Thiên Bảo Chi Mệnh

Chương 82 : Giải quyết lưu manh

Ngày đăng: 23:14 19/02/21

Nghĩ đến đó Thiên Bảo quyết định xuống theo hai người kia, tuy nhiên xui xẻo làm sao hắn vừa đi đến cửa thì tài xế xe bus lại đóng cửa vào rồi cho xe chạy đi. Tất nhiên xe bus đã chạy thì không thể dừng lại giữa đường, vì vậy hắn chỉ có thể xuống ở điểm dừng kế tiếp. Mong là cô bé kia không có mệnh hệ gì.
Ngay khi vừa xuống xe bus Thiên Bảo dùng hết tốc lực chạy về điểm dừng nơi cô bé cùng với tên lưu manh kia xuống. Những người khác đang đi bộ thấy một bóng người cao gầy lướt qua mình thì hết sức kinh ngạc, không ngờ lại có một người chạy bộ nhanh đến như vậy, so với vận động viên điền kinh không thua kém là bao.
Thậm chí một số xe máy đi trên đường cũng bị hắn vượt qua, nhiều người phải tự đặt ra câu hỏi tại sao một người chạy nhanh đến như thế lại không tham gia vào những cuộc thi chạy điền kinh để mang lại vinh quang cho nước nhà?
Trên thực tế tốc độ này của Thiên Bảo chưa phải là tốc độ tối đa, nếu hắn thực sự tham gia vào những cuộc thi chạy điền kinh thì việc đạt giải nhất là hết sức dễ dàng. Thậm chí người đàn ông nhanh nhất hành tinh “Tia chớp Usain Bolt” hắn cũng chỉ cần dùng không quá ba phần sức mạnh là đánh bại được anh ta.
Thế nhưng đem một người có khả năng đặc biệt ra đấu với người thường thì còn gì gọi là công bằng? Vì vậy dù rất mong muốn mang vinh quang về cho nước nhà nhưng Thiên Bảo chưa bao giờ tham gia vào cuộc thi nào như thế cả.
Hai điểm xuống xe bus cách nhau không quá xa, chỉ khoảng chưa đầy 1 kilomet thôi nên với tốc độ kinh người chỉ mất không quá 1 phút 30 giây Thiên Bảo đã chạy đến. Trước đó hắn đã để ý hai người đó đi về hướng nào nên lúc này cứ theo đường đó mà đi, nếu không bắt gặp được hai người đó mà cô bé kia xảy ra chuyện cũng chỉ có thể trách số phận cô bé đó quá xui xẻo thôi.
Thiên Bảo tìm xung quanh một hồi vẫn không thấy bóng dáng hai người kia đâu nên dừng lại điều hoà hơi thở, vừa rồi hắn dốc toàn lực để chạy đến nơi này nên cảm thấy có chút quá sức, dù cơ thể đã biến đổi nhưng chưa mạnh mẽ như trước kia, có lẽ cần thêm một thời gian để cơ thể mới tiếp nhận biến đổi mới có thể mạnh mẽ lên. Tuy nhiên cũng có khả năng sẽ không bao giờ mạnh mẽ như trước được, vấn đề này cần phải có thêm thời gian mới biết được.
Chợt từ trong ngõ ở phía bên phải vọng ra một tiếng hét của con gái, dù là rất nhỏ thôi nhưng giác quan nhạy bén của hắn vẫn có thể nghe được. Thanh âm này vừa nghe liền đoán được chính là của cô bé trên xe bus. Không chậm trễ thêm bất kỳ giây phút nào hắn liền chạy thẳng về phía đó.
Rẽ qua một lối nhỏ Thiên Bảo đã nhìn thấy chính là tên lưu manh đang chặn trước mặt cô bé học cấp hai kia, trên tay hắn ta lúc này đang cầm một con dao sắc bén kề lên cổ cô bé học cấp hai, tay còn lại của gã cầm một cái ví cùng với một cái điện thoại iPhone đời mới. Có lẽ tên lưu manh vì nhìn thấy cô bé dùng điện thoại đắt tiền nên mới nảy sinh ý định cướp của.
- Còn cái gì móc hết ra đây!
Tên lưu manh ghì dao lên cổ cô bé học sinh hét lớn khiến nét mặt cô bé tái mét lại.
- H….Hết rồi…ạ!
Giọng nói của cô có mang theo sự sợ hãi run rẩy đáp lại. Tên lưu manh không vì cô bé sợ hãi mà vẫn hét lớn:
- Con mẹ nhà mày từ sau bỏ cái thói xen vào chuyện người khác đi nghe chưa?
Vì quá sợ hãi nên cô bé đã sớm nhắm chặt mắt lại không lên tiếng trả lời. Tên lưu manh không nhận được câu trả lời tức giận đưa tay lên tính giáng cho cô bé một cái bạt tai.
Tuy nhiên cánh tay của hắn mới đưa lên còn chưa kịp hạ xuống thì bị một lực đạo mạnh mẽ giữ chặt lại, ngay sau đó cổ tay hắn ta nhói lên đau đến mức trong miệng không kìm được rên lên một tiếng. Cô bé học sinh nghe thấy tên lưu manh rên lên không nén được tò mò mà mở mắt ra nhìn, tuy nhiên trong lòng vẫn còn sợ hãi nên chỉ dám hé ra một nửa con mắt.
Lúc này cô bé mới thấy ở sau lưng tên lưu manh có một người không biết đứng đó từ bao giờ giữ chặt cánh tay đang đưa lên của tên lưu manh. Quả thực trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, đã có khoảnh khắc cô nghĩ rằng tên lưu manh này sau khi cướp của rồi liệu có làm ra hành vi hiếp rồi giết hay không.
Lúc này lại thấy có một người đang ngăn cản hành vi của tên lưu manh, đến khi nhìn kỹ lại mới bất ngờ nhận ra người vừa ngăn cản tên lưu manh cứu mình chính là người đã nhường ghế trên xe bus. Bất giác cô cảm thấy anh trai trước mặt như đẹp trai hơn gấp mười lần, trước đó anh trai này cũng gọi là có chút anh tuấn thôi nhưng khoảnh khắc này giống như một thiên thần hạ phàm vậy.
Tên lưu manh cố gắng mãi mới giật được cánh tay bị giữ chặt của mình ra nhìn vào kẻ vừa khiến mình đau đớn, gã hơi có chút kinh ngạc rồi trừng mắt giận giữ kêu lên:
- Thì ra là mày! Đmm có phải mày muốn chết không hả?
Thiên Bảo chỉ nhếch mép cười khỉnh bỉ rồi không quan tâm đến tên lưu manh nữa mà nhìn sang cô bé học sinh ân cần hỏi:
- Em không sao chứ?
Cô bé lúc này mới lắc đầu thoát ra khỏi sự sợ hãi rồi chạy đến sau lưng hắn. Tên lưu manh chứng kiến cảnh tượng này trong lòng hơi có chút tức giận, tuy nhiên nhớ lại vừa rồi tên nhóc gầy gò này nắm chặt cổ tay mình đến mức không thể nhúc nhích được thì hơi chột dạ. Nghĩ ngợi vài giây tên lưu nhét vật trong tay vào túi rồi vênh mặt lên nói:
- Lần này tao tha, lần sau tao mà gặp được đừng có trách tao!
Nói rồi hắn vội quay lưng đi. Cô bé học sinh thấy vậy thì “Ơ..” lên một tiếng như muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào con dao trong tên lưu manh thì lại im bặt không dám nói gì nữa. Thiên Bảo thấy vậy cũng hiểu cô bé muốn nói gì, tên lưu manh kia còn giữ ví và điện thoại của cô bé.
Cô bé này dù nhỏ tuổi nhưng đã được dùng điện thoại iPhone đời mới nhất giá trị không nhỏ, có thể đoán được gia đình cô bé không phải hạng tầm thường, tuy nhiên nếu để mất điện thoại cũng không tránh được bị bố mẹ trách mắng.
- Khoan đã! Hình như mày quên cái gì phải không?
Tên lưu manh hơi có chút giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh hét lên:
- Quên cái con mẹ mày chứ quên!
Nói rồi tên lưu manh không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa mà quay đi. Chính Thiên Bảo cũng phải thừa nhận công phu khôn vặt của tên lưu manh này, tất nhiên hắn không thể để tên này đi dễ dàng như vậy được.
- Để cái ví với điện thoại lại rồi muốn đi đâu thì đi.
Vừa nói Thiên Bảo vừa tiến lên đặt tay lên vai tên lưu manh rồi hơi dùng sức một chút, tên lưu manh ngay lập tức rên lên vài tiếng đầy đau đớn. Thiên Bảo là người nắm rõ từng vị trí mạnh yêu trên cơ thể, vì vậy hắn chỉ cần dùng một chút lực vào điểm yếu thôi cũng đủ khiến cho đối phương thấy đau đớn tột độ.
Tên lưu manh thẹn quá hóa giận đưa con dao lên phía trước nói như đang rên rỉ:
- Mày…. Mày mà không bỏ ra tao….tao xiên chết mẹ mày bây giờ!
- Hả..?!? Mày nói gì cơ?
Thiên Bảo gằn giọng hỏi lại, tên này lại động vào vảy ngược người thân của hắn. Cánh tay đang đặt trên bả vai của tên lưu manh lại gia tăng thêm lực đạo, một tiếng “Rắc..”nho nhỏ vang lên, dù là rất nhỏ nhưng trong cái ngõ yên tĩnh này lại nghe rất rõ ràng.
Tên lưu manh đau quá không nghĩ ngợi được gì mà cánh tay cầm dao đâm thẳng về phía bụng của Thiên Bảo.
- A……
Cô bé học sinh đứng phía sau thấy cảnh tượng tên lưu canh đâm dao tới giật mình thốt lên một tiếng như thể chính cô mới là người bị đâm vậy. Tất nhiên một chút chiêu trò cỏn con này không thể làm khó hắn được, cánh tay còn lại vốn luôn được đút trong túi đã sớm đưa ra bắt lấy cánh tay cầm dao của tên lưu manh.
Trên cánh tay trái của hắn lúc này vẫn còn băng bó, mặc dù vài ngày trước đi kiểm tra bác sĩ thông báo đã bình phục đến chín lăm phần trăm nhưng Như Ý vẫn rất lo lắng đưa hắn đến một cơ sở thuốc Nam để băng bó thêm một thời gian nữa. Cũng vì trong lòng còn đang thấp thỏm nên hắn không dám cãi lời mà ngoan ngoãn chấp nhận cánh tay bị quấn thêm một lớp thuốc Nam.
Tên lưu manh nhìn vào tay cầm dao của mình đang bị một cánh tay băng bó giữ chặt không khỏi kinh hoảng. Tên nhóc này tay đang bị thương nhưng lực đạo vẫn kinh khủng như vậy không kinh hoàng sao được.
- Aaaaa….
Lần này lại một tiếng hét nữa bất chợt vang lên nhưng không phải của cô bé học cấp hai mà là từ phía tên lưu manh. Thì ra Thiên Bảo bất ngờ đảo tay một cái khiến cho cánh tay trái của tên lưu manh thõng xuống lủng lẳng như một quả lắc. Không cần đến bệnh viện cũng biết cánh tay này của tên lưu manh gãy làm đôi rồi.
Thiên Bảo đưa tay vào trong túi của tên lưu manh lấy ra điện thoại cùng với cái ví màu hồng trả lại cho cô bé học sinh. Tiện cánh tay phải vẫn đặt trên vai của tên lưu manh khẽ bóp một cái khiến cho gã hét lên một tiếng, lần này Thiên Bảo dùng lực mạnh đến mực tên lưu manh đau quá ngất cả đi.
Cô bé học sinh thấy tên lưu manh ngã xuống thì hốt hoảng kêu lên:
- Hắn..hắn ta chết rồi à?
- Không sao! Còn chưa đến mức chết người đâu!
Thiên Bảo mỉm cười đáp lại, nếu là trước kia thì tên lưu manh này có thể sẽ phải bỏ mạng, nhưng giờ đây hắn không thể giết tên này trước mặt cô bé học sinh được. Nếu giết người thì chẳng mấy chốc sẽ bị công an điều tra ra, trừ khi hắn giết luôn cả cô bé này để diệt khẩu thì may ra có cơ hội thoát tội. tất nhiên hắn không thể làm ra hành động như thế được.
Dù trong giới tội phạm hắn là tên máu lạnh nhưng có một tôn chỉ đó là không giết người già, phụ nữ và trẻ em. Nếu xuống tay với cô bé này thì hắn vừa phạm phải hai tôn chỉ của mình rồi, hơn nữa cô bé lại là người vô tội nếu ra tay thì khác gì cầm thú.
Cô bé biết được tên lưu manh chưa chết nên trong lòng mới yên tâm phần nào, dù còn nhỏ tuổi nhưng cô hiểu rõ giết người là phải đền tội. Nếu anh trai này vì cứu mình mà giết tên lưu manh này thì cũng khó mà thoát được tội. Vì vậy cô không muống người hùng trong lòng lâm vào cảnh tù tội.
Lúc này cô mới nhìn hắn thêm một lần nữa rồi lại cúi đầu nói:
- Cảm ơn anh đã giúp em, anh cho em số điện thoại rồi em sẽ cùng với bố mẹ đến cảm ơn được không ạ?
Từ trang phục cho đến đồ dùng của cô bé này dễ dàng đoán được gia cảnh chắc chắn là không đơn giản, thế nhưng trái lại với những người cậy giàu mà lên mặt thì cô bé này rất lễ phép. Từ hành động và trong lời nói vừa rồi của cô bé có thể đoán được bố mẹ cô giáo dục rất cẩn thận.
Hảo cảm với cô bé này trong lòng hắn lại tăng thêm một chút. Tuy nhiên việc cho số điện thoại miễn đi thì hơn, bây giờ hắn đã đủ khổ sở với sự nghi ngờ của người nhà rồi. Nếu bọn họ còn tìm đến tận nơi để trình bày vụ việc này ra thì hắn không biết phải đối phó thế nào.
- Thôi không cần đâu! Anh chỉ tiện tay thôi, sau này em ra ngoài nên cẩn thận một chút.
Nói rồi Thiên Bảo dứt khoát quay lưng đi, hắn sợ nếu ở lại cô bé này sẽ tìm mọi cách để có bằng được số điện thoại của mình thì lại mất thời gian.