Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị
Chương 53 : Chiến Liên Quân
Ngày đăng: 01:53 27/06/20
Chu Nhược Băng ngó vào đồng hồ hiệu Rolex xem thời gian cũng đã hơn 3 giờ chiều, bây giờ mà có chạy xe lại công ty Diệu Đằng để đặt mua máy móc sản xuất thì giờ tan ca cũng đến không còn kịp rồi, nàng liếc ánh mắt oán trách nhìn hắn bực bội móc điện thoại quây dãy số gọi cho cô thư ký Đỗ thông tri đến công ty Diệu Đằng dời vào sáng mai.
Triều Cát nhặt lại y phục bừa bãi trên sàn nhà mặc vào tươm tất, gọn gàng xong hắn nhìn qua Chu Nhược Băng nghe nàng nói vào điện thoại vài câu phân phó cho cấp dưới xong, Triều Cát nở nụ cười ngọt ngào nhìn Chu Nhược Băng vui vẻ đi tới trước mặt nàng cầm bàn tay của nàng nắm vào miệng ba hoa nói:
“Băng nhi cười vui lên đừng có nhìn anh với khuôn mặt như nước đá vậy!!,.. sáng mai em cứ yên tâm sẽ không có trễ giờ như hôm nay đâu nè!”
Chu Nhược Băng nhìn mặt hắn sao mà dày đến như vậy còn bảo nàng cười nữa, bực tức nàng tính dùng ngón tay nhéo vào hông hắn cho đã tức nhưng cánh tay của Triều Cát nhanh như chóp chụp gọn bàn tay ngọc ngà của Chu Nhược Băng, vô sĩ nói:
“này.. này!, sao không cười mà đòi hành hung nhéo anh à không có được rồi, con gái các em thiệt là không chịu nghe lời gì cả... phải phạt quýnh mông trừng trị nhá cho chừa tội không nghe lời á!”
Triều Cát vừa nói xong ý định bế Chu Nhược Băng ngồi trên đùi sau đó dùng bàn tay vô sĩ đánh vào mông của nàng, chợt trông thấy Chu Nhược Băng bẽn lẽn cúi mặt xuống hai gò má ửng đỏ miệng nàng cười hì hì vẻ chờ mong, hắn thẩn người ra không thể ngờ khuynh hướng của Chu Nhược Băng lại thích bị quýnh như vậy. Triều Cát cười ha hả bế nàng lên nhưng hành động tiếp theo của hắn hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Chu Nhược Băng khiến nàng bất ngờ không phản ứng kịp là môi nàng bị hắn hôn trộm ngọt xớt làm nhịp trái tim của mỹ nữ loạn nhịp.
Sau cú lừa bất ngờ đầy tính chất lãng mạn như vậy, nàng mỉm cười liếc nam nhân của nàng mọi sự bực bội nãy giờ đều đã tan biến đi mất, ngó đầu nhìn qua Lâm Uyên Uyên cầm nội y và y phục mặc vào xong, Chu Nhược Băng nhịn cười kìm nén xuống hỏi Lâm Uyên Uyên:
“Tiểu Uyên! Em năm nay nhiêu tuổi vậy,.. còn đi học hay đi làm rồi!?”
Lâm Uyên Uyên vui vẻ trả lời: “dạ, em năm nay 22 tuổi, em đang học năm cuối đại học công nghệ Hoa Hải ạ!”
Chu Nhược Băng nghe Lâm Uyên Uyên nói xong tuổi, nàng che miệng cười rồi nói: “chị bất ngờ đấy, cứ nghĩ em 14 hay 16 tuổi cơ hóa ra là 22 tuổi còn là sinh viên sắp tốt nghiệp nữa đấy! haha”
Nam Cung Họa Yến nghe câu trêu đùa của Chu Nhược Băng, nàng nhìn qua Lâm Uyên Uyên vẻ ngơ ngác chưa hiểu vì sao bị Chu Nhược Băng trêu, Nam Cung Họa Yến cười hì hì nói rõ:
“tiểu Uyên! Băng tỷ ý tứ nói em lớn rồi sao mặc nội y như con nít đó không hợp với lứa tuổi đã hiểu chưa?!”
Chu Nhược Băng trông thấy nụ cười ngượng ngùng xấu hổ của Lâm Uyên Uyên, vui vẻ nhìn kỹ Lâm Uyên Uyên từ khuôn mặt, mái tóc cho đến vóc dáng và bộ đồ ngủ mặc ở nhà của Lâm Uyên Uyên càng không thể tin được người con gái này lại có tâm hồn thuần khiết đến vậy mà sống nơi thành thị phồn hoa như ở đây. Chu Nhược Băng nghĩ Lâm Uyên Uyên và nàng đã là tỷ muội cùng chung một phu quân, cần phải giúp sinh vật quý hiếm Lâm Uyên Uyên chút xíu kiến thức về thời trang nội y phù hợp hơn với lứa tuổi, nàng nhìn qua Triều Cát nói:
“anh xã ơi chở tụi em đi shopping chơi nhé.. sẵn tiện mua vài bộ đồ cho tiểu Uyên, thế nào?!”
Triều Cát cười đồng ý, nói: “không thành vấn đề, đợi tiểu Uyên lên thay đồ rồi chúng ta đi shopping!”
Tiểu Bạch Nha nãy giờ im lặng đến khi nghe hắn nói dẫn các nàng đi chơi, không quan tâm gì đến nó thì tiểu Bạch Nha kêu lên tiếng ô.. ô.. báo hiệu, Triều Cát nghe tiếng kêu mới nhớ dẫn con tiểu hồ ly này về đây chưa có bố trí chỗ ở cho tiểu Bạch Nha, hắn mỉm cười vui vẻ bế tiểu Bạch Nha lên vuốt ve đầu nó đi tìm một chỗ thật sạch sẽ nhưng không có chỗ thích hợp ở dưới lầu, nhíu mày suy tư nhìn trên lầu hắn nhớ có ba giang phòng, trong đó hai phòng đã sử dụng còn một phòng trống miệng hắn nở nụ cười đi lên lầu vào căn phòng này, Triều Cát nhìn tiểu Bạch Nha nói:
“phòng này rất sạch sẽ, nó là chỗ mi sẽ ở.... à! Còn căn kia là phòng vệ sinh là nơi mi đi vệ sinh đấy!”
Tiểu Bạch Nha nhảy xuống khỏi người hắn, mắt nó nhìn căn phòng hết sức đẹp đẽ và sạch sẽ rất là ưa thích kêu lên tiếng ô.. ô.., bỗng nhiên tiểu Bạch Nha đi lại phòng vệ sinh rồi nó quay mặt nhìn Triều Cát kêu lên tiếng ô.. ô.. ý tứ rõ ràng. Triều Cát vui vẻ cười vuốt ve đầu nó mở dùm cửa phòng vệ sinh giúp con tiểu hồ ly, nhưng khi tiểu Bạch Nha bước vào phòng vệ sinh thì nó quay thân thể lại dùng miệng đẩy Triểu Cát ra ngoài, tiểu hồ ly đi vào trong nhà vệ sinh xã đi hết con lũ trong cơ thể nó ra ngoài thật nhẹ nhõm nó đi ra ngoài nhìn Triều Cát kêu lên tiếng ô..ô.. ngó vào phòng vệ sinh ý tứ nói hắn vào trong giúp nó tẩy đi cơn lũ nó vừa xả ra khi nãy, Triều Cát đi vào phòng vệ sinh lấy vòi sen mở nước tẩy đi vết uế con tiểu hồ ly này phóng ra, xong xui hắn nhìn tiểu Bạch Nha:
“phải chi mi biết trèo lên cái bồn cầu này rồi xả lũ, sau đó nhấn cái nút ấn gạt nước bên trên xã nước tẩy đi là được rồi!”
Tiểu Bạch Nha linh trí phân tích lời hắn nói, nó nhìn lên thành bồn cầu thấy cái nút trắng nhanh chân phóng lên dùng hai chân trước trèo lên ấn mạnh xuống, nghe tiếng nước ở bên trong thành chảy xuống thì tiểu Bạch Nha linh trí phân tích hiểu được lời hắn có dụng ý là như thế này. Triều Cát nghe tiếng kêu ô.. ô.. của tiểu hồ ly này, hắn mỉm cười lấy ra viên đan dược cho nó ăn vào khen:
“thưởng cho mi này.. về sau đi tiểu tiện hay đại tiện gì thì cứ trèo lên đây mà xả ra nhé!"
Nam Cung Họa Yến khi nãy dùng phép tính kiểm tra tiểu Bạch Nha đã quá kinh ngạc rồi, bây giờ nàng còn chứng kiến xem màn trình diễn vừa rồi của tiểu hồ ly này cùng với Chu Nhược Băng nhìn tiểu Bạch Nha vẩy đuôi thưởng thức viên đan dược ở trong miệng, Chu Nhược Băng từ vẻ kinh ngạc đã trở lại bình thường nàng mỉm cười vui vẻ đi tới vuốt ve tiểu Bạch Nha:
“ta không ngờ mi thông minh đến như vậy, đi tiểu tiện còn biết tự trọng đuổi chủ của mi ra
ngoài nữa cơ, còn hiểu được dụng ý của hắn nữa đấy!”
Tiểu Bạch Nha được vuốt ve khen ngợi, nó vẩy đuôi vui vẻ kêu lên tiếng ô.. ô.. quay đầu ngó Triều Cát vẻ đắc ý hãnh diện vô cùng, Triều Cát cười ha hả sờ vuốt ve đầu tiểu hồ ly thì hắn trông thấy Lâm Uyên Uyên đã thay đồ xong đi vào trong phòng, nàng mặc một cái áo thun màu trắng phối với cái quần jean ngắn ngang đùi, đi cùng với đôi giày thể thao đơn giản nhìn rất dễ thương, Chu Nhược Băng có chút ngạc nhiên về gu mặc đồ của Lâm Uyên Uyên, nàng cười vui vẻ hỏi:
“tiểu Uyên!, mặc đồ cũng có phong cách lắm chứ…, có điều ở bên trong bộ đồ này là một bộ nội y hình con gấu phải không! haha”
Nam Cung Họa Yến đứng cạnh bên Lâm Uyên Uyên nghe câu trêu chọc của Chu Nhược Băng, nàng liếc nhìn thì trông thấy khuôn mặt của Lâm Uyên Uyên đã đỏ gắt bẽn lẽn cúi mặt xuống không nói câu nào, Nam Cung Họa Yến cười hì hì nhìn qua Triều Cát nói:
“chồng yêu!, đi thôi chở bọn em đi shopping chơi nào!”
Triều Cát cười vui vẻ cùng ba nàng đi xuống bước ra ngoài cửa, trông thấy tiểu Bạch Nha đi theo sau vẩy đuôi ra tới cánh cửa nhà kêu lên tiếng ô.. ô.. gọi hắn dẫn nó theo, Nam Cung Họa Yến nghe tiếng tiểu Bạch Nha kêu nàng quay lại ngồi xuống đưa tay vuốt ve đầu tiểu hồ ly, nói:
“Bạch Nha!, ngoan ở nhà chơi nhé.. dẫn em đi siêu thị không được đâu chút nữa về chị mua đồ ngon cho Bạch Nha ăn nè!”
Nam Cung Họa Yến đứng lên nhìn Triều Cát, nàng nói:
“chồng ơi!, cửa hàng bán quần áo trong trung tâm mua sắm không có cho dẫn thú nuôi vào đâu, để tiểu Bạch Nha ở nhà nhé!”
Triều Cát gật đầu đồng ý nhìn tiểu Bạch Nha, hắn ra lệnh: “Bạch nha ngoan!, ở nhà chơi vui vẻ.. ta đi chút nữa ta về”
Tiểu Bạch Nha ra vẻ buồn bã nó kêu lên ô.. ô.. ngoan ngoãn đi vào bên trong nhà ánh mắt nhìn Triều Cát lái xe chở ba nàng rời đi khỏi khu căn hộ cao cấp. Triều Cát lái chiếc BMW được một đoạn ngắn, hắn nhìn qua Chu Nhược Băng ngồi cạnh bên tay nàng đang cầm điện thoại lướt qua lướt lại xem gì đó xong tắt màn hình, nàng mỉm cười nhìn qua hắn nói:
“anh xã ơi! đến ngã tư anh rẽ trái chạy vào trung tâm thành phố đến khu Phụng Tân Phường đi nhé!”
Lâm Uyên Uyên ngồi ở dưới nghe Chu Nhược Băng chỉ dẫn hắn chạy đến khu Phụng Tân Phường ở trung tâm thành phố đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhất là khuôn mặt của Lâm Uyên Uyên ngớ ngẩn chưa tin tưởng ba từ Phụng Tân Phường từ trong miệng của Chu Nhược Băng nói ra, bởi vì chốn đó dân thành thị ở nơi này đều biết khu Phụng Tân Phường là nơi mua sắm rất xa xỉ, cao cấp của nữ nhân. Lâm Uyên Uyên nói:
“Phụng Tân Phường bán toàn đồ đẹp nhưng quá đắt, chị Nhược Băng không cần phải dẫn em đến đó đâu mua phí tiền lắm ạ!”
Lâm Uyên Uyên vừa nói xong, người ngồi cạnh bên là Nam Cung Họa Yến bậc cười hì hì nhìn qua nàng, nói:
“tiểu Uyên!, thế em có biết khu Phụng Tân Phường đó là của người nào mở ra kinh doanh không?”
Lâm Uyên Uyên nhíu mày suy tư trong vài giây, nàng nhìn qua Nam Cung Họa Yến đang cười bí hiểm, sau đó Lâm Uyên Uyên đưa ánh mắt nhìn lên trông thấy nụ cười mỉm đắc ý của Chu Nhược Băng, miệng nàng lại to thêm một vòng lấp bắp hô:
“không lẽ khu đó là của.. là của.. Băng.. tỷ!!!”
Chu Nhược Băng quay mặt xuống mỉm cười gật đầu, nàng vui vẻ trêu: “thấy thế nào đến đó mua sắm có vấn đề gì sao!!?”
Lâm Uyên Uyên mặt bối rối lắc đầu nói: “không.. không.. không có gì hết ạ!”
Nam Cung Họa Yến nhìn vẻ mặt bối rối, ngỡ ngàng của Lâm Uyên Uyên nàng vui vẻ nói:
“Băng tỷ đưa em đến khu Phụng Tân Phường này mua đồ không phải Băng tỷ khoe khoang tài sản mà chính là tôn trọng em đó tiểu Uyên à!, yên tâm đến đấy thoải mái mua đồ nhé!”
Chu Nhược Băng cười vui vẻ nàng nhìn vào gương chiếu phía trên nhìn Lâm Uyên Uyên lắc đầu chê, vài giây sau nhìn qua Nam Cung Họa Yến mỉm cười nói:
“Họa Yến!, chị giao tiểu Uyên cho em đào tạo đấy!.. phải nhớ là giúp tiểu Uyên bớt chút thơ ngây đi chứ còn nữa chắc chị xỉu á!”
Triều Cát nhặt lại y phục bừa bãi trên sàn nhà mặc vào tươm tất, gọn gàng xong hắn nhìn qua Chu Nhược Băng nghe nàng nói vào điện thoại vài câu phân phó cho cấp dưới xong, Triều Cát nở nụ cười ngọt ngào nhìn Chu Nhược Băng vui vẻ đi tới trước mặt nàng cầm bàn tay của nàng nắm vào miệng ba hoa nói:
“Băng nhi cười vui lên đừng có nhìn anh với khuôn mặt như nước đá vậy!!,.. sáng mai em cứ yên tâm sẽ không có trễ giờ như hôm nay đâu nè!”
Chu Nhược Băng nhìn mặt hắn sao mà dày đến như vậy còn bảo nàng cười nữa, bực tức nàng tính dùng ngón tay nhéo vào hông hắn cho đã tức nhưng cánh tay của Triều Cát nhanh như chóp chụp gọn bàn tay ngọc ngà của Chu Nhược Băng, vô sĩ nói:
“này.. này!, sao không cười mà đòi hành hung nhéo anh à không có được rồi, con gái các em thiệt là không chịu nghe lời gì cả... phải phạt quýnh mông trừng trị nhá cho chừa tội không nghe lời á!”
Triều Cát vừa nói xong ý định bế Chu Nhược Băng ngồi trên đùi sau đó dùng bàn tay vô sĩ đánh vào mông của nàng, chợt trông thấy Chu Nhược Băng bẽn lẽn cúi mặt xuống hai gò má ửng đỏ miệng nàng cười hì hì vẻ chờ mong, hắn thẩn người ra không thể ngờ khuynh hướng của Chu Nhược Băng lại thích bị quýnh như vậy. Triều Cát cười ha hả bế nàng lên nhưng hành động tiếp theo của hắn hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Chu Nhược Băng khiến nàng bất ngờ không phản ứng kịp là môi nàng bị hắn hôn trộm ngọt xớt làm nhịp trái tim của mỹ nữ loạn nhịp.
Sau cú lừa bất ngờ đầy tính chất lãng mạn như vậy, nàng mỉm cười liếc nam nhân của nàng mọi sự bực bội nãy giờ đều đã tan biến đi mất, ngó đầu nhìn qua Lâm Uyên Uyên cầm nội y và y phục mặc vào xong, Chu Nhược Băng nhịn cười kìm nén xuống hỏi Lâm Uyên Uyên:
“Tiểu Uyên! Em năm nay nhiêu tuổi vậy,.. còn đi học hay đi làm rồi!?”
Lâm Uyên Uyên vui vẻ trả lời: “dạ, em năm nay 22 tuổi, em đang học năm cuối đại học công nghệ Hoa Hải ạ!”
Chu Nhược Băng nghe Lâm Uyên Uyên nói xong tuổi, nàng che miệng cười rồi nói: “chị bất ngờ đấy, cứ nghĩ em 14 hay 16 tuổi cơ hóa ra là 22 tuổi còn là sinh viên sắp tốt nghiệp nữa đấy! haha”
Nam Cung Họa Yến nghe câu trêu đùa của Chu Nhược Băng, nàng nhìn qua Lâm Uyên Uyên vẻ ngơ ngác chưa hiểu vì sao bị Chu Nhược Băng trêu, Nam Cung Họa Yến cười hì hì nói rõ:
“tiểu Uyên! Băng tỷ ý tứ nói em lớn rồi sao mặc nội y như con nít đó không hợp với lứa tuổi đã hiểu chưa?!”
Chu Nhược Băng trông thấy nụ cười ngượng ngùng xấu hổ của Lâm Uyên Uyên, vui vẻ nhìn kỹ Lâm Uyên Uyên từ khuôn mặt, mái tóc cho đến vóc dáng và bộ đồ ngủ mặc ở nhà của Lâm Uyên Uyên càng không thể tin được người con gái này lại có tâm hồn thuần khiết đến vậy mà sống nơi thành thị phồn hoa như ở đây. Chu Nhược Băng nghĩ Lâm Uyên Uyên và nàng đã là tỷ muội cùng chung một phu quân, cần phải giúp sinh vật quý hiếm Lâm Uyên Uyên chút xíu kiến thức về thời trang nội y phù hợp hơn với lứa tuổi, nàng nhìn qua Triều Cát nói:
“anh xã ơi chở tụi em đi shopping chơi nhé.. sẵn tiện mua vài bộ đồ cho tiểu Uyên, thế nào?!”
Triều Cát cười đồng ý, nói: “không thành vấn đề, đợi tiểu Uyên lên thay đồ rồi chúng ta đi shopping!”
Tiểu Bạch Nha nãy giờ im lặng đến khi nghe hắn nói dẫn các nàng đi chơi, không quan tâm gì đến nó thì tiểu Bạch Nha kêu lên tiếng ô.. ô.. báo hiệu, Triều Cát nghe tiếng kêu mới nhớ dẫn con tiểu hồ ly này về đây chưa có bố trí chỗ ở cho tiểu Bạch Nha, hắn mỉm cười vui vẻ bế tiểu Bạch Nha lên vuốt ve đầu nó đi tìm một chỗ thật sạch sẽ nhưng không có chỗ thích hợp ở dưới lầu, nhíu mày suy tư nhìn trên lầu hắn nhớ có ba giang phòng, trong đó hai phòng đã sử dụng còn một phòng trống miệng hắn nở nụ cười đi lên lầu vào căn phòng này, Triều Cát nhìn tiểu Bạch Nha nói:
“phòng này rất sạch sẽ, nó là chỗ mi sẽ ở.... à! Còn căn kia là phòng vệ sinh là nơi mi đi vệ sinh đấy!”
Tiểu Bạch Nha nhảy xuống khỏi người hắn, mắt nó nhìn căn phòng hết sức đẹp đẽ và sạch sẽ rất là ưa thích kêu lên tiếng ô.. ô.., bỗng nhiên tiểu Bạch Nha đi lại phòng vệ sinh rồi nó quay mặt nhìn Triều Cát kêu lên tiếng ô.. ô.. ý tứ rõ ràng. Triều Cát vui vẻ cười vuốt ve đầu nó mở dùm cửa phòng vệ sinh giúp con tiểu hồ ly, nhưng khi tiểu Bạch Nha bước vào phòng vệ sinh thì nó quay thân thể lại dùng miệng đẩy Triểu Cát ra ngoài, tiểu hồ ly đi vào trong nhà vệ sinh xã đi hết con lũ trong cơ thể nó ra ngoài thật nhẹ nhõm nó đi ra ngoài nhìn Triều Cát kêu lên tiếng ô..ô.. ngó vào phòng vệ sinh ý tứ nói hắn vào trong giúp nó tẩy đi cơn lũ nó vừa xả ra khi nãy, Triều Cát đi vào phòng vệ sinh lấy vòi sen mở nước tẩy đi vết uế con tiểu hồ ly này phóng ra, xong xui hắn nhìn tiểu Bạch Nha:
“phải chi mi biết trèo lên cái bồn cầu này rồi xả lũ, sau đó nhấn cái nút ấn gạt nước bên trên xã nước tẩy đi là được rồi!”
Tiểu Bạch Nha linh trí phân tích lời hắn nói, nó nhìn lên thành bồn cầu thấy cái nút trắng nhanh chân phóng lên dùng hai chân trước trèo lên ấn mạnh xuống, nghe tiếng nước ở bên trong thành chảy xuống thì tiểu Bạch Nha linh trí phân tích hiểu được lời hắn có dụng ý là như thế này. Triều Cát nghe tiếng kêu ô.. ô.. của tiểu hồ ly này, hắn mỉm cười lấy ra viên đan dược cho nó ăn vào khen:
“thưởng cho mi này.. về sau đi tiểu tiện hay đại tiện gì thì cứ trèo lên đây mà xả ra nhé!"
Nam Cung Họa Yến khi nãy dùng phép tính kiểm tra tiểu Bạch Nha đã quá kinh ngạc rồi, bây giờ nàng còn chứng kiến xem màn trình diễn vừa rồi của tiểu hồ ly này cùng với Chu Nhược Băng nhìn tiểu Bạch Nha vẩy đuôi thưởng thức viên đan dược ở trong miệng, Chu Nhược Băng từ vẻ kinh ngạc đã trở lại bình thường nàng mỉm cười vui vẻ đi tới vuốt ve tiểu Bạch Nha:
“ta không ngờ mi thông minh đến như vậy, đi tiểu tiện còn biết tự trọng đuổi chủ của mi ra
ngoài nữa cơ, còn hiểu được dụng ý của hắn nữa đấy!”
Tiểu Bạch Nha được vuốt ve khen ngợi, nó vẩy đuôi vui vẻ kêu lên tiếng ô.. ô.. quay đầu ngó Triều Cát vẻ đắc ý hãnh diện vô cùng, Triều Cát cười ha hả sờ vuốt ve đầu tiểu hồ ly thì hắn trông thấy Lâm Uyên Uyên đã thay đồ xong đi vào trong phòng, nàng mặc một cái áo thun màu trắng phối với cái quần jean ngắn ngang đùi, đi cùng với đôi giày thể thao đơn giản nhìn rất dễ thương, Chu Nhược Băng có chút ngạc nhiên về gu mặc đồ của Lâm Uyên Uyên, nàng cười vui vẻ hỏi:
“tiểu Uyên!, mặc đồ cũng có phong cách lắm chứ…, có điều ở bên trong bộ đồ này là một bộ nội y hình con gấu phải không! haha”
Nam Cung Họa Yến đứng cạnh bên Lâm Uyên Uyên nghe câu trêu chọc của Chu Nhược Băng, nàng liếc nhìn thì trông thấy khuôn mặt của Lâm Uyên Uyên đã đỏ gắt bẽn lẽn cúi mặt xuống không nói câu nào, Nam Cung Họa Yến cười hì hì nhìn qua Triều Cát nói:
“chồng yêu!, đi thôi chở bọn em đi shopping chơi nào!”
Triều Cát cười vui vẻ cùng ba nàng đi xuống bước ra ngoài cửa, trông thấy tiểu Bạch Nha đi theo sau vẩy đuôi ra tới cánh cửa nhà kêu lên tiếng ô.. ô.. gọi hắn dẫn nó theo, Nam Cung Họa Yến nghe tiếng tiểu Bạch Nha kêu nàng quay lại ngồi xuống đưa tay vuốt ve đầu tiểu hồ ly, nói:
“Bạch Nha!, ngoan ở nhà chơi nhé.. dẫn em đi siêu thị không được đâu chút nữa về chị mua đồ ngon cho Bạch Nha ăn nè!”
Nam Cung Họa Yến đứng lên nhìn Triều Cát, nàng nói:
“chồng ơi!, cửa hàng bán quần áo trong trung tâm mua sắm không có cho dẫn thú nuôi vào đâu, để tiểu Bạch Nha ở nhà nhé!”
Triều Cát gật đầu đồng ý nhìn tiểu Bạch Nha, hắn ra lệnh: “Bạch nha ngoan!, ở nhà chơi vui vẻ.. ta đi chút nữa ta về”
Tiểu Bạch Nha ra vẻ buồn bã nó kêu lên ô.. ô.. ngoan ngoãn đi vào bên trong nhà ánh mắt nhìn Triều Cát lái xe chở ba nàng rời đi khỏi khu căn hộ cao cấp. Triều Cát lái chiếc BMW được một đoạn ngắn, hắn nhìn qua Chu Nhược Băng ngồi cạnh bên tay nàng đang cầm điện thoại lướt qua lướt lại xem gì đó xong tắt màn hình, nàng mỉm cười nhìn qua hắn nói:
“anh xã ơi! đến ngã tư anh rẽ trái chạy vào trung tâm thành phố đến khu Phụng Tân Phường đi nhé!”
Lâm Uyên Uyên ngồi ở dưới nghe Chu Nhược Băng chỉ dẫn hắn chạy đến khu Phụng Tân Phường ở trung tâm thành phố đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhất là khuôn mặt của Lâm Uyên Uyên ngớ ngẩn chưa tin tưởng ba từ Phụng Tân Phường từ trong miệng của Chu Nhược Băng nói ra, bởi vì chốn đó dân thành thị ở nơi này đều biết khu Phụng Tân Phường là nơi mua sắm rất xa xỉ, cao cấp của nữ nhân. Lâm Uyên Uyên nói:
“Phụng Tân Phường bán toàn đồ đẹp nhưng quá đắt, chị Nhược Băng không cần phải dẫn em đến đó đâu mua phí tiền lắm ạ!”
Lâm Uyên Uyên vừa nói xong, người ngồi cạnh bên là Nam Cung Họa Yến bậc cười hì hì nhìn qua nàng, nói:
“tiểu Uyên!, thế em có biết khu Phụng Tân Phường đó là của người nào mở ra kinh doanh không?”
Lâm Uyên Uyên nhíu mày suy tư trong vài giây, nàng nhìn qua Nam Cung Họa Yến đang cười bí hiểm, sau đó Lâm Uyên Uyên đưa ánh mắt nhìn lên trông thấy nụ cười mỉm đắc ý của Chu Nhược Băng, miệng nàng lại to thêm một vòng lấp bắp hô:
“không lẽ khu đó là của.. là của.. Băng.. tỷ!!!”
Chu Nhược Băng quay mặt xuống mỉm cười gật đầu, nàng vui vẻ trêu: “thấy thế nào đến đó mua sắm có vấn đề gì sao!!?”
Lâm Uyên Uyên mặt bối rối lắc đầu nói: “không.. không.. không có gì hết ạ!”
Nam Cung Họa Yến nhìn vẻ mặt bối rối, ngỡ ngàng của Lâm Uyên Uyên nàng vui vẻ nói:
“Băng tỷ đưa em đến khu Phụng Tân Phường này mua đồ không phải Băng tỷ khoe khoang tài sản mà chính là tôn trọng em đó tiểu Uyên à!, yên tâm đến đấy thoải mái mua đồ nhé!”
Chu Nhược Băng cười vui vẻ nàng nhìn vào gương chiếu phía trên nhìn Lâm Uyên Uyên lắc đầu chê, vài giây sau nhìn qua Nam Cung Họa Yến mỉm cười nói:
“Họa Yến!, chị giao tiểu Uyên cho em đào tạo đấy!.. phải nhớ là giúp tiểu Uyên bớt chút thơ ngây đi chứ còn nữa chắc chị xỉu á!”