Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị
Chương 50 : Giành nuôi tiểu Bạch Nha
Ngày đăng: 01:53 27/06/20
Triều Cát cầm điện thoại xem lại tờ báo đăng bức hình của hai nàng đã được gỡ xuống, hắn cười cao hứng tắt màn hình điện thoại, Thượng Quan Thục Nữ mặc quân cảnh vào nhìn hắn cầm điện thoại miệng nở nụ cười, nàng tò mò hỏi:
“xem điện thoại gì mà vui vậy hả chồng yêu?”
Triều Cát nói lại tờ báo đăng hình của Chu Nhược Băng và Nam Cung Họa Yến đi vào sân bay hôm qua, đã được gỡ xuống cho Thượng Quan Thục Nữ nghe, lúc nãy khi còn ngủ nướng nàng nghe tiếng hắn nói lào xào vào điện thoại với ai đó, Thượng Quan Thục Nữ tinh ý nói:
“công ty truyền thông lớn quốc gia còn bị Băng tỷ giải quyết gọn gàng huống gì là cái tờ báo mạng chuyên viết tin lá cải, hì chồng yêu nhanh trí sáng sớm đã điện báo rồi nhĩ!”
Triều Cát cười đứng dậy đi tới ôm nàng, tay hắn mò mẫm trên đôi gò bồng đào nói vào tai nàng:
“em yêu! Hôm qua anh và em tập thể dục thật là thoải mái a, sáng nay cũng nên vận động một chút rồi đi làm nhé! Haha”
Thượng Quan Thục Nữ đưa bàn tay trắng nõn, ngọc ngà đẩy tay hắn xa khỏi đôi phong nhũ, nàng xoay người lại nhìn vào mắt hắn kiên quyết nói:
“hôm qua, vợ cho chồng 30 phút yêu!, chồng ăn gian gần hai giờ mới chịu phun đạn ra, vợ đi làm trễ cấp dưới chê cười rất xấu hổ á, vì vậy vợ không cho chồng vận động nữa!”
Triều Cát cười tà dị dùng lực đẩy nàng ôm vào người hắn, đưa miệng hôn vào bờ môi của Thượng Quan Thục Nữ, nàng hoảng hồn dùng lực chống lại nụ hôn nồng cháy của Triều Cát nhưng không có tác dụng, càng ngày nụ hôn của hắn như có ma lực làm suy nghĩ của nàng càng trở nên trống rỗng, vô thức nàng không còn chống đối mà lại hòa tan cùng nụ hôn của hắn.
Triều Cát dừng lại buông môi tách rời khỏi môi nàng, bế nàng lại giường đưa miệng nói vào tai nàng dụ dỗ: “em yêu! lần này anh sẽ giữ đúng lời hứa yêu em trong 30 phút, ngoan nào!”
Thượng Quan Thục Nữ như con nai tơ bị cái lưỡi của hắn đùa giỡn, liếm từ trên đồi núi xuống tận dưới cánh hoa khiến hang động của nàng càng ra nhiều nước dâm. Triều Cát nhìn mỹ nữ đã chìm trong cơn dục vọng, nếu giờ hắn cố tình dừng lại chắc chắn sẽ làm nàng oán hận hắn nhiều hơn, hắn phải khổ công cởi quần cầm cột trụ to dài đang cương cứng chui vào cánh hoa đỏ hồng đang chờ đợi hắn yêu thương.
Tiểu Bạch Nha nằm trên ghế sô pha nhìn chủ nhân nó di chuyển thân hình vào ra bên trong Thượng Quan Thục Nữ đang phát ra âm thanh sung sướng, tiểu Bạch Nha như có linh trí lắc đầu sau đó nó dơ tay che mắt lại không nhìn tiếp cảnh xuân của hai người. Lúc này, tư thế đã thay đổi Thượng Quan Thục Nữ đã ngồi trên người Triều Cát, nàng nhúng nhảy điên cuồng mông dập vào háng hắn kêu bành bạch miệng không ngừng rên rỉ khoái lạc, hơn 30 phút giao hợp Triều Cát mở mắt nhìn biểu hiện trên gương mặt cùng thân hình của nàng sắp đạt cao trào, hắn vận khí dập từ dưới lên vài nhịp bắn tinh hoa vào tận trong âm cung của Thượng Quan Thục Nữ làm nàng đạt khoái cảm lên đỉnh cùng với hắn.
Tiểu Bạch Nha nghe âm thanh giao hợp của hai người không còn, nó mở mắt ra nhìn Thượng Quan Thục Nữ đang nằm trên người Triều Cát tận hưởng cơn khoái lạc rồi từ từ đứng lên, tinh hoa cùng nước dâm hòa lẫn vào nhau nhiễu xuống được nàng dùng tay hứng lấy rồi đi vào nhà tắm vệ sinh lại thân thể, nàng đi ra nhìn vào đồng hồ chưa tới bảy giờ, tìm một bộ y phục khác mặc vào, lại bàn trang điểm make up nhẹ rồi liếc mắt nhìn hắn đang mặc lại y phục, trêu:
“chồng! sao yếu xìu vậy làm có 30 phút đã thua rồi!!”
Triều Cát vừa cài lại cúc áo nghe nàng nói thế, liếc mắt nhìn nàng cười hắc hắc đi tới nói vào tai nàng:
“chê anh yếu thì làm một hiệp nữa nhé, thế nào?”
Thượng Quan Thục Nữ xoay người lại ôn nhu ôm hắn, nỉ non: “vợ đùa thôi!, chồng làm hiệp nữa vợ không còn sức đâu mà đi làm á!, hì xuống ăn sáng thôi chồng!”
Triều Cát cười ha hả nhéo mũi của nàng nói: “lần này tha em đấy, lần sau còn trêu kiểu này là anh dùng côn pháp phạt thì đừng có oán hận nhé!”
Triều Cát nói đến dùng côn pháp phạt, mặt của Thượng Quan Thục Nữ đã ửng đỏ liếc nhìn hắn mắng yêu: “chồng là đại đại sắc lang, hứ!!”
Tiểu Bạch Nha nhìn hắn cười vui vẻ nắm tay Thượng Quan Thục Nữ rời khỏi căn phòng, nó kêu ô.. ô.. rồi phóng như bay theo hắn rời khỏi căn phòng. Ở dưới phòng ăn hai người ăn được vài phút Triều Cát gấp một miếng cá, một miếng thịt bỏ vào cái chén đưa xuống, tiểu Bạch Nha nhận thức ăn nó kêu lên ô.. ô.., ăn được một chút nó lại kêu ô.. ô.. ý tứ là khen thức ăn ngon rồi tiếp tục cùng chủ nhân ăn sáng.
Thượng Quan Thục Nữ đã ăn xong gắp một miếng cá bỏ xuống trong chén để tiểu Bạch Nha ăn tiếp, nó kêu lên ô.. ô.. ý tứ cảm tạ, nàng cười vui vẻ sờ đầu tiểu Bạch Nha khen nó thông minh. Ăn sáng xong, Triều Cát lái chiếc BMW chở nàng đi tới sở cảnh sát làm việc, Thượng Quan Thục Nữ để tiểu Bạch Nha nằm trên đùi nàng, tay nàng vuốt ve bộ lông trắng tinh của nó mỉm cười nói:
“chồng! tiểu Bạch Nha là thú cưng cần phải vệ sinh thân thể nó thường xuyên, tí nữa chồng ghé cửa hàng thú nuôi mua xà phòng về tắm cho nó nhé!”
Triều Cát nghe tiếng tiểu Bạch Nha dùng linh trí kêu lên ô.. ô.. tán thành ý kiến của Thượng Quan Thục Nữ, hắn gật đầu đưa tay vui vẻ chòm qua sờ vào đầu tiểu Bạch Nha.
Sau khi lái xe chở nàng đến chỗ làm, nhìn đồng hồ vẫn chưa tới giờ đến sân bay đón Chu Nhược Băng, cầm điện thoại tìm cửa hàng chuyên bán vật dụng thú nuôi, hắn lái xe chạy khoảng 20 phút là tới cửa hàng.
Đỗ xe trước cửa hàng, Triều Cát dẫn tiểu Bạch Nha đi vào cửa hàng vẫn chưa có khách đến mua, nhìn đằng xa có một nữ nhân mặc cái áo thun trắng phối với cái quần jean đùi chân đi một đôi giày vải trắng, hắn hỏi:
“em gì ơi!, anh đến mua ít đồ cho thú cưng”
Nữ nhân này đang mải mê dọn dẹp quầy hàng không hề hay biết có khách đi vào mua đồ đến khi nghe tiếng nói, nữ nhân này xoay người lại ngơ ngác nhìn gương mặt vô cùng tuấn mỹ, thân thể thì cường tráng cân đối rất là nam tính đi theo hắn là một con tiểu hồ ly màu trắng lanh lợi, sau vài giây đắm chìm trong nam sắc nữ nhân mới hoàn hồn e thẹn nhìn hắn, mỉm cười nói:
“anh!... đẹp trai quá! Hi, anh mua đồ cho con tiểu hồ ly này hả!!?”
Triều Cát ngắm dung mạo nữ nhân này tương đối xinh đẹp, nếu so với những mỹ nhân bên cạnh của hắn thì còn thua kém chút xíu, hắn cười lịch sự nói:
“đúng vậy!, anh nghe bạn gái nói nuôi thú cưng phải thường xuyên vệ sinh cho nó nên anh mua chai xà phòng tắm!”
Nữ nhân này vui vẻ tìm một chai xà phòng tắm cho thú cưng, nói: “anh nuôi thú cưng ngoài việc tắm vệ sinh, dinh dưỡng cũng rất quan trọng tốt nhất anh nên mua thức ăn riêng cho nó, em có bán loại này anh có mua luôn không?”
Triều Cát tò mò không biết thức ăn riêng dành cho thú cưng là loại nào, mua về mà tiểu Bạch Nha không ăn bỏ cũng phí, nói:
“loại thức ăn đó, tiểu Bạch Nha nhà anh không thích ăn... mua về bỏ hơi phí a!”
Nữ nhân này cười nói: “anh yên tâm, thức ăn này là loại tốt dành riêng cho thú nuôi, anh đổ vào khây rồi đổ vào một ít sữa tươi cho con tiểu hồ ly này em đảo bảo nó sẽ ăn hết”
Triều Cát nghe xong hài lòng nói nữ nhân này tính tiền hai thứ hết 70 tệ, hắn cầm ra tờ 100 tệ đưa cho nàng nói khỏi cần thối, nữ nhân thấy hắn không nhận lại tiền thừa thì cao hứng lấy ra cái bọc nhanh tay đem chai xà phòng và bịch thức ăn bỏ vào túi ni lông, nói:
“chỗ em không có bán sữa tươi, anh đến tiệm bán sữa hoăc vào siêu thị mua nhé!”
Triều Cát vui vẻ cầm bọc nilon cùng tiểu Bạch Nha rời khỏi tiệm thú nuôi, lái xe đến tiệm sữa bỏ ra thêm 50 tệ hắn mua bốn chai sữa tươi loại 1 lít, sau đó lái xe đến sân bay đón hai nàng trở về.
Sân bay Yến Kinh, Chu Nhược Băng lái chiếc Rolls-Royce mang theo Nam Cung Họa Yến chạy vào phi trường, dáng người đẫy đà quyến rũ của hai nàng trong trang phục thượng lưu sành điệu không kém phần trẻ trung, năng động là lực sát thương cực mạnh thu hút sự chú ý nhiều người ở nơi này. Tuy không nhìn được dung mạo của hai người trong cặp mắt kính đen, nhìn cách ăn mặc như thế mọi người ở đây chín phần khẳng định hai nữ nhân trước mặt bọn họ rõ ràng là hai mỹ nữ tuyệt sắc.
Chu Nhược Băng cầm chìa khóa đưa nam nhân hôm qua lái chiếc Rolls-Royce đến, để tên thanh niên này đem chiếc xe Rolls-Royce chạy về căn nhà riêng của nàng ở Yến Kinh, vui vẻ cùng Nam Cung Họa Yến đi vào bên trong làm thủ tục lên máy bay.
Trong khoang thương gia, hai nàng tìm đúng vị trí con số có ghi trên vé máy bay được in trên ghế ngồi, có đầy đủ tiện nghi giải trí trong lúc chờ đợi chuyên cơ bay trở về thành phố Đông Hải. Chu Nhược Băng tháo mắt kính xuống, tay nàng mở cái tivi màn hình 19 inch được gắn trước ghế ngồi xem phim ngôn tình say sưa, vô tình có hai cặp mắt của nam nhân nhìn qua nàng vẻ ngơ ngẩn như lần đầu gặp mỹ nữ, nàng liếc mắt nhìn qua kẻ đang nhìn trộm dùng ánh mắt lạnh lùng, bực bội nói:
“tôi nhớ mặt tôi rất sạch sẽ không có dính bẩn, nếu các anh cứ nhìn tôi như vậy khiến tôi nảy sinh cảm giác như có sói ở trong này a!”
Hai người này nghe nàng nói, ý tứ rõ ràng biểu hiện của các anh như vậy là đã không có tư cách nói chuyện nữa rồi, Chu Nhược Băng lơ đi chẳng để tâm nhìn qua Nam Cung Họa Yến nói:
“lần nào lên máy bay cũng gặp những người như thế này thật phiền phức, tháng sau chị sẽ mua một chuyên cơ riêng, đi cho khỏe người!”
Nam Cung Họa Yến mặt kinh ngạc nhớ Hoa Hạ chưa cho phép cá nhân sở hữu chuyên cơ riêng, nói cho Chu Nhược Băng điểm này thì nhận được nụ cười và ánh mắt thâm ý của Chu Nhược Băng:
“sáng nay, chị ăn điểm tâm với ông ngoại vô tình nghe tin buổi sáng ông hay xem nói thượng viện quốc hội đã thông qua luật cho cá nhân được phép sở hữu chuyên cơ riêng, tháng sau luật này được thi hành đó em!”
Nam Cung Họa Yến cười hì hì, tinh ý nhìn Chu Nhược Băng nói nhỏ vào tai nàng gì đó, vài giây sau mặt nàng đỏ ửng, hung dữ nhéo vào tay của Nam Cung Họa Yến mắng:
“nam nhân kia chị sẽ không cho hắn đi chung chuyên cơ đâu, ở đó mà nói lung tung.!”
Nam Cung Họa Yến bĩu môi, chỉ ngón tay vào vị trí bên trái tim của Chu Nhược Băng, nói: “chị nói như thế nhưng ở đây thì ngược lại rất muốn hắn đi chung, yêu hắn mê mệt vậy còn giả vời dối lòng mình hử!”
Chu Nhược Băng không có lời phản bác, trừng mắt nhìn Nam Cung Họa Yến đang cười đắc ý, nàng đánh trống lảng đi không đề cập tới đưa mắt tiếp tục xem phim ngôn tình đến khi chuyên cơ hạ cánh xuống sân bay Hải Trường Thiên Ca thì dừng xem, nhìn vào đồng hồ đeo tay hiệu Rolex màu vàng hơn 10 giờ sắp đến ăn trưa, Chu Nhược Băng vui vẻ nói:
“này, sắp đến giờ ăn trưa rồi đấy!, mau xuống cùng nam nhân kia đi ăn thôi”
Hai nàng vui vẻ rời máy bay lên chiếc xe bus chở ra ngoài, nhìn xung quanh thấy chiếc BMW màu xanh đậu ở đằng trước, hai nàng đi đến thì trông thấy Triều Cát đang đùa giỡn vui vẻ với một con tiểu hồ ly màu trắng rất đẹp, Chu Nhược Băng mở cửa xe ở đằng trước ngồi vào, nhìn con tiểu hồ ly này đang dùng cái mũi ngửi gì đó trên người của nàng rồi nó quay mặt nhìn Triều Cát kêu lên ô.. ô.., Chu Nhược Băng hỏi:
“anh xã! Con tiểu hồ ly ở đâu ra vậy!”
Triều Cát cười rồi hắn kể lại hôm qua gặp tiểu Bạch Nha nói hết ra cả cái tên của con tiểu hồ ly này là do Thượng Quan Thục Nữ đặt cho nó, Nam Cung Họa Yến nghe hắn nói xong từ đằng sau chồm lên bế tiểu Bạch Nha:
“Ngoan nhé!,... Chị cưng tiểu Bạch Nha nhiều nè!”
Tiểu Bạch Nha nhắm mắt tận hưởng sự vuốt ve âu yếm từ bàn tay của Nam Cung Họa Yến, nó lại dùng mũi hướng tới cái váy của nàng đánh hơi mùi này giống với mùi của nữ nhân ngồi phía trên đều là mùi của hắn còn động lại ở bên trong hai nàng, tiểu Bạch Nha dùng linh trí nhận thức hai người lạ ngồi trong chiếc xe này có quan hệ gần gũi, mật thiết với chủ nhân của nó, tiểu Bạch Nha kêu lên ô.. ô.. làm Nam Cung Họa Yến vui vẻ yêu thích vuốt ve tiểu Bạch Nha nhiều thêm.
Chu Nhược Băng quay mặt nhìn xuống xem tiểu Bạch Nha mê mẫn được vuốt ve, nàng nhìn qua hắn đang lái xe nói:
“anh xã! Tiểu hồ ly này trông rất lanh lợi, hoạt bát em rất thích hay là để em nuôi dùm anh nhé!”
Triều Cát ngạc nhiên nhìn qua Chu Nhược Băng thầm nghĩ ở nhà nàng có thấy con thú cưng nào đâu giờ thấy tiểu Bạch Nha là đòi đem nó về nuôi, hắn hỏi:
“nhà em anh đến không có thú nuôi sao giờ lại đòi đem tiểu Bạch Nha về nuôi?”
Chu Nhược Băng nói: “lúc em còn nhỏ có nuôi thú cưng chứ bộ, lớn lên bận rộn công việc quá không có thời gian thôi”
Triều Cát vừa chạy xe vừa nhìn vào gương chiếu treo phía trước phản chiếu hình của tiểu Bạch Nha nằm hưởng thụ trên đùi của Họa Yến, hắn nói:
“tiểu Bạch Nha, mi thích ở với nữ nhân ngồi kế ta không, nếu thích mi im lặng còn không thì kêu lên nhé..!!”
Tiểu Bạch Nha nghe hắn hỏi, nó dùng linh trí phân tích vấn đề nhanh gọn xong nó kêu lên ô..ô.. làm hai nàng kinh ngạc không tin vào mắt mình con tiểu hồ ly này có trí khôn, Triều Cát cười ha hả nói:
“Hai em chứng kiến nhé tiểu Bạch Nha thích theo anh ở chứ nó không thích theo các em nhé, Haha!”
Chu Nhược Băng nhìn vẻ đắc ý của hắn, nhìn qua tiểu Bạch Nha quá đáng yêu, nhịn không được cử chỉ ôn nhu, nịnh nọt nói:
“anh xã yêu! Để em nuôi tiểu Bạch Nha đi, nhìn nó dễ thương đi theo anh thì không được tốt lắm, ngoan đưa tiểu Bạch Nha em nuôi hộ anh nhớ nó thì đến nhà em hí hí!”
Nam Cung Họa Yến bất mãn nhìn lên Chu Nhược Băng, bĩu môi nói: “chị Băng lộ rõ ý đồ độc chiếm tiểu Bạch Nha là muốn gần gũi chồng yêu, vợ cũng muốn nuôi tiểu Bạch Nha, vợ dơ tay biểu quyết không tán thành chị Băng độc chiếm nuôi tiểu Bạch Nha!”
Chu Nhược Băng mặt đỏ ửng bị Nam Cung Họa Yến vạch trần còn giành nuôi tiểu Bạch Nha, nàng nhìn lén qua xem hắn đang cười vui vẻ, nàng chu môi lên nói: “ba năm bảy và chủ nhật em nuôi tiểu Bạch Nha, hai tư sáu Họa Yến chăm sóc nó, thế nào anh xã?”
Triều Cát nhớ hôm nay là thứ năm, hắn cười đồng ý, nói:
“tuần sau anh đem tiểu Bạch Nha qua bên em nuôi, còn hôm nay anh chở tiểu Bạch Nha về nhà cho nó biết nhà biết cửa!”
Chu Nhược Băng vui vẻ cười, cầm điện thoại tìm một nhà hàng năm sao gần trung tâm thành phố đặt phòng rồi chỉ hắn lái xe đến đó ăn trưa. Chiếc BMW chạy từ sân bay đến nhà hàng mất gần một giờ chạy, hắn cho xe vào hầm để xe rồi cùng hai nàng và dẫn theo tiểu Bạch Nha vào thang máy chạy lên lầu vào phòng đã đặt, gọi rất nhiều thức ăn giải quyết cái bụng đói hơn 30 phút, hắn vui vẻ cầm cái thẻ ngân hàng mà hôm trước Chu Nhược Băng đã làm hộ đưa cho nhân viên nhà hàng đi tính tiền ở quầy, sau đó vui vẻ nhận lại cái thẻ ngân hàng rồi lái xe chở hai nàng rời khỏi.
Triều Cát chạy xe được một đoạn hắn nhớ lại cái nhà xưởng hôm qua đi khảo sát, nhìn qua Chu Nhược Băng hắn nói:
“em yêu!, cái nhà xưởng anh thuê của em cần phải sửa chữa một số thứ và mua nhiều máy móc thiết bị, em biết chỗ nào tốt không?!”
Chu Nhược Băng mỉm cười, mấy cái lặt vặt như điện, nước, hệ thống phòng chống cháy nổ nàng đã kêu trợ lý Mao xử lý hết rồi, giờ chỉ còn việc đi mua máy móc sản xuất nữa là hoàn tất cái nhà xưởng sản xuất đá quý, nàng cầm điện thoại gọi cho thư ký Đỗ nói:
“liên lạc cho tôi công ty Diệu Đằng nói tôi chiều nay sẽ đến đặt mua vài cái thiết bị máy móc điện tử nhé!”
Chu Nhược Băng tắt điện thoại, nàng nói hắn chỉ còn khâu tìm công cụ sản xuất nữa là xong, mỉm cười nói:
“anh xã!, chiều nay em sẽ dẫn anh đến công ty chế tạo điện tử và cơ khí đặt mua máy móc, khoảng hai tháng là hoàn tất thiết bị đem về nhà máy là đi vào hoạt động”
Chu Nhược Băng có quan hệ rộng lớn trên thương nghiệp, uy danh uy tín cao của nàng trong khoản này hỗ trợ rất nhiều giúp hắn đỡ tốn thời gian tìm kiếm đối tác, hắn vui vẻ cao hứng lái xe chở Chu Nhược Băng đến trụ sở tập đoàn Chu Thăng, hắn cho xe dừng trước tòa nhà chính giữa, nói:
“hai ngày anh chưa có về nhà, tranh thủ chút thời gian chở Họa Yến và tiểu Bạch Nha về, chiều nay anh lại đến nhé!”
Chu Nhược Băng mỉm cười gật đầu, nói: “vậy chiều hai giờ anh xã lái xe đến nha!”
Triều Cát nhìn hình bóng của Chu Nhược Băng đi vào trong tòa nhà chính diện dần mất dạng, hắn nhấn chân ga cho xe lăn bánh chạy về khu nhà cao cấp phía tây.
“xem điện thoại gì mà vui vậy hả chồng yêu?”
Triều Cát nói lại tờ báo đăng hình của Chu Nhược Băng và Nam Cung Họa Yến đi vào sân bay hôm qua, đã được gỡ xuống cho Thượng Quan Thục Nữ nghe, lúc nãy khi còn ngủ nướng nàng nghe tiếng hắn nói lào xào vào điện thoại với ai đó, Thượng Quan Thục Nữ tinh ý nói:
“công ty truyền thông lớn quốc gia còn bị Băng tỷ giải quyết gọn gàng huống gì là cái tờ báo mạng chuyên viết tin lá cải, hì chồng yêu nhanh trí sáng sớm đã điện báo rồi nhĩ!”
Triều Cát cười đứng dậy đi tới ôm nàng, tay hắn mò mẫm trên đôi gò bồng đào nói vào tai nàng:
“em yêu! Hôm qua anh và em tập thể dục thật là thoải mái a, sáng nay cũng nên vận động một chút rồi đi làm nhé! Haha”
Thượng Quan Thục Nữ đưa bàn tay trắng nõn, ngọc ngà đẩy tay hắn xa khỏi đôi phong nhũ, nàng xoay người lại nhìn vào mắt hắn kiên quyết nói:
“hôm qua, vợ cho chồng 30 phút yêu!, chồng ăn gian gần hai giờ mới chịu phun đạn ra, vợ đi làm trễ cấp dưới chê cười rất xấu hổ á, vì vậy vợ không cho chồng vận động nữa!”
Triều Cát cười tà dị dùng lực đẩy nàng ôm vào người hắn, đưa miệng hôn vào bờ môi của Thượng Quan Thục Nữ, nàng hoảng hồn dùng lực chống lại nụ hôn nồng cháy của Triều Cát nhưng không có tác dụng, càng ngày nụ hôn của hắn như có ma lực làm suy nghĩ của nàng càng trở nên trống rỗng, vô thức nàng không còn chống đối mà lại hòa tan cùng nụ hôn của hắn.
Triều Cát dừng lại buông môi tách rời khỏi môi nàng, bế nàng lại giường đưa miệng nói vào tai nàng dụ dỗ: “em yêu! lần này anh sẽ giữ đúng lời hứa yêu em trong 30 phút, ngoan nào!”
Thượng Quan Thục Nữ như con nai tơ bị cái lưỡi của hắn đùa giỡn, liếm từ trên đồi núi xuống tận dưới cánh hoa khiến hang động của nàng càng ra nhiều nước dâm. Triều Cát nhìn mỹ nữ đã chìm trong cơn dục vọng, nếu giờ hắn cố tình dừng lại chắc chắn sẽ làm nàng oán hận hắn nhiều hơn, hắn phải khổ công cởi quần cầm cột trụ to dài đang cương cứng chui vào cánh hoa đỏ hồng đang chờ đợi hắn yêu thương.
Tiểu Bạch Nha nằm trên ghế sô pha nhìn chủ nhân nó di chuyển thân hình vào ra bên trong Thượng Quan Thục Nữ đang phát ra âm thanh sung sướng, tiểu Bạch Nha như có linh trí lắc đầu sau đó nó dơ tay che mắt lại không nhìn tiếp cảnh xuân của hai người. Lúc này, tư thế đã thay đổi Thượng Quan Thục Nữ đã ngồi trên người Triều Cát, nàng nhúng nhảy điên cuồng mông dập vào háng hắn kêu bành bạch miệng không ngừng rên rỉ khoái lạc, hơn 30 phút giao hợp Triều Cát mở mắt nhìn biểu hiện trên gương mặt cùng thân hình của nàng sắp đạt cao trào, hắn vận khí dập từ dưới lên vài nhịp bắn tinh hoa vào tận trong âm cung của Thượng Quan Thục Nữ làm nàng đạt khoái cảm lên đỉnh cùng với hắn.
Tiểu Bạch Nha nghe âm thanh giao hợp của hai người không còn, nó mở mắt ra nhìn Thượng Quan Thục Nữ đang nằm trên người Triều Cát tận hưởng cơn khoái lạc rồi từ từ đứng lên, tinh hoa cùng nước dâm hòa lẫn vào nhau nhiễu xuống được nàng dùng tay hứng lấy rồi đi vào nhà tắm vệ sinh lại thân thể, nàng đi ra nhìn vào đồng hồ chưa tới bảy giờ, tìm một bộ y phục khác mặc vào, lại bàn trang điểm make up nhẹ rồi liếc mắt nhìn hắn đang mặc lại y phục, trêu:
“chồng! sao yếu xìu vậy làm có 30 phút đã thua rồi!!”
Triều Cát vừa cài lại cúc áo nghe nàng nói thế, liếc mắt nhìn nàng cười hắc hắc đi tới nói vào tai nàng:
“chê anh yếu thì làm một hiệp nữa nhé, thế nào?”
Thượng Quan Thục Nữ xoay người lại ôn nhu ôm hắn, nỉ non: “vợ đùa thôi!, chồng làm hiệp nữa vợ không còn sức đâu mà đi làm á!, hì xuống ăn sáng thôi chồng!”
Triều Cát cười ha hả nhéo mũi của nàng nói: “lần này tha em đấy, lần sau còn trêu kiểu này là anh dùng côn pháp phạt thì đừng có oán hận nhé!”
Triều Cát nói đến dùng côn pháp phạt, mặt của Thượng Quan Thục Nữ đã ửng đỏ liếc nhìn hắn mắng yêu: “chồng là đại đại sắc lang, hứ!!”
Tiểu Bạch Nha nhìn hắn cười vui vẻ nắm tay Thượng Quan Thục Nữ rời khỏi căn phòng, nó kêu ô.. ô.. rồi phóng như bay theo hắn rời khỏi căn phòng. Ở dưới phòng ăn hai người ăn được vài phút Triều Cát gấp một miếng cá, một miếng thịt bỏ vào cái chén đưa xuống, tiểu Bạch Nha nhận thức ăn nó kêu lên ô.. ô.., ăn được một chút nó lại kêu ô.. ô.. ý tứ là khen thức ăn ngon rồi tiếp tục cùng chủ nhân ăn sáng.
Thượng Quan Thục Nữ đã ăn xong gắp một miếng cá bỏ xuống trong chén để tiểu Bạch Nha ăn tiếp, nó kêu lên ô.. ô.. ý tứ cảm tạ, nàng cười vui vẻ sờ đầu tiểu Bạch Nha khen nó thông minh. Ăn sáng xong, Triều Cát lái chiếc BMW chở nàng đi tới sở cảnh sát làm việc, Thượng Quan Thục Nữ để tiểu Bạch Nha nằm trên đùi nàng, tay nàng vuốt ve bộ lông trắng tinh của nó mỉm cười nói:
“chồng! tiểu Bạch Nha là thú cưng cần phải vệ sinh thân thể nó thường xuyên, tí nữa chồng ghé cửa hàng thú nuôi mua xà phòng về tắm cho nó nhé!”
Triều Cát nghe tiếng tiểu Bạch Nha dùng linh trí kêu lên ô.. ô.. tán thành ý kiến của Thượng Quan Thục Nữ, hắn gật đầu đưa tay vui vẻ chòm qua sờ vào đầu tiểu Bạch Nha.
Sau khi lái xe chở nàng đến chỗ làm, nhìn đồng hồ vẫn chưa tới giờ đến sân bay đón Chu Nhược Băng, cầm điện thoại tìm cửa hàng chuyên bán vật dụng thú nuôi, hắn lái xe chạy khoảng 20 phút là tới cửa hàng.
Đỗ xe trước cửa hàng, Triều Cát dẫn tiểu Bạch Nha đi vào cửa hàng vẫn chưa có khách đến mua, nhìn đằng xa có một nữ nhân mặc cái áo thun trắng phối với cái quần jean đùi chân đi một đôi giày vải trắng, hắn hỏi:
“em gì ơi!, anh đến mua ít đồ cho thú cưng”
Nữ nhân này đang mải mê dọn dẹp quầy hàng không hề hay biết có khách đi vào mua đồ đến khi nghe tiếng nói, nữ nhân này xoay người lại ngơ ngác nhìn gương mặt vô cùng tuấn mỹ, thân thể thì cường tráng cân đối rất là nam tính đi theo hắn là một con tiểu hồ ly màu trắng lanh lợi, sau vài giây đắm chìm trong nam sắc nữ nhân mới hoàn hồn e thẹn nhìn hắn, mỉm cười nói:
“anh!... đẹp trai quá! Hi, anh mua đồ cho con tiểu hồ ly này hả!!?”
Triều Cát ngắm dung mạo nữ nhân này tương đối xinh đẹp, nếu so với những mỹ nhân bên cạnh của hắn thì còn thua kém chút xíu, hắn cười lịch sự nói:
“đúng vậy!, anh nghe bạn gái nói nuôi thú cưng phải thường xuyên vệ sinh cho nó nên anh mua chai xà phòng tắm!”
Nữ nhân này vui vẻ tìm một chai xà phòng tắm cho thú cưng, nói: “anh nuôi thú cưng ngoài việc tắm vệ sinh, dinh dưỡng cũng rất quan trọng tốt nhất anh nên mua thức ăn riêng cho nó, em có bán loại này anh có mua luôn không?”
Triều Cát tò mò không biết thức ăn riêng dành cho thú cưng là loại nào, mua về mà tiểu Bạch Nha không ăn bỏ cũng phí, nói:
“loại thức ăn đó, tiểu Bạch Nha nhà anh không thích ăn... mua về bỏ hơi phí a!”
Nữ nhân này cười nói: “anh yên tâm, thức ăn này là loại tốt dành riêng cho thú nuôi, anh đổ vào khây rồi đổ vào một ít sữa tươi cho con tiểu hồ ly này em đảo bảo nó sẽ ăn hết”
Triều Cát nghe xong hài lòng nói nữ nhân này tính tiền hai thứ hết 70 tệ, hắn cầm ra tờ 100 tệ đưa cho nàng nói khỏi cần thối, nữ nhân thấy hắn không nhận lại tiền thừa thì cao hứng lấy ra cái bọc nhanh tay đem chai xà phòng và bịch thức ăn bỏ vào túi ni lông, nói:
“chỗ em không có bán sữa tươi, anh đến tiệm bán sữa hoăc vào siêu thị mua nhé!”
Triều Cát vui vẻ cầm bọc nilon cùng tiểu Bạch Nha rời khỏi tiệm thú nuôi, lái xe đến tiệm sữa bỏ ra thêm 50 tệ hắn mua bốn chai sữa tươi loại 1 lít, sau đó lái xe đến sân bay đón hai nàng trở về.
Sân bay Yến Kinh, Chu Nhược Băng lái chiếc Rolls-Royce mang theo Nam Cung Họa Yến chạy vào phi trường, dáng người đẫy đà quyến rũ của hai nàng trong trang phục thượng lưu sành điệu không kém phần trẻ trung, năng động là lực sát thương cực mạnh thu hút sự chú ý nhiều người ở nơi này. Tuy không nhìn được dung mạo của hai người trong cặp mắt kính đen, nhìn cách ăn mặc như thế mọi người ở đây chín phần khẳng định hai nữ nhân trước mặt bọn họ rõ ràng là hai mỹ nữ tuyệt sắc.
Chu Nhược Băng cầm chìa khóa đưa nam nhân hôm qua lái chiếc Rolls-Royce đến, để tên thanh niên này đem chiếc xe Rolls-Royce chạy về căn nhà riêng của nàng ở Yến Kinh, vui vẻ cùng Nam Cung Họa Yến đi vào bên trong làm thủ tục lên máy bay.
Trong khoang thương gia, hai nàng tìm đúng vị trí con số có ghi trên vé máy bay được in trên ghế ngồi, có đầy đủ tiện nghi giải trí trong lúc chờ đợi chuyên cơ bay trở về thành phố Đông Hải. Chu Nhược Băng tháo mắt kính xuống, tay nàng mở cái tivi màn hình 19 inch được gắn trước ghế ngồi xem phim ngôn tình say sưa, vô tình có hai cặp mắt của nam nhân nhìn qua nàng vẻ ngơ ngẩn như lần đầu gặp mỹ nữ, nàng liếc mắt nhìn qua kẻ đang nhìn trộm dùng ánh mắt lạnh lùng, bực bội nói:
“tôi nhớ mặt tôi rất sạch sẽ không có dính bẩn, nếu các anh cứ nhìn tôi như vậy khiến tôi nảy sinh cảm giác như có sói ở trong này a!”
Hai người này nghe nàng nói, ý tứ rõ ràng biểu hiện của các anh như vậy là đã không có tư cách nói chuyện nữa rồi, Chu Nhược Băng lơ đi chẳng để tâm nhìn qua Nam Cung Họa Yến nói:
“lần nào lên máy bay cũng gặp những người như thế này thật phiền phức, tháng sau chị sẽ mua một chuyên cơ riêng, đi cho khỏe người!”
Nam Cung Họa Yến mặt kinh ngạc nhớ Hoa Hạ chưa cho phép cá nhân sở hữu chuyên cơ riêng, nói cho Chu Nhược Băng điểm này thì nhận được nụ cười và ánh mắt thâm ý của Chu Nhược Băng:
“sáng nay, chị ăn điểm tâm với ông ngoại vô tình nghe tin buổi sáng ông hay xem nói thượng viện quốc hội đã thông qua luật cho cá nhân được phép sở hữu chuyên cơ riêng, tháng sau luật này được thi hành đó em!”
Nam Cung Họa Yến cười hì hì, tinh ý nhìn Chu Nhược Băng nói nhỏ vào tai nàng gì đó, vài giây sau mặt nàng đỏ ửng, hung dữ nhéo vào tay của Nam Cung Họa Yến mắng:
“nam nhân kia chị sẽ không cho hắn đi chung chuyên cơ đâu, ở đó mà nói lung tung.!”
Nam Cung Họa Yến bĩu môi, chỉ ngón tay vào vị trí bên trái tim của Chu Nhược Băng, nói: “chị nói như thế nhưng ở đây thì ngược lại rất muốn hắn đi chung, yêu hắn mê mệt vậy còn giả vời dối lòng mình hử!”
Chu Nhược Băng không có lời phản bác, trừng mắt nhìn Nam Cung Họa Yến đang cười đắc ý, nàng đánh trống lảng đi không đề cập tới đưa mắt tiếp tục xem phim ngôn tình đến khi chuyên cơ hạ cánh xuống sân bay Hải Trường Thiên Ca thì dừng xem, nhìn vào đồng hồ đeo tay hiệu Rolex màu vàng hơn 10 giờ sắp đến ăn trưa, Chu Nhược Băng vui vẻ nói:
“này, sắp đến giờ ăn trưa rồi đấy!, mau xuống cùng nam nhân kia đi ăn thôi”
Hai nàng vui vẻ rời máy bay lên chiếc xe bus chở ra ngoài, nhìn xung quanh thấy chiếc BMW màu xanh đậu ở đằng trước, hai nàng đi đến thì trông thấy Triều Cát đang đùa giỡn vui vẻ với một con tiểu hồ ly màu trắng rất đẹp, Chu Nhược Băng mở cửa xe ở đằng trước ngồi vào, nhìn con tiểu hồ ly này đang dùng cái mũi ngửi gì đó trên người của nàng rồi nó quay mặt nhìn Triều Cát kêu lên ô.. ô.., Chu Nhược Băng hỏi:
“anh xã! Con tiểu hồ ly ở đâu ra vậy!”
Triều Cát cười rồi hắn kể lại hôm qua gặp tiểu Bạch Nha nói hết ra cả cái tên của con tiểu hồ ly này là do Thượng Quan Thục Nữ đặt cho nó, Nam Cung Họa Yến nghe hắn nói xong từ đằng sau chồm lên bế tiểu Bạch Nha:
“Ngoan nhé!,... Chị cưng tiểu Bạch Nha nhiều nè!”
Tiểu Bạch Nha nhắm mắt tận hưởng sự vuốt ve âu yếm từ bàn tay của Nam Cung Họa Yến, nó lại dùng mũi hướng tới cái váy của nàng đánh hơi mùi này giống với mùi của nữ nhân ngồi phía trên đều là mùi của hắn còn động lại ở bên trong hai nàng, tiểu Bạch Nha dùng linh trí nhận thức hai người lạ ngồi trong chiếc xe này có quan hệ gần gũi, mật thiết với chủ nhân của nó, tiểu Bạch Nha kêu lên ô.. ô.. làm Nam Cung Họa Yến vui vẻ yêu thích vuốt ve tiểu Bạch Nha nhiều thêm.
Chu Nhược Băng quay mặt nhìn xuống xem tiểu Bạch Nha mê mẫn được vuốt ve, nàng nhìn qua hắn đang lái xe nói:
“anh xã! Tiểu hồ ly này trông rất lanh lợi, hoạt bát em rất thích hay là để em nuôi dùm anh nhé!”
Triều Cát ngạc nhiên nhìn qua Chu Nhược Băng thầm nghĩ ở nhà nàng có thấy con thú cưng nào đâu giờ thấy tiểu Bạch Nha là đòi đem nó về nuôi, hắn hỏi:
“nhà em anh đến không có thú nuôi sao giờ lại đòi đem tiểu Bạch Nha về nuôi?”
Chu Nhược Băng nói: “lúc em còn nhỏ có nuôi thú cưng chứ bộ, lớn lên bận rộn công việc quá không có thời gian thôi”
Triều Cát vừa chạy xe vừa nhìn vào gương chiếu treo phía trước phản chiếu hình của tiểu Bạch Nha nằm hưởng thụ trên đùi của Họa Yến, hắn nói:
“tiểu Bạch Nha, mi thích ở với nữ nhân ngồi kế ta không, nếu thích mi im lặng còn không thì kêu lên nhé..!!”
Tiểu Bạch Nha nghe hắn hỏi, nó dùng linh trí phân tích vấn đề nhanh gọn xong nó kêu lên ô..ô.. làm hai nàng kinh ngạc không tin vào mắt mình con tiểu hồ ly này có trí khôn, Triều Cát cười ha hả nói:
“Hai em chứng kiến nhé tiểu Bạch Nha thích theo anh ở chứ nó không thích theo các em nhé, Haha!”
Chu Nhược Băng nhìn vẻ đắc ý của hắn, nhìn qua tiểu Bạch Nha quá đáng yêu, nhịn không được cử chỉ ôn nhu, nịnh nọt nói:
“anh xã yêu! Để em nuôi tiểu Bạch Nha đi, nhìn nó dễ thương đi theo anh thì không được tốt lắm, ngoan đưa tiểu Bạch Nha em nuôi hộ anh nhớ nó thì đến nhà em hí hí!”
Nam Cung Họa Yến bất mãn nhìn lên Chu Nhược Băng, bĩu môi nói: “chị Băng lộ rõ ý đồ độc chiếm tiểu Bạch Nha là muốn gần gũi chồng yêu, vợ cũng muốn nuôi tiểu Bạch Nha, vợ dơ tay biểu quyết không tán thành chị Băng độc chiếm nuôi tiểu Bạch Nha!”
Chu Nhược Băng mặt đỏ ửng bị Nam Cung Họa Yến vạch trần còn giành nuôi tiểu Bạch Nha, nàng nhìn lén qua xem hắn đang cười vui vẻ, nàng chu môi lên nói: “ba năm bảy và chủ nhật em nuôi tiểu Bạch Nha, hai tư sáu Họa Yến chăm sóc nó, thế nào anh xã?”
Triều Cát nhớ hôm nay là thứ năm, hắn cười đồng ý, nói:
“tuần sau anh đem tiểu Bạch Nha qua bên em nuôi, còn hôm nay anh chở tiểu Bạch Nha về nhà cho nó biết nhà biết cửa!”
Chu Nhược Băng vui vẻ cười, cầm điện thoại tìm một nhà hàng năm sao gần trung tâm thành phố đặt phòng rồi chỉ hắn lái xe đến đó ăn trưa. Chiếc BMW chạy từ sân bay đến nhà hàng mất gần một giờ chạy, hắn cho xe vào hầm để xe rồi cùng hai nàng và dẫn theo tiểu Bạch Nha vào thang máy chạy lên lầu vào phòng đã đặt, gọi rất nhiều thức ăn giải quyết cái bụng đói hơn 30 phút, hắn vui vẻ cầm cái thẻ ngân hàng mà hôm trước Chu Nhược Băng đã làm hộ đưa cho nhân viên nhà hàng đi tính tiền ở quầy, sau đó vui vẻ nhận lại cái thẻ ngân hàng rồi lái xe chở hai nàng rời khỏi.
Triều Cát chạy xe được một đoạn hắn nhớ lại cái nhà xưởng hôm qua đi khảo sát, nhìn qua Chu Nhược Băng hắn nói:
“em yêu!, cái nhà xưởng anh thuê của em cần phải sửa chữa một số thứ và mua nhiều máy móc thiết bị, em biết chỗ nào tốt không?!”
Chu Nhược Băng mỉm cười, mấy cái lặt vặt như điện, nước, hệ thống phòng chống cháy nổ nàng đã kêu trợ lý Mao xử lý hết rồi, giờ chỉ còn việc đi mua máy móc sản xuất nữa là hoàn tất cái nhà xưởng sản xuất đá quý, nàng cầm điện thoại gọi cho thư ký Đỗ nói:
“liên lạc cho tôi công ty Diệu Đằng nói tôi chiều nay sẽ đến đặt mua vài cái thiết bị máy móc điện tử nhé!”
Chu Nhược Băng tắt điện thoại, nàng nói hắn chỉ còn khâu tìm công cụ sản xuất nữa là xong, mỉm cười nói:
“anh xã!, chiều nay em sẽ dẫn anh đến công ty chế tạo điện tử và cơ khí đặt mua máy móc, khoảng hai tháng là hoàn tất thiết bị đem về nhà máy là đi vào hoạt động”
Chu Nhược Băng có quan hệ rộng lớn trên thương nghiệp, uy danh uy tín cao của nàng trong khoản này hỗ trợ rất nhiều giúp hắn đỡ tốn thời gian tìm kiếm đối tác, hắn vui vẻ cao hứng lái xe chở Chu Nhược Băng đến trụ sở tập đoàn Chu Thăng, hắn cho xe dừng trước tòa nhà chính giữa, nói:
“hai ngày anh chưa có về nhà, tranh thủ chút thời gian chở Họa Yến và tiểu Bạch Nha về, chiều nay anh lại đến nhé!”
Chu Nhược Băng mỉm cười gật đầu, nói: “vậy chiều hai giờ anh xã lái xe đến nha!”
Triều Cát nhìn hình bóng của Chu Nhược Băng đi vào trong tòa nhà chính diện dần mất dạng, hắn nhấn chân ga cho xe lăn bánh chạy về khu nhà cao cấp phía tây.