Thiên Bảo Chi Mệnh

Chương 53 : Con dề gầy chứa đầy bí ấn

Ngày đăng: 20:00 05/08/20

Vừa nghe đến đây động tác lau xe của Trần Thiên Bảo ngay lập tức khựng lại, trường hợp này hắn đã không hề nghĩ đến. Đêm hôm đó hắn chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Phan Như Ý, nếu mà gọi xe taxi thì sẽ tốn rất nhiều thời gian mới đến được nơi, quãng đường hơn 40km cũng phải mất khoảng 1 tiếng đồng hồ nếu đi bằng xe taxi.
Với kỹ năng cực kỳ điêu luyện của mình hắn đành tự mình lái xe đi, nếu suy nghĩ lại một chút sẽ thấy ngay được lợi ích của việc này. Bằng chứng là khi hắn đến nơi thì tên Quốc Kỳ đã không có ở nhà, sau khi hắn đột nhập vào thì khoảng 10 phút sau là hắn ta đã về.
Nếu không phải do Trần Thiên Bảo tự lái xe thì chắc chắn khi đến nơi thì đối phương đang có mặt ở nhà và sẽ không thể dễ dàng đột nhập vào trong như vậy được, đồng thời lúc đó cũng đã muộn và việc mà đối phương làm với Phan Như Ý hắn cũng không dám nghĩ đến.
Câu hỏi của Trần Thanh Hải có chút bất ngờ, chỉ vài giây sau ánh mắt hắn loé lên một cái rồi nhanh trí trả lời:
- Tại con chơi game nhiều với lại thỉnh thoảng mẹ có dạy một chút!
Câu trả lời này hắn cho rằng là khá hoàn hảo rồi, việc hắn suốt ngày nhốt mình trong phòng cùng một cái máy tính thì chơi game là cực kỳ hợp lý.
Đồng thời Phan Như Ý cũng là một người biết lái xe hơi, bình thường phụ nữ sẽ ít khi dạy người khác lái xe nhưng trong trường hợp này chỉ còn cách nói như vậy thôi.
Trần Thanh Hải nghe đến đây hơi gật gù một chút rồi từ tốn nói:
- Sau này đừng có chạy xe tốc độ kinh khủng như vậy, lỡ xảy ra chuyện thì không lường trước được hậu quả đâu!
- Vâng ạ! Mà sao bố dậy sớm vậy?
Trần Thiên Bảo bắt đầu kéo câu chuyện sang một hướng khác.
- Bố rửa xe sạch sẽ một chút để mọi người đi chơi cho thoải mái!
Thì ra là vậy! Chỉ một điều nhỏ nhặt như vậy thôi Trần Thanh Hải cũng phải cất công dậy sớm để làm.
Chiếc xe này gia đình hắn rất ít lấy ra sử dụng nên nhìn chẳng khác xe vừa xuất xưởng chút nào, theo như hắn để ý được thì tổng quãng đường đã chạy của nó còn chưa đạt đến con số 500 km mặc dù đã mua được cả năm trời. Thế mà Trần Thanh Hải vẫn muốn rửa nó cho thật sạch sẽ.
Trần Thanh Hải một lần nữa mở nước rửa sạch lớp xà phòng trên xe, ngay khi ông vừa làm xong thì thanh âm Phan Như Ý vang lên:
- Hai bố con làm xong rồi vào ăn sáng đi!
Trần Thiên Bảo không biết cô đã dậy từ bao giờ, mọi khi Phan Như Ý cũng dậy từ khá sớm, có lẽ cô cũng dậy ngay sau hắn không lâu nên mới có thể nấu bữa sáng ngay khi hai người hoàn thành công việc.
Mang bát phở cuối cùng từ trong bếp ra đặt xuống trước mặt hắn rồi cô quay sang nhìn Trần Thanh Hải hỏi:
- Hôm nay anh không đi làm à?
Mọi khi vào giờ này Trần Thanh Hải đã sớm ra khỏi nhà nên hôm nay Phan Như Ý mới hơi có chút thắc mắc.
Hơi lắc đầu một chút Trần Thanh Hải trả lời:
- Có! Nhưng mà tiễn mọi người xong rồi anh mới đi.
Trần Thiên Bảo chỉ im lặng nhanh chóng ăn xong bát phở của mình rồi đứng dậy, hắn tính cầm bát của mình đến bồn rửa thì bị Phan Như Ý cản lại:
- Cứ để đó tí nữa mẹ mang ra cho! Tay đã như thế rồi không cẩn thận lại làm rơi cho mà xem!
Hắn nào có phải người hậu đậu đến mức như vậy?
Thế nhưng trong mắt Phan Như Ý chỉ vỏn vẹn một tuần mà hắn liên tục ra vào bệnh viện thì cô lại có suy nghĩ chính là thế đó.
Cái này làm sao có thể trách được bản thân Trần Thiên Bảo, hắn vào viện toàn là vì bất đắc dĩ, một lần thì vô cớ bị bắt cóc, vừa rồi thì chẳng phải là do đi cứu cô hay sao?
Duy chỉ có một lần là do hắn cứu người nên có thể gọi là tự chuốc họa vào thân.
Nhắc đến điều này mới nhớ, cô gái đó không biết bây giờ ra sao rồi. Người phụ nữ đó Trần Thiên Bảo quen ở kiếp trước, đó không chỉ là một mối quan hệ bình thường.
Nói một cách chi tiết thì là hai người đã quen nhau từ hồi còn học cấp ba, đến thời điểm này thế mà đã 7 năm trôi qua rồi.
Vẫn còn có nhiều điều uẩn khúc mà hắn chưa biết rõ, với thế lực trong tay để điều tra những điều uẩn khúc đó là cực kỳ đơn giản.
Thế nhưng trong thâm tâm Trần Thiên Bảo lại không muốn làm điều đó, nói chính xác là trong lòng hắn vẫn còn một chút tức giận nên đã không cho người điều tra.
Trong khi đang nằm trên giường suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, Trần Thanh Hải đứng bên ngoài nói vào:
- Chuẩn bị xong chưa con? Đến giờ lên đường rồi đấy!
Hắn đã sớm thay một bộ quần áo gọn gàng thoải mái khi vừa ăn xong bữa sáng, vậy nên ngay khi vừa được gọi liền bật dậy kéo cái vali ra ngoài.
Chỉ là một cái vali nhỏ thôi và hắn hoàn toàn có thể tự mình làm được nhưng Trần Thanh Hải vẫn giúp hắn cầm lấy nó mang xuống nhà.
Vừa xuống dưới sân thì đã thấy Phan Như Ý đang chậm rãi lùi chiếc Mercedes ra ngoài.
Khi cô cho xe đỗ bên lề đường rồi mở cốp sau ra Trần Thanh Hải liền giúp hắn để vali vào trong đó rồi đóng lại, trước khi hắn bước vào xe ông nói lớn:
- Hai mẹ con đi vui vẻ nhớ cẩn thận nhé!
Giống như nhớ ra chuyện gì đó ông nhìn về phía Phan Như Ý thốt lên:
- Đúng rồi! Giúp anh gửi lời chào đến bố mẹ nhé!
Trần Thiên Bảo chợt nhớ ra một điều khá hài hước, năm nay Trần Thanh Hải 46 tuổi trong khi đó Phan Như Ý chỉ có 31.
Nếu hắn không nhầm thì “Ông bà ngoại kế” của mình chỉ khoảng 52 tuổi, thời xưa mọi người thường đẻ con rất sớm nên bây giờ họ không không lớn hơn Trần Thanh Hải là bao, bọn họ hoàn toàn có thể xưng anh em với nhau cũng rất bình thường.
Có khi đó cũng là một trong những lý do khiến Trần Thanh Hải cảm thấy ngượng ngùng tránh gặp mặt hai người đó không chừng.
Phan Như Ý nhanh chóng lái xe sang nhà của Phạm Nhật Mai để đón hai mẹ con bọn họ.
Gia đình Phạm Nhật Mai hiển nhiên có xe riêng, thậm chí có vài chiếc xe rất đắt tiền, trong đó còn có những thương hiệu nổi tiếng như Bentley, Rolls-Royce,....
Chiếc xe mà gia đình bọn họ thường xuyên sử dụng là một chiếc thuộc về thương hiệu Lexus, chiếc xe đó có giá trị gấp 4 lần mà lúc này Trần Thiên Bảo đang ngồi. Tuy nhiên gia đình họ đã sớm đổi sang một chiếc xe do chính công ty của mình sản xuất.
Mặc dù công ty nhà mình sản xuất ô tô nhưng Đỗ Thu Phương lại không lái xe thường xuyên nên khi chạy đường dài bà hơi có chút lo lắng, vì lẽ đó mà đi đến quyết định hai nhà sẽ đi chung một xe cho tiện.
Hôm nay Phan Như Ý mặc một một chiếc áo phông màu trắng không quá bó nhưng đủ ôm trọn từng đường cong trên cơ thể, phối hợp cùng với một cái quần jean ống rộng.
Với chiều cao chỉ khoảng 1m68 của mình tất nhiên cô không thể thiếu những đôi giày cao gót, nhưng hôm nay cô phải lái xe một quãng đường khá xa nên mang một đôi giày thể thao thay vì giày cao gót.
Và lẽ hiển nhiên một người phụ nữ trẻ đẹp như cô không thể thiếu những phụ kiện đắt tiền đi cùng, đó là một cái túi xách cùng một chiếc kính mát đều đến từ thương hiệu LV.
Trong tủ đồ của hắn cũng có vài món đồ có giá trị nhưng hắn không có thói quen sử dụng những thứ như vậy nên chỉ mang theo quần áo bình thường cùng một đôi giày dự phòng.
Có lẽ chỉ có hai thứ đắt tiền mà ở kiếp trước Trần Thiên Bảo thích dùng nhiều nhất đó là súng và siêu xe.
Khối gia sản kiếp trước của hắn là một khối gia sản khổng lồ, theo ước tính thì hắn đã lọt vào top 50 người giàu nhất thế giới. Và hắn cũng đứng đầu danh sách người dưới 30 tuổi giàu nhất thế giới hiện nay.
Mặc dù thích những chiếc siêu xe nhưng hắn lại chưa một lần nào bỏ tiền ra tự sắm lấy một chiếc, toàn bộ số siêu xe trong nhà hắn đều là được tặng.
Trong đó chiếc được yêu thích nhất chính là chiếc thiết kế riêng cho mình hắn, đó là chiếc xe độc nhất vô nhị trên thế giới. Lý do mà hắn được thiết kế riêng cho mình một chiếc là vì trong sự kiện giải cứu người nổi tiếng bị bắt cóc có một người là ông chủ của một hãng siêu xe.
Vì cảm kích ơn cứu mạng của hắn mà ông ta đã cất công thiết kế ra một chiếc xe chỉ dành riêng cho mình hắn sở hữu.
Còn số tiền mà hắn bỏ ra nhiều chỉ là dùng để mua đồ hiệu cho người vợ cùng gia đình của mình, những thứ đắt tiền mà hắn mua cho bản thân chỉ toàn là súng.
Trở lại với thực tại, ngày hôm nay quả thực phong cách ăn mặc cũng như phối đồ của Phan Như Ý rất trẻ trung và cuốn hút. Trần Thiên Bảo chỉ hơi quan sát một chút rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình lại.
Hắn không muốn gặp phải tình huống khó xử nếu chẳng may Phan Như Ý phát hiện ra ánh mắt của mình.
Dù hôm nay là một ngày thứ bảy nhưng do sắp đến thời gian buổi trưa, ánh nắng bắt đầu gay gắt nên mọi người ít ra đường, vì thế mà không mất bao lâu Phan Như Ý đã lái xe đến trước cửa nhà Phạm Nhật Mai.
Hai người bọn họ xuống xe để giúp Phạm Nhật Mai và mẹ của cô cất đồ lên xe. Do Phan Như Ý không cho động tay động chân vào nên hắn chỉ có thể đứng nhìn ba người phụ nữ vất vả kéo những cái vali nặng nề lên xe.
Đúng là phụ nữ khi đi du lịch có khác, không biết bọn họ chất bao nhiêu đồ trong ba cái vali to lớn kia, nhìn lại cái vali của mình Trần Thiên Bảo có cảm giác giống như nó thuộc hàng cháu chắt vậy.
Hắn cũng chỉ mang theo vài bộ quần áo, chủ yếu dùng đến vali là vì phải mang theo cả cái máy tính xách tay nữa, nếu không hắn chỉ cần một cái ba lô đã là quá đủ rồi.
Lần này Trần Thiên Bảo không ngồi ở ghế trước nữa mà ngồi phía sau cùng Phạm Nhật Mai, hắn biết chắc chắn trên đường hai người phụ nữ này kiểu gì cũng sẽ nói chuyện trên trời dưới đất nên nhường chỗ đó lại cho họ thuận tiện buôn chuyện.
Phan Như Ý mặc dù quen thuộc với việc lái xe nhưng cũng không dám chạy với vận tốc quá cao, khi đi vào đường cao tốc nối liền Hà Nội-Hải Phòng, nơi mà những chiếc xe hơi có thể chạy vận tốc tối đa lên đến 120 km/h thì Phan Như Ý vẫn chỉ chạy ở làn đường 80 km/h.
Trước kia Trần Thiên Bảo đã từng có một lần khi đường vắng hắn chạy lên gần 300 km/h và hiển nhiên sau đó nhanh chóng bị cảnh sát giao thông gọi lại. Nhưng lúc đó hắn đã lươn lẹo bằng cách đưa thẻ cảnh sát quốc tế của mình ra rồi nói đang đi làm nhiệm vụ. Vậy là không bao lâu sau khi xác minh tính chân thật bọn họ liền vội vã xin lỗi rồi để hắn đi.
Trong khoảnh khắc mà hai người lớn hết chuyện để buôn thì bất chợt Phan Như Ý lên tiếng hỏi hắn:
- Bảo này con biết chạy xe hơi từ bao giờ thế?
Câu hỏi ngay lập tức khiến cho hắn thấy bất ngờ, sao cô lại biết đến việc này được?
Việc hắn lái xe đến nơi ở của Quốc Kỳ hắn đã giấu không nói ra vậy sao giờ cô lại biết mà hỏi như vậy?
Trước đó hắn đã nói với Trần Thanh Hải mình được cô dạy lái xe nên biết một chút, giờ mà nói y nguyên như thế thì khác gì tự vả vào mồm mình, vậy nên hắn đành phải nói theo hướng khác:
- Con hay chơi game với lại thỉnh thoảng bố có dạy một chút!
- Vậy à? Thế mà hôm qua bố con lại hỏi có phải mẹ dạy không!
Thôi hỏng rồi! Thì ra Trần Thanh Hải đã hỏi Phan Như Ý trước đó có phải cô dạy hắn lái xe không. Tất nhiên không cần Phan Như Ý nói ra hắn cũng biết câu trả lời chắc chắn là không rồi.
Vậy tại sao lúc buổi sáng Trần Thanh Hải đã biết thực hư câu chuyện mà ông lại không nói ra?
Sự việc đi đến nước này chắc chắn sẽ mang đến nhiều rắc rối cho hắn đây, hy vọng rằng hắn có thể giấu được sự thật không để bị lộ ra ngoài.
Phan Như Ý mải mê tập trung lái xe nên cũng không để ý đến việc này nữa, lái xe với vận tốc lên đến cả trăm km/h là lần đầu tiên của Phan Như Ý khiến cô cũng hơi có chút e dè vậy nên cô luôn phải tập trung.
......
Cùng lúc đó tại thủ đô Hà Nội, chính xác hơn là trụ sở nơi Trần Thanh Hải làm việc. Lúc này ông đang ngồi trong văn phòng của mình gọi cho người nào đó. Một lúc sau phía bên kia vừa có người nhấc máy Trần Thanh Hải vội hỏi:
- Cháu đã đến chưa?
Từ trong điện thoại vang lên giọng nói một người con gái:
- Cháu đến cửa văn phòng của chú rồi đây!
Vừa dứt lời cửa phòng làm việc của Trần Thanh Hải mở ra, một cô gái trẻ trung bước vào, người này chính là “Quý cô quậy phá” biệt danh mà các chiến sĩ công an ở đây đặt cho cô.
Người mà đủ khả năng quậy phá trêu chọc người ở đồn cảnh sát ngoài cháu của Thiếu tướng Vũ Ngọc Hà ra thì còn ai vào đây nữa, cô ta chính là Vũ Bảo Ngọc.
Vũ Bảo Ngọc vừa đến liền ngồi xuống ghế tiếp khách thoải mái rót một cốc nước ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch. Chờ cho cô uống nước xong Trần Thanh Hải mới từ tốn hỏi:
- Cái máy quay thu được ở hiện trường vụ bắt cóc cháu đã phục hồi xong chưa?
Vũ Bảo Ngọc ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
- Vụ bắt cóc nào vậy ạ?
Trần Thanh Hải biết cô gái này lại đang muốn trêu đùa mình thì chỉ thở dài một cái nghiêm túc nói:
- Chú đang nghiêm túc đấy! Nếu phục hồi xong thì ngay lập tức báo với chú một tiếng nhé!
Lần này Vũ Bảo Ngọc cũng không bỡn cợt nữa mà nói:
- Vụ bắt cóc con trai chú đúng không ạ? Máy quay đó chưa phục hồi xong đâu, cháu cần thêm chút thời gian nữa! Chỉ có thế thôi mà giữa trời nắng chú gọi cháu chạy đến tận đây, chú có thể hỏi qua điện thoại mà!
Trần Thanh Hải nghe được chưa phục hồi xong máy quay đó thì hơi có chút thất vọng nói:
- Tại chú có việc gấp cần xác minh nên mới vội gọi cho cháu như vậy!
- Chú cần xác minh con trai mình à?
Trần Thanh Hải có chút bất ngờ thốt lên:
- Sao cháu biết!
Nhìn ra biểu cảm của Trần Thanh Hải thì Vũ Bảo Ngọc biết ngay mình đã đoán trúng phóc, cô nở một nụ cười bí ẩn đáp lại:
- Thì con chú là nạn nhân mà! Cha mẹ quan tâm đến con cái là điều hiển nhiên rồi!
Nói thêm vài câu nữa thì Vũ Bảo Ngọc xin phép rời đi, trước khi đứng dậy cô còn tinh nghịch bốc hết bánh kẹo dùng để đãi khách trên bàn nhét vào túi rồi mới ra ngoài.
Đóng cửa phòng làm việc của Trần Thanh Hải lại Vũ Bảo Ngọc vừa cắn một miếng bánh vừa thì thầm:
- Không ngờ con trai chú lại ẩn giấu nhiều bí mật thú vị đến vậy, một người rất thông minh, lại còn là hacker siêu hạng, thông thạo súng ống, có khả năng bắn chính xác kể cả ở trong bóng tối, ra tay lấy mạng kẻ thù mà không chớp mắt, trước khi rời đi còn không quên xóa sạch dấu vết tại hiện trường.
Đột nhiên Vũ Bảo Ngọc phá lên cười một cái rồi tiếp tục nói thầm:
- Đáng tiếc là bổn cô nương quá tài giỏi nên đã phục hồi được cái máy quay bị bắn vỡ đó. Bây giờ chưa đưa đoạn băng ghi hình đó lại cho chú được, cháu cần tìm hiểu thêm về người con trai thú vị của chú trước đã.
- Chàng trai nào thú vị thế?
Vừa dứt lời từ bên cạnh tại Vũ Bảo Ngọc vang lên giọng nói một người thanh niên khiến cho cô giật bắn mình một cái, nhìn khuôn mặt hớn hở vừa mới doạ được “Quý cô quậy phá” của đối phương thì Vũ Bảo Ngọc tức giận quát lên:
- Phạm Việt Hoàng có phải răng anh bị lệch chạm vào dây thần kinh rồi không hả?
Phạm Việt Hoàng không thèm để tâm đến sự tức giận của cô mà hỏi tiếp:
- Ai thú vị thế? Có phải vừa lừa được anh nào rồi không hả?
Vũ Bảo Ngọc phá lên cười thật lớn khiến mọi người chú ý, cô ghé vào tai Phạm Việt Hoàng nói nhỏ:
- Vừa phát hiện được một con dê gầy đấy bí ẩn. Hahaha....
Dứt lời Vũ Bảo Ngọc đá vào vị trí xương ống đồng của Phạm Việt Hoàng một cái rồi chạy đi mất. Để lại Phạm Việt Hoàng vừa ôm chân nhảy lò cò đau đớn vừa tự hỏi một cách khó hiểu:
- Cái gì mà con dê gầy bí ẩn? Suốt ngày ngồi máy tính nên đầu óc có vấn đề à?