa chỉ của Lê Trúc Anh Trần Thiên Bảo không thể xâm nhập vào Bộ Công An, nơi đó chỉ có những thông tin chủ yếu là về tội phạm, nếu như Lê Trúc Anh đã từng phạm tội thì mới có khả năng xuất hiện thông tin về cô ta ở đó.
Thay vì truy cập vào Bộ Công An để tìm xem liệu Lê Trúc Anh đã từng phạm tội hay chưa và có thông tin gì về cô ta ở đó hay không sẽ tốn rất nhiều thời gian. Vì vậy Trần Thiên Bảo quyết định chuyển mục tiêu sang cổng thông tin điện tử của Bộ Kế Hoạch Và Đầu Tư nơi mà quản lý Tổng cục thống Kê về dân số, ở trong đó sẽ có thống kê chi tiết về các hộ gia đình, Trần Thiên Bảo chỉ cần tìm cái tên Lê Trúc Anh trên địa bàn thành phố Hà Nội là có khả năng sẽ tìm ra được địa chỉ của cô ta.
Mặc dù sẽ có rất nhiều cái tên Lê Trúc Anh đang sinh sống và làm việc tại Hà Nội nhưng Trần Thiên Bảo có thêm 2 thông tin để dễ dàng tìm kiếm hơn đó là cô ta xuất thân từ miền nam, chi tiết thứ 2 đó chính là năm sinh của Lê Trúc Anh. Điều này Trần Thiên Bảo có thể đoán ra được là vì Lê Trúc Anh học cùng khoá với Phan Như Ý và Lý Nhật Hà, vì vậy chỉ cần dựa theo năm sinh của Phan Như Ý là dễ dàng đoán ra được năm sinh của Lê Trúc Anh. Cho dù là có sai lệch chỉ có thể 1-2 năm thôi cũng giảm bớt rất nhiều thời gian tìm kiếm.
Mặc dù có thêm thông tin để giúp ích cho việc tìm kiếm nhưng cái tên Lê Trúc Anh sống ở Hà Nội quá nhiều, phải đến hơn 3h sáng Trần Thiên Bảo mới tìm ra được ba người có khả năng là Lê Trúc Anh mà hắn đang tìm kiếm nhất. Sau khi lưu lại thông tin của ba người đó Trần Thiên Bảo chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ thì...
“Ting” .....
Trên màn hình lại xuất hiện một cửa sổ trò chuyện ẩn danh.
- Lần này cậu chuyển mục tiêu sang Bộ Kế Hoạch Và Đầu Tư với mục đích gì?
Dựa vào cách nói chuyện của đối phương Trần Thiên Bảo ngay lập tức đoán ra là ai, chắc chắn người vừa gửi tin nhắn dưới dạng ẩn danh cho hắn là người con gái liên tục tự xưng là “Bổn Cô Nương”
Trần Thiên Bảo lúc này đang cảm thấy có chút mệt mỏi nên muốn sớm đi ngủ, hắn nhanh chóng trả lời:
- Tôi mệt rồi phải đi ngủ, nói chuyện với cô sau!
- Được vậy cho tôi địa chỉ của cậu để tôi tìm đến chúng ta nói chuyện!
Cái gì vậy? Cô ta tưởng Trần Thiên Bảo là một đứa trẻ mới học hết tiểu học sao? Cô ta muốn dùng lời lẽ để dụ hắn nói ra địa chỉ để rồi sau đó sẽ không phải là một cô gái xinh đẹp tìm đến trò chuyện đơn giản, mà sẽ là hàng loạt công an ập đến còng tay hắn lại, sau đó Trần Thiên Bảo sẽ phải đối mặt với hàng chục năm tù, với nhiều lần hắn xâm nhập trái phép vào mạng máy tính của chính phủ thì số tiền phạt sẽ lên đến hàng trăm triệu thậm chí là hàng tỉ. Nếu là kiếp trước số tiền đó đối với Trần Thiên Bảo chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Nghĩ đến đây Trần Thiên Bảo bật cười trả lời:
- Chẳng phải cô nói sẽ tự mình tìm ra tôi hay sao? Tôi vẫn đang chờ cô đây! Giờ thì chào nhé tôi buồn ngủ rồi!
Trần Thiên Bảo ngay lập tức tắt máy tính đi rồi leo lên giường. Phía bên kia màn hình máy tính một cô gái xinh đẹp vừa hoàn thành dòng tin nhắn: “Bổn cô nương nhất định sẽ đưa tay cậu vào còng số 8.” Tin nhắn còn chưa kịp gửi thì cửa sổ trò chuyện thông báo Trần Thiên Bảo đã thoát. Cô gái nhìn vào màn hình ánh mắt hiện lên sự tức giận đến tột độ, cô đập mạnh tay xuống bàn phím khiến cho vài phím bấm bay tứ tung.
- Nhất định bổn cô nương sẽ tìm ra nhà ngươi! - Thông qua một chút ánh sáng nhỏ nhoi từ màn hình máy tính có thể thấy được cô là một người trẻ tuổi rất xinh đẹp.
Điện thoại đặt ngay gần đó vang lên thu hút sự tập trung của cô. Đưa tay cầm lên chiếc điện thoại đời mới bấm nút nghe rồi áp vào tai, từ phía bên kia giọng nói một người đàn ông không rõ đang nói gì vang lên trong điện thoại, một lúc sau cô gái trả lời:
- Đoạn Video trong cái máy quay đó tôi vẫn đang phục cố hết sức phục hồi. Các người mang cho tôi một cái máy quay bị bắn hai phát đạn rồi bắt tôi phục hồi video trong đó thì làm sao tôi làm xong sớm được. Huống hồ mấy ngày gần đây tôi đang tìm cách bắt một con dê có bộ óc của giáo sư thích chơi trò gián điệp.
-.........
- Tôi biết rồi, ông đừng tưởng ông có chức Đại Tá mà tuỳ ý sai bảo tôi nhé, tôi sẽ sớm phục hồi nó cho ông! Con dê tôi đang tìm cách bắt năm lần bảy lượt khiến tôi bực mình, nếu không tìm ra nó tôi không thể tập trung vào làm việc khác được!
Vừa dứt lời cô ta ngay lập tức chấm dứt cuộc gọi không thèm để ý đến địa vị của người đang nói chuyện với mình trong điện thoại.
Buổi sáng ngày hôm sau Trần Thiên Bảo xuống phòng ăn thì thấy Phan Như Ý cũng vừa nấu xong bữa sáng, Phan Như Ý liền lên tiếng:
- Ăn sáng đi con, mấy hôm nay ngủ muộn hay sao mà không dậy chạy bộ nữa?
Quả thực là hai ngày gần đây hắn toàn phải thức đến gần 4h sáng mới đi ngủ, nếu còn dậy tập thể dục vào lúc 4h30 nữa thì tính ra hắn chỉ được ngủ có 30 phút.
- Vâng ạ! Con vừa tìm được thông tin của cái cô gái tên Lê Trúc Anh rồi, có 3 người có khả năng là cô ta!
Phan Như Ý liền cảm thấy bất ngờ, Trần Thiên Bảo trước giờ chưa từng bộc lộ những khả năng đáng kinh ngạc đến như vậy. Tuy nhiên cô cũng không muốn can thiệp quá sâu vào việc riêng tư như thế của hắn, miễn sao Trần Thiên Bảo không làm ra hành động phạm pháp hay vô đạo đức là cô yên tâm rồi.
Trong bữa ăn Trần Thiên Bảo nói với Phan Như Ý:
- Hôm nay con sẽ tìm đến nhà của ba người tên Lê Trúc Anh đó để điều tra thử, dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa là nghỉ hè rồi! Mẹ xin phép giúp con nhé!
Phan Như Ý gật đầu rồi nói:
- Điều tra gì thì cũng chú ý an toàn cho bản thân nhé! Vết thương cũ của con còn chưa lành đừng mang thêm vết thương mới vào người đấy!
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Phan Như Ý khiến hắn có chút cảm động nhớ lại những người thân ở kiếp trước, hắn lựa chọn ra đi chắc chắn sẽ khiến bố mẹ hắn đau lòng lắm. Tuy nhiên ít nhất trước khi ra đi hắn đã dặn dò một người em thân thiết thay mình chăm sóc bố mẹ, nếu có cơ hội hắn muốn trở về nhìn qua bố mẹ ở kiếp trước một chút.
Vẫn như mọi khi Trần Thiên Bảo sau khi hoàn thành bữa ăn lại giúp Phan Như Ý dọn dẹp rồi mới lên phòng, lúc này cơ thể hắn vẫn cảm thấy có chút buồn ngủ nên hắn muốn ngủ thêm một lúc rồi mới bắt tay vào việc đi điều tra.
Trong khi đang ngủ Trần Thiên Bảo chợt cảm thấy giống như có thứ gì đó phe phẩy trên mũi mình, hắn cho rằng có con ruồi nào đó đang đậu trên mũi liền đưa tay lên xua đi.
- Hihi...
Từ bên cạnh có tiếng cười khúc khích vang lên, Trần Thiên Bảo cảm thấy giọng điệu này có chút quen thuộc, hé mắt ra một chút để nhìn nguồn gốc người đang thích thú trêu đùa mình. Quả nhiên Trần Thiên Bảo đoán không sai, người phụ nữ đang cầm trên tay thứ gì đó trêu đùa hắn chính là Phạm Nhật Mai.
Trần Thiên Bảo đột ngột vùng dậy khiến cho Phạm Nhật Mai giật mình lùi lại phía sau, do bất ngờ nên cô chới với sắp ngã khỏi giường, Trần Thiên Bảo liền nắm lấy cánh tay Phạm Nhật Mai kéo ngược về phía mình, ngay sau đó Phạm Nhật Mai ngã lên cơ thể Trần Thiên Bảo.
Hương thơm dịu dàng từ mái tóc, từ cơ thể của Phạm Nhật Mai lọt vào mũi khiến Trần Thiên Bảo cảm thấy máu trong cơ thể nóng lên, đôi môi mỏng của Phạm Nhật Mai cách khuôn mặt hắn chỉ vài centimet đang hé ra giống như mời gọi, Trần Thiên Bảo từ từ hướng xuống đôi môi nàng đặt lên một nụ hôn.
Đôi môi hồng hào tự nhiên của Phạm Nhật Mai mang theo sự cuốn hút không thể chối từ, hai người trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng cho đến khi gần như không thể thở nổi mới tách ra.
Khuôn mặt Phạm Nhật Mai đã sớm ửng hồng càng góp thêm phần cuốn hút, Trần Thiên Bảo lại tiếp tục hướng đến đôi môi đã trở nên ướt át của cô hôn lên.
Hai tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, bầu ngực tròn trĩnh từ sớm đã đè lên cơ thể Trần Thiên Bảo khiến cho phía đũng quần hắn độn lên chạm vào chân Phạm Nhật Mai. Dường như cô biết điều đó nhưng không rút chân về mà cứ để nguyên như vậy.
Hai tay Trần Thiên Bảo chậm rãi đưa xuống bờ mông căng tròn nảy nở xoa nắn một cách nâng niu.
- Ưm....!!! - Từ trong cổ họng Phạm Nhật Mai phát ra một tiếng rên rỉ mê người. Điều đó ngay lập tức làm cho huyết dịch trong cơ thể Trần Thiên Bảo như muốn sôi lên.
Một tay hắn tiếp tục xoa nắn bờ mông nảy nở của Phạm Nhật Mai, tay còn lại bắt đầu luồn vào phía bên trong áo của nàng vuốt ve làn da mịn màng phía sau lưng, tay Trần Thiên Bảo từ từ hướng lên phía trên rồi vòng ra đằng trước xoa bóp gò bồng đào ngạo nghễ bến dưới lớp áo ngực.
- Hừ hừ....Ưmmm....!!! - Hơi thở của Phạm Nhật Mai trở nên dồn dập, trong miệng nàng lại phát ra vài tiếng rên rỉ mê người, hai mắt nàng đã sớm nhắm chặt.
Bởi vì Phạm Nhật Mai đã bắt đầu thở dốc nên nàng tách ra khỏi đôi môi Trần Thiên Bảo mà ngẩng mặt lên tham lam hít thở không khí, điều đó vô tình khiến cái cổ trắng ngần của nàng đập vào mắt Trần Thiên Bảo, hắn nhẹ nhàng hôn lên đó lại càng khiến cho Phạm Nhật Mai rên rỉ mãnh liệt hơn.
Tay còn lại đang đặt dưới vòng ba của Phạm Nhật Mai từ từ di chuyển hướng lên phía trên, tay hắn vừa chậm rãi di chuyển nhưng cũng vừa vuốt ve từng tấc da thịt hồng hào mịn màng của nàng. Chỉ vài giây sau bàn tay của Trần Thiên Bảo đã chạm vào móc áo ngực phía sau lưng của Phạm Nhật Mai.
“Tách”
Một tiếng động vang lên áo ngực của Phạm Nhật Mai đã rơi ra, một tay Trần Thiên Bảo đặt trực tiếp lên gò bồng đào xoa nắn.
- Ưh...Ưh....!!
Một tay còn lại Trần Thiên Bảo bỏ ra ngoài chậm rãi cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi học sinh của Phạm Nhật Mai. Nàng khẽ chống tay lên ngực Trần Thiên Bảo nhổm người lên cho hắn dễ dàng hành động.
Từng cúc áo từ dưới lên trên chậm rãi được cởi ra, cùng lúc đó tay Trần Thiên Bảo vẫn không ngừng xoa nắn gò bồng đào đã sớm căng lên của nàng, những tiếng rên rỉ kèm theo tiếng thở dốc vẫn không ngừng phát ra.
- Ưmmm.....Hừ...Hừ!!!
Cho đến khi chỉ còn hai cúc áo trên cùng nữa thôi là chiếc áo sơ mi của Phạm Nhật Mai sẽ hoàn toàn mở ra để lộ gò bồng đào trắng trẻo cùng nhũ hoa hồng hào thì đột nhiên.
“ Tứng tưng từng tứng tưng tứng tưng tứng từng.....”
Âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại Iphone của Phạm Nhật Mai vang lên báo hiệu đang có cuộc gọi đến.
Bà Nguyễn Thanh Xuân mẹ của Lý Nhật Hà thấy vậy liền hỏi:
- Cháu có phát hiện ra cái gì không?
Trần Thiên Bảo gật đầu trả lời:
- Cháu đã tìm thấy một manh mối khá quan trọng, trước khi Lý Nhật Hà mất tích đã liên lạc với một cô gái tên Lê Trúc Anh.
- Vậy có biết con gái bác đi đâu không?
Trần Thiên Bảo lắc đầu nói:
- Hai người chỉ nói đến việc đi gặp một người nào đó không rõ danh tính. Cháu sẽ điều tra xem cô gái tên Lê Trúc Anh kia đang ở đâu rồi thông báo lại sau.
Trần Thiên Bảo nói với hai vợ chồng bọn họ rằng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ, rồi sau đó mang theo Phạm Nhật Mai ra về. Ngồi trên xe taxi Phạm Nhật Mai tựa vào người hắn hỏi:
- Liệu cô ấy có chuyện gì không anh?
Trần Thiên Bảo mỉm cười rồi nói:
- Sao anh biết được! Bây giờ chỉ cố làm hết sức thôi, mong là cô ấy không gặp chuyện gì!
- Anh không biết cô ấy đi gặp ai à?
Trần Thiên Bảo nhíu mày suy một lúc vẫn không hiểu lá cờ Việt Nam ở cuối dòng tin nhắn của Lý Nhật Hà có ý nghĩa là gì.
- Cô ấy nói chuẩn bị đi gặp một người đàn ông nào đó có liên quan đến lá cờ Việt Nam.
- Cờ Việt Nam? - Phạm Nhật Mai ngước lên khó hiểu hỏi lại.
Không mất bao lâu taxi dừng lại trước cửa nhà Phạm Nhật Mai, trước khi xuống cô còn thơm lên má Trần Thiên Bảo một cái rồi mới chạy vào.
Trần Thiên Bảo về đến nhà thì thấy Phan Như Ý vẫn còn đang ngồi xem tivi trong phòng khách, thấy hắn vừa về cô liền nói:
- Con ăn tối chưa?
- Chưa ạ!
- Vậy thì rửa mau rửa tay đi rồi xuống ăn cơm!
Trong bữa cơm Trần Thiên Bảo lên tiếng hỏi:
- Mẹ có biết người phụ nữ tên Lê Trúc Anh không?
Mất vài giây suy nghĩ Phan Như Ý trả lời:
- Biết! Cô ấy cũng học cùng khoá đại học với mẹ, nhưng mẹ cũng không thân thiết cho lắm!
- Vậy mối quan hệ giữa Lê Trúc Anh và Lý Nhật Hà thì sao?
Phan Như Ý hơi có chút bất ngờ:
- Lúc còn đi học hai người đó ghét nhau lắm!
Thấy vẻ mặt khác lạ của hắn Phan Như Ý liền hỏi:
- Có chuyện gì à?
Trần Thiên Bảo gật đầu giải thích:
- Hôm nay trên máy tính xách tay của Lý Nhật Hà con phát hiện hai người bọn họ có một cuộc hẹn đi gặp một người đàn ông nào đó ngay trước khi Lý Nhật Hà mất tích.
- Người đàn ông đó là ai?
Trần Thiên Bảo lắc đầu nói:
- Con không biết! Lý Nhật Hà đặt cho người đó một ký tự mang lá cờ Việt Nam, mẹ có biết ai có liên quan không?
- Cờ Việt Nam à?
Phan Như Ý suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Vậy là đến cả Phan Như Ý cũng không biết đến người đàn ông nào có liên quan đến biểu tượng lá cờ Việt Nam cả.
- Vậy mẹ có biết địa chỉ của người phụ nữ tên Lê Trúc Anh đó ở đâu không?
- Mẹ cũng không thân thiết với cô ta nên không biết, chỉ biết là cô ta nói giọng miền nam nên có thể chuyển nhà từ miền nam ra.
Với chút manh mối vừa ít ỏi lại cực kỳ mơ hồ như vậy thì biết đi đâu mà tìm, đối với Trần Thiên Bảo hiện tại những việc như thế này quả thực có chút làm khó hắn rồi. Tuy nhiên Trần Thiên Bảo cũng đã nghĩ ra biện pháp đối phó với những khó khăn trước mắt.
Sau khi giúp đỡ Phan Như Ý dọn dẹp Trần Thiên Bảo nhanh chóng quay về phòng ngồi xuống trước máy tính, hắn lại mở ra vài phần mềm kỳ lạ rồi bắt đầu mò vào một hệ thống khác của cổng thông tin điện tử thuộc chính phủ, mục tiêu nhắm đến của Trần Thiên Bảo lần này là Bộ Kế Hoạch Và Đầu Tư. Để có thể tìm ra địa chỉ của Lê Trúc Anh Trần Thiên Bảo không thể xâm nhập vào Bộ Công An, nơi đó chỉ có những thông tin chủ yếu là về tội phạm, nếu như Lê Trúc Anh đã từng phạm tội thì mới có khả năng xuất hiện thông tin về cô ta ở đó.
Thay vì truy cập vào Bộ Công An để tìm xem liệu Lê Trúc Anh đã từng phạm tội hay chưa và có thông tin gì về cô ta ở đó hay không sẽ tốn rất nhiều thời gian. Vì vậy Trần Thiên Bảo quyết định chuyển mục tiêu sang cổng thông tin điện tử của Bộ Kế Hoạch Và Đầu Tư nơi mà quản lý Tổng cục thống Kê về dân số, ở trong đó sẽ có thống kê chi tiết về các hộ gia đình, Trần Thiên Bảo chỉ cần tìm cái tên Lê Trúc Anh trên địa bàn thành phố Hà Nội là có khả năng sẽ tìm ra được địa chỉ của cô ta.
Mặc dù sẽ có rất nhiều cái tên Lê Trúc Anh đang sinh sống và làm việc tại Hà Nội nhưng Trần Thiên Bảo có thêm 2 thông tin để dễ dàng tìm kiếm hơn đó là cô ta xuất thân từ miền nam, chi tiết thứ 2 đó chính là năm sinh của Lê Trúc Anh. Điều này Trần Thiên Bảo có thể đoán ra được là vì Lê Trúc Anh học cùng khoá với Phan Như Ý và Lý Nhật Hà, vì vậy chỉ cần dựa theo năm sinh của Phan Như Ý là dễ dàng đoán ra được năm sinh của Lê Trúc Anh. Cho dù là có sai lệch chỉ có thể 1-2 năm thôi cũng giảm bớt rất nhiều thời gian tìm kiếm.
Mặc dù có thêm thông tin để giúp ích cho việc tìm kiếm nhưng cái tên Lê Trúc Anh sống ở Hà Nội quá nhiều, phải đến hơn 3h sáng Trần Thiên Bảo mới tìm ra được ba người có khả năng là Lê Trúc Anh mà hắn đang tìm kiếm nhất. Sau khi lưu lại thông tin của ba người đó Trần Thiên Bảo chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ thì...
“Ting” .....
Trên màn hình lại xuất hiện một cửa sổ trò chuyện ẩn danh.
- Lần này cậu chuyển mục tiêu sang Bộ Kế Hoạch Và Đầu Tư với mục đích gì?
Dựa vào cách nói chuyện của đối phương Trần Thiên Bảo ngay lập tức đoán ra là ai, chắc chắn người vừa gửi tin nhắn dưới dạng ẩn danh cho hắn là người con gái liên tục tự xưng là “Bổn Cô Nương”
Trần Thiên Bảo lúc này đang cảm thấy có chút mệt mỏi nên muốn sớm đi ngủ, hắn nhanh chóng trả lời:
- Tôi mệt rồi phải đi ngủ, nói chuyện với cô sau!
- Được vậy cho tôi địa chỉ của cậu để tôi tìm đến chúng ta nói chuyện!
Cái gì vậy? Cô ta tưởng Trần Thiên Bảo là một đứa trẻ mới học hết tiểu học sao? Cô ta muốn dùng lời lẽ để dụ hắn nói ra địa chỉ để rồi sau đó sẽ không phải là một cô gái xinh đẹp tìm đến trò chuyện đơn giản, mà sẽ là hàng loạt công an ập đến còng tay hắn lại, sau đó Trần Thiên Bảo sẽ phải đối mặt với hàng chục năm tù, với nhiều lần hắn xâm nhập trái phép vào mạng máy tính của chính phủ thì số tiền phạt sẽ lên đến hàng trăm triệu thậm chí là hàng tỉ. Nếu là kiếp trước số tiền đó đối với Trần Thiên Bảo chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Nghĩ đến đây Trần Thiên Bảo bật cười trả lời:
- Chẳng phải cô nói sẽ tự mình tìm ra tôi hay sao? Tôi vẫn đang chờ cô đây! Giờ thì chào nhé tôi buồn ngủ rồi!
Trần Thiên Bảo ngay lập tức tắt máy tính đi rồi leo lên giường. Phía bên kia màn hình máy tính một cô gái xinh đẹp vừa hoàn thành dòng tin nhắn: “Bổn cô nương nhất định sẽ đưa tay cậu vào còng số 8.” Tin nhắn còn chưa kịp gửi thì cửa sổ trò chuyện thông báo Trần Thiên Bảo đã thoát. Cô gái nhìn vào màn hình ánh mắt hiện lên sự tức giận đến tột độ, cô đập mạnh tay xuống bàn phím khiến cho vài phím bấm bay tứ tung.
- Nhất định bổn cô nương sẽ tìm ra nhà ngươi! - Thông qua một chút ánh sáng nhỏ nhoi từ màn hình máy tính có thể thấy được cô là một người trẻ tuổi rất xinh đẹp.
Điện thoại đặt ngay gần đó vang lên thu hút sự tập trung của cô. Đưa tay cầm lên chiếc điện thoại đời mới bấm nút nghe rồi áp vào tai, từ phía bên kia giọng nói một người đàn ông không rõ đang nói gì vang lên trong điện thoại, một lúc sau cô gái trả lời:
- Đoạn Video trong cái máy quay đó tôi vẫn đang phục cố hết sức phục hồi. Các người mang cho tôi một cái máy quay bị bắn hai phát đạn rồi bắt tôi phục hồi video trong đó thì làm sao tôi làm xong sớm được. Huống hồ mấy ngày gần đây tôi đang tìm cách bắt một con dê có bộ óc của giáo sư thích chơi trò gián điệp.
-.........
- Tôi biết rồi, ông đừng tưởng ông có chức Đại Tá mà tuỳ ý sai bảo tôi nhé, tôi sẽ sớm phục hồi nó cho ông! Con dê tôi đang tìm cách bắt năm lần bảy lượt khiến tôi bực mình, nếu không tìm ra nó tôi không thể tập trung vào làm việc khác được!
Vừa dứt lời cô ta ngay lập tức chấm dứt cuộc gọi không thèm để ý đến địa vị của người đang nói chuyện với mình trong điện thoại.
Buổi sáng ngày hôm sau Trần Thiên Bảo xuống phòng ăn thì thấy Phan Như Ý cũng vừa nấu xong bữa sáng, Phan Như Ý liền lên tiếng:
- Ăn sáng đi con, mấy hôm nay ngủ muộn hay sao mà không dậy chạy bộ nữa?
Quả thực là hai ngày gần đây hắn toàn phải thức đến gần 4h sáng mới đi ngủ, nếu còn dậy tập thể dục vào lúc 4h30 nữa thì tính ra hắn chỉ được ngủ có 30 phút.
- Vâng ạ! Con vừa tìm được thông tin của cái cô gái tên Lê Trúc Anh rồi, có 3 người có khả năng là cô ta!
Phan Như Ý liền cảm thấy bất ngờ, Trần Thiên Bảo trước giờ chưa từng bộc lộ những khả năng đáng kinh ngạc đến như vậy. Tuy nhiên cô cũng không muốn can thiệp quá sâu vào việc riêng tư như thế của hắn, miễn sao Trần Thiên Bảo không làm ra hành động phạm pháp hay vô đạo đức là cô yên tâm rồi.
Trong bữa ăn Trần Thiên Bảo nói với Phan Như Ý:
- Hôm nay con sẽ tìm đến nhà của ba người tên Lê Trúc Anh đó để điều tra thử, dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa là nghỉ hè rồi! Mẹ xin phép giúp con nhé!
Phan Như Ý gật đầu rồi nói:
- Điều tra gì thì cũng chú ý an toàn cho bản thân nhé! Vết thương cũ của con còn chưa lành đừng mang thêm vết thương mới vào người đấy!
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Phan Như Ý khiến hắn có chút cảm động nhớ lại những người thân ở kiếp trước, hắn lựa chọn ra đi chắc chắn sẽ khiến bố mẹ hắn đau lòng lắm. Tuy nhiên ít nhất trước khi ra đi hắn đã dặn dò một người em thân thiết thay mình chăm sóc bố mẹ, nếu có cơ hội hắn muốn trở về nhìn qua bố mẹ ở kiếp trước một chút.
Vẫn như mọi khi Trần Thiên Bảo sau khi hoàn thành bữa ăn lại giúp Phan Như Ý dọn dẹp rồi mới lên phòng, lúc này cơ thể hắn vẫn cảm thấy có chút buồn ngủ nên hắn muốn ngủ thêm một lúc rồi mới bắt tay vào việc đi điều tra.
Trong khi đang ngủ Trần Thiên Bảo chợt cảm thấy giống như có thứ gì đó phe phẩy trên mũi mình, hắn cho rằng có con ruồi nào đó đang đậu trên mũi liền đưa tay lên xua đi.
- Hihi...
Từ bên cạnh có tiếng cười khúc khích vang lên, Trần Thiên Bảo cảm thấy giọng điệu này có chút quen thuộc, hé mắt ra một chút để nhìn nguồn gốc người đang thích thú trêu đùa mình. Quả nhiên Trần Thiên Bảo đoán không sai, người phụ nữ đang cầm trên tay thứ gì đó trêu đùa hắn chính là Phạm Nhật Mai.
Trần Thiên Bảo đột ngột vùng dậy khiến cho Phạm Nhật Mai giật mình lùi lại phía sau, do bất ngờ nên cô chới với sắp ngã khỏi giường, Trần Thiên Bảo liền nắm lấy cánh tay Phạm Nhật Mai kéo ngược về phía mình, ngay sau đó Phạm Nhật Mai ngã lên cơ thể Trần Thiên Bảo.
Hương thơm dịu dàng từ mái tóc, từ cơ thể của Phạm Nhật Mai lọt vào mũi khiến Trần Thiên Bảo cảm thấy máu trong cơ thể nóng lên, đôi môi mỏng của Phạm Nhật Mai cách khuôn mặt hắn chỉ vài centimet đang hé ra giống như mời gọi, Trần Thiên Bảo từ từ hướng xuống đôi môi nàng đặt lên một nụ hôn.
Đôi môi hồng hào tự nhiên của Phạm Nhật Mai mang theo sự cuốn hút không thể chối từ, hai người trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng cho đến khi gần như không thể thở nổi mới tách ra.
Khuôn mặt Phạm Nhật Mai đã sớm ửng hồng càng góp thêm phần cuốn hút, Trần Thiên Bảo lại tiếp tục hướng đến đôi môi đã trở nên ướt át của cô hôn lên.
Hai tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, bầu ngực tròn trĩnh từ sớm đã đè lên cơ thể Trần Thiên Bảo khiến cho phía đũng quần hắn độn lên chạm vào chân Phạm Nhật Mai. Dường như cô biết điều đó nhưng không rút chân về mà cứ để nguyên như vậy.
Hai tay Trần Thiên Bảo chậm rãi đưa xuống bờ mông căng tròn nảy nở xoa nắn một cách nâng niu.
- Ưm....!!! - Từ trong cổ họng Phạm Nhật Mai phát ra một tiếng rên rỉ mê người. Điều đó ngay lập tức làm cho huyết dịch trong cơ thể Trần Thiên Bảo như muốn sôi lên.
Một tay hắn tiếp tục xoa nắn bờ mông nảy nở của Phạm Nhật Mai, tay còn lại bắt đầu luồn vào phía bên trong áo của nàng vuốt ve làn da mịn màng phía sau lưng, tay Trần Thiên Bảo từ từ hướng lên phía trên rồi vòng ra đằng trước xoa bóp gò bồng đào ngạo nghễ bến dưới lớp áo ngực.
- Hừ hừ....Ưmmm....!!! - Hơi thở của Phạm Nhật Mai trở nên dồn dập, trong miệng nàng lại phát ra vài tiếng rên rỉ mê người, hai mắt nàng đã sớm nhắm chặt.
Bởi vì Phạm Nhật Mai đã bắt đầu thở dốc nên nàng tách ra khỏi đôi môi Trần Thiên Bảo mà ngẩng mặt lên tham lam hít thở không khí, điều đó vô tình khiến cái cổ trắng ngần của nàng đập vào mắt Trần Thiên Bảo, hắn nhẹ nhàng hôn lên đó lại càng khiến cho Phạm Nhật Mai rên rỉ mãnh liệt hơn.
Tay còn lại đang đặt dưới vòng ba của Phạm Nhật Mai từ từ di chuyển hướng lên phía trên, tay hắn vừa chậm rãi di chuyển nhưng cũng vừa vuốt ve từng tấc da thịt hồng hào mịn màng của nàng. Chỉ vài giây sau bàn tay của Trần Thiên Bảo đã chạm vào móc áo ngực phía sau lưng của Phạm Nhật Mai.
“Tách”
Một tiếng động vang lên áo ngực của Phạm Nhật Mai đã rơi ra, một tay Trần Thiên Bảo đặt trực tiếp lên gò bồng đào xoa nắn.
- Ưh...Ưh....!!
Một tay còn lại Trần Thiên Bảo bỏ ra ngoài chậm rãi cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi học sinh của Phạm Nhật Mai. Nàng khẽ chống tay lên ngực Trần Thiên Bảo nhổm người lên cho hắn dễ dàng hành động.
Từng cúc áo từ dưới lên trên chậm rãi được cởi ra, cùng lúc đó tay Trần Thiên Bảo vẫn không ngừng xoa nắn gò bồng đào đã sớm căng lên của nàng, những tiếng rên rỉ kèm theo tiếng thở dốc vẫn không ngừng phát ra.
- Ưmmm.....Hừ...Hừ!!!
Cho đến khi chỉ còn hai cúc áo trên cùng nữa thôi là chiếc áo sơ mi của Phạm Nhật Mai sẽ hoàn toàn mở ra để lộ gò bồng đào trắng trẻo cùng nhũ hoa hồng hào thì đột nhiên.
“ Tứng tưng từng tứng tưng tứng tưng tứng từng.....”
Âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại Iphone của Phạm Nhật Mai vang lên báo hiệu đang có cuộc gọi đến.