Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị
Chương 57 : Du côn mất nhân tính
Ngày đăng: 09:30 20/07/20
Triều Cát đến địa cầu này, kỹ thuật lái xe của hắn tuy chưa nhiều, dựa vào tu vi Ngưng Linh cảnh thì kỹ năng lái xe so với tên thanh niên kiêu ngạo chạy chiếc siêu xe Lamborghini là chuyện không có gì khó khăn cả. Hai chiếc xe chạy khoảng năm phút là đến nơi, nhìn con đường đằng trước ở rất xa có nhiều khúc quanh co lượn sóng đòi hỏi người cầm lái khi chạy trên con đường cần có kỹ năng thật cứng tay.
Người thanh niên sau khi nhìn đoạn đường trước mắt có hơi quanh co một chút, gã cười kiêu ngạo nghĩ với kinh nghiệm 3 năm trong các cuộc ăn chơi đua xe đường phố gã từng tham dự thì đoạn đường phía trước gã tự tin sẽ đánh bại được hắn hết sức dễ dàng. Người thanh niên nhìn qua chiếc BMW, nói:
“Anh và tôi sẽ đua xe ở đây, mức xuất điểm là ở đằng trước chỗ có cột đèn vàng đang nhấp sáng, cự ly đua sẽ là 30 kilometres chạy vòng quanh trở lại điểm này, người nào chạy về trước là chiến thắng”.
Triều Cát lái xe dừng cùng với chiếc xe Lamborghini của tên thanh niên ngay vạch xuất phát, gã nhìn lên ánh đèn vàng đang nhấp nhái dơ ba ngón tay lên làm ký hiệu nhấp lần thứ ba chính là lúc khai mở cuộc đua xe.
Đèn vàng nhấp lần một, tay Triều Cát trong tư thế cầm vô lăng và cần gật số, đến lượt đèn thứ hai ở chân phải của hắn đã chạm vào chân ga đợi chờ ánh đèn nhấp sáng thứ ba là nhấn chân ga phối hợp với tay cầm cần gạt nhanh như cắt đã chạy với vận tốc đạt 60km/h nhưng so với chiếc Lamborghini lúc này vận tốc đã là 80 km/h thì khoảng cách của hai xe, tương đối xa, đến khi chiếc Lamborghini đạt vận tốc 150 km/h thì không còn thấy chiếc BMW chạy phía sau đâu nữa.
Chu Nhược Băng lần đầu trải nghiệm ngồi trong chiếc xe chạy với vận tốc cao như hiện giờ cũng có chút hồi hợp, lo âu.. nàng lái xe đôi khi chạy xe cũng chỉ ở mức dưới 100 km/h nhưng khi nhìn vào màn hình điện tử hiện tốc độ vận tốc đạt hơn 120 km/h chạy qua khúc quẹo, sau đó tiếp tục quẹo thêm một đoạn nữa thì cảm xúc lại phấn khích hẳn lên bởi trước khi chiếc xe BMW hắn đang cầm lái đến đoạn này thì Chu Nhược Băng ngồi trong xe bồn chồn lo lắng, chiếc Lamborghini chạy đằng trước đã không thấy bóng dáng, trong khi đó nhìn ở trước mắt là đoạn đường quẹo gấp khúc nếu không hạ phanh có thể chiếc xe này sẽ gặp nguy cơ mất kiểm soát không hề nhẹ gây ra tai nạn thương tâm. Chu Nhược Băng đang muốn nhắc nhở hắn thì Triều Cát đã dùng chân đạp chân ga gia tăng vận tốc lên 140 km/h vượt qua đoạn khúc quẹo thật nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạo hiểm, làm hai mắt của mỹ nữ xinh đẹp ngơ ngác như vừa đi dạo quỷ môn quan trở về, Chu Nhược Băng phấn khích la lên:
“quả thật là như vừa chết đi sống lại a!”
Triều Cát ngồi kế bên cười ha hả, hắn biết rõ đoạn đường quẹo vừa rồi rất nguy hiểm, bình thường theo phản xạ người lái chắc chắn sẽ hạ phanh giảm tốc độ nhưng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ sẽ làm bánh xe ma sát với đường tạo thành lực quán phản chấn, gây cho bộ phận chuyển động trong xe hoạt động trái với định lực học mà hắn đã từng đọc qua trong thư viện. Trước khi chạy vào đoạn khúc quẹo Triều Cát vừa lái xe, vừa nhìn đường ở trong đầu hắn bộ não nhanh hơn tốc độ ánh sáng tính toán đưa ra phương pháp dùng tốc độ cao chạy qua đoạn đường quẹo quanh co đồng thời khoảng cách giữa chiếc BMW của hắn và chiếc Lamborghini kia được thu hẹp dần.
Chu Nhược Băng liếc qua xem màn hình hiển thị tốc độ hiện giờ hắn đang chạy đã lên tới 150 km/h, mắt nàng nhìn phía trước là đoạn đường tương đối thẳng không có trở ngại gì, vui vẻ nói:
“Anh yêu! Tăng thêm tốc độ nữa, mau chạy bắt kịp chiếc Lamborghini đi a!”
Triều Cát đang chạy với tốc độ cao nghe Chu Nhược Băng giục tăng thêm tốc độ hắn cười hì hì hỏi nàng tăng thêm bao nhiêu, Chu Nhược Băng mỉm cười nói hắn tăng tốc thêm :
“Tăng thêm 30 km/h nữa đi anh xã!”
Triều Cát cười hắc hắc nói chạy thêm có 30 km/h nữa sao đuổi kịp được chiếc Lamborghini, hắn dùng chân nhấn thêm ga vận tốc lúc này trên màn hình hiển thị tốc độ đã đạt 220 km/h, Chu Nhược Băng thấy tốc độ được hiển thị trên màn hình trước chỗ hắn đang cầm lái thì hoảng hốt, kinh sợ:
“Anh điên rồi! Sao chạy với tốc độ cao thế có còn muốn sống nữa không vậy? Mau hạ xuống 180 km/h đi anh, em chưa muốn chết đâu! Huhu”
Triều Cát nghe xong cười to khoái trá hắn chẳng quan tâm lời thỉnh cầu của Chu Nhược Băng vẫn tiếp tục tăng tốc lên đến 280 km/h, vừa nhìn thấy con số hiện tốc độ này Chu Nhược Băng đã nhắm chặt hai mắt cầu nguyện cho cuộc đua xe mau chóng kết thúc, nàng thề lần sau nhất định cấm vận hắn không được đua xe như thế này nữa khiến nàng tim đập mạnh như muốn thoát khỏi cơ thể cùng với tâm trạng hoảng loạn, tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt đẹp của chiếc xe BMW va vào một nơi nào đó rồi bùng cháy dữ dội giống với những bộ phim hành động bom tấn Hollywood nàng từng xem.
Triều Cát liếc nhìn nhanh qua Chu Nhược Băng nhắm chặt mắt không dám chứng kiến tốc độ xe, hắn nhớ lại trước kia khi còn ở tu vi Trúc Cơ đụng độ biết bao cao thủ truy đuổi có, bị truy đuổi cũng có cho nên tốc độ lái xe lúc này so với lúc còn ở tu vi Trúc Cơ thì chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi mà thôi, kém hơn cả chục lần khi hắn ở Trúc Cơ cảnh.
Người thanh niên chạy phía trước lúc này tốc độ xe Lamborghini gã lái hiển thị trên màn hình con số 180 km/h, mắt nhìn đoạn đường phía trước chỉ còn 8 km là cuộc đua xe sẽ kết thúc, tên thanh niên này nhớ mong về thân thể mỹ miều da dẻ trắng nõn cộng với gương mặt đẹp như tranh vẽ khiến nam nhân như gã gặp nữ nhân này đều bị mê hoặc chỉ muốn cùng nàng chìm trong bể dục mà thôi, miệng gã nở nụ cười thật đê tiện đắc ý mơ mộng về một đêm hoang dâm điên cuồng với Chu Nhược Băng thì ở phía sau chiếc Lamborghini xuất hiện một chiếc BMW màu lam chạy nhanh như tia sáng lướt qua chiếc xe của gã với tốc độ không thể nào tưởng tượng ra được vận tốc của chiếc BMW này.
Đang trong cơn ảo tưởng, người thanh niên nhìn phía trước là chiếc BMW đã vượt qua, gả vội vàng tăng tốc độ lên chạy điên cuồng đuổi theo chiếc xe BMW màu lam nhưng càng tăng tốc bao nhiêu thì càng không thể thấy được hình dạng của chiếc xe màu lam kia, đến khi chiếc xe Lamborghini đạt vận tốc 250 km/h thì khoảng cách về đích chỉ còn hai km thì gả không thể nào tin nổi vận tốc gã đang chạy hiện giờ đã đạt gần 300 km/h đuổi ngay sát phía sau chiếc BMW mà vẫn không cách nào vượt qua được. Người thanh niên thầm đoán tốc độ của chiếc BMW kia có thể đang chạy với vận tốc 320 đến 350 km/h, tốc độ như thế gả hoàn toàn chưa trải nghiệm bao giờ vì nó không dễ dàng kiềm chế được, ngay cả tay đua chuyên nghiệp thế giới cũng chưa dám nghĩ chạy với vận tốc trên đường như thế này.
Trước khi vượt qua chiếc xe Lamborghini, hắn dùng tốc độ khoảng 320 km/h chạy qua không ít xe đang chạy trên đường, đến khúc quẹo có chiếc container cùng chiều chạy phía trước với cự ly khoảng 700 mét, ở đằng xa cách chiếc container cùng chiều có khoảng cách là 300 mét một chiếc xe tải ba tấn chạy ngược chiều, khoảng cách hai chiếc xe to đùng gặp nhau đang được thu hẹp chỉ còn khoảng 50 mét thì bỗng đằng sau chiếc xe container xuất hiện bóng dáng chiếc BMW màu lam tuyệt đẹp chạy với vận tốc không tưởng vượt qua bên trái rồi nhanh như điện xẹt lách qua bên phải chạy mất dạng trước sự ngỡ ngàng của hai tài xế khiến họ thầm mắng chửi tên điên lái chiếc BMW, xém chút là xảy ra thảm hoạ xe cộ rồi.
Trở lại với cuộc đua lúc này đích đến đã xuất hiện phía trước chiếc BMW chừng 500 mét, nhìn vào gương chiếu phản xạ lại hình dạng của chiếc Lamborghini ở phía sau xe hắn với khoảng cách ước chừng 100 mét, Triều Cát cười vui vẻ tăng thêm tốc độ lên tới 350 km/h chạy nhanh xoẹt qua điểm đích rồi hắn hạ phanh giảm tốc độ chạy thêm một đoạn nhỏ hình vòng cung tuyệt đẹp, quay đầu xe chạy trở về điểm đích cũng là lúc chiếc Lamborghini Aventador cán đích đến.
Lúc này, Chu Nhược Băng đã mở mắt nhìn chiếc Lamborghini đã về sau chiếc xe BMW, nàng thở phào nhẹ nhõm xem như lần đầu trải nghiệm đua xe như thế này sẽ là lần cuối cùng không dám cho tên nam nhân của nàng tham dự bất cứ cuộc cá cược về tốc độ nào nữa, đem tính mạng ra trải nghiệm như thế là quá thê thảm rồi.
Chu Nhược Băng liếc nhìn hắn oán trách, buồn phiền nhưng cuối cùng cuộc đua xe này kẻ giành chiến thắng chính là nam nhân của nàng thì mọi thứ tiêu cực dần tan biến đi mất chỉ còn lại nụ cười tươi thắm trên bờ môi đỏ mộng của mỹ nữ, Chu Nhược Băng vui vẻ cùng hắn bước xuống xe xem kẻ bại trận có hình dạng như thế nào khi thua cuộc.
Người thanh niên lúc này sắc mặt không còn được vui vẻ, tự cao như lúc ban đầu. Gã mở cửa bước xuống xe, chấp nhận sự thật trước mắt là cuộc cá độ này gã đã thua, chấp nhận làm theo yêu cầu của kẻ thắng cuộc, gã nói:
“Tôi đã thua, anh là người chiến thắng, giao kèo đã nói lúc nãy người thua sẽ làm theo yêu cầu của kẻ thắng cuộc, sao muốn tôi làm gì!?”
Triều Cát mỉm cười nhìn chiếc xe Lamborghini, rồi quay qua nhìn chiếc BMW nói:
“Chiếc Lamborghini là của anh à!?”
Người thanh niên này nhíu mày đoán hắn hỏi thế nhất định là có ý đồ muốn chiếm đoạt chiếc xe của gã, nói:
“không phải của tôi, chiếc xe này là của chị họ, tôi mượn để đi sinh nhật bạn trong công ty, anh muốn tôi đưa chiếc xe này à!?”
Triều Cát trầm tư về nữ nhân sở hữu chiếc siêu xe này chắc hẳn có gia cảnh không hề đơn giản, hắn cười nói:
“chiếc siêu xe Lamborghini này theo tôi đoán giá của nó không dưới 10 triệu Hoa tệ, xem ra chị họ anh giàu phết nhĩ!”
Người thanh niên đắc ý nói: “đơn nhiên rồi, chị họ tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Hải Phong, Mộc Hàm Yên chính là chị họ của tôi!”
Triều Cát nghe cái tên Mộc Hàm Yên, một cái tên rất có ẩn chứa nhiều dụng ý thâm sâu, nói lên người nữ nhân có tên Hàm Yên là một cô gái xinh đẹp, đoan trang hiền thục, ý chí kiên định khiến hắn tò mò về dung mạo lẫn tính cách của nữ nhân này như thế nào mà cha mẹ cô ta lại đặt cái tên Hàm Yên như vậy. Sau vài giây tìm phương pháp tối ưu nhất sao cho nữ nhân tên Hàm Yên có cớ tìm đến hắn thì một ý định tàn nhẫn chợt lóe lên trong não hài Triều Cát, hắn nhìn chiếc xe cười tà dị rồi quay mặt qua nhìn gả thanh niên có ý đồ đen tối với nữ nhân của hắn thì không thể nào tha thứ cho tên này được, Triều Cát nói:
“anh có chị họ giàu có như vậy thế anh có biết nữ nhân đang đứng ở đây là ai không mà đòi nếu thắng cuộc thì sẽ cùng nữ nhân này ngủ một đêm xuân tình?”
Triều Cát nhìn người thanh niên như kẻ ngốc, ngây ngô không hiểu ý tứ mà hắn muốn cho tên này biết nữ nhân đứng trước mặt gả là người thế nào mà có gang hùm đụng vào, hắn cười hắc hắc hỏi gả thanh niên:
“nhìn anh như thằng ngáo vậy! Thế anh có biết tập đoàn Chu Thăng ai là người có quyền lực cao nhất ở đó không?”
Người thanh niên suy tư vài phút nhớ lại tập đoàn Chu Thăng lớn mạnh như vậy, tất nhiên gả biết người có quyền lực ở Chu Thăng là một nữ nhân tên là Chu Nhược Băng nhưng gã hoàn toàn không biết nữ nhân này lại xinh đẹp đến vậy, gã thanh niên miệng lắp bắp nói:
“ý anh là nữ nhân đứng bên cạnh anh là chủ tịch của Chu Thăng sao!?”
Người thanh niên trông thấy cái gật đầu thừa nhận của Triều Cát, ngay tức thì gả nhìn về nữ nhân xinh đẹp này, chân run rẩy van xin:
“Tôi thật không biết cô là Chu Nhược Băng, tôi thật lòng xin lỗi vì đã có ý định đồi bại biến thái với cô, mông chủ tịch Chu niệm tình Mộc gia bỏ qua lần này... tôi xin thề từ nay sẽ không có ý tứ dám mạo phạm đến chủ tịch Chu nữa!”
Chu Nhược Băng nghe lời xin lỗi rất có thành ý nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nàng hừ lạnh nói:
“tôi ghét nhất nam nhân như anh gặp gái đẹp là chỉ muốn lên giường với cô ta ngay liền, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy được, chắc anh cũng nghe nhiều về tôi đúng chứ!..., tôi nhớ năm trước cũng có một nam nhân dám có ý nghĩ như anh thôi mà công ty kinh doanh đang có chỗ đứng rất vững trên thị trường bị tôi hạ gục đến nỗi thân gia phá sản luôn đấy, còn gần đây nhất báo chí cũng đưa tin con Vũ Nhân Đức Hoành muốn làm nhục tôi giữa đường giữa xá và kết quả là sản nghiệp của Vũ Nhân gia đã nằm gọn trong tay của tôi rồi đấy! Hừ”
Người thanh niên đều biết tin tức về những chấn động báo chí nói về Chu Thăng trong khoảng thời gian 3 năm nay, những gì Chu Nhược Băng nói đều là sự thật nàng đã từng làm cho những nam nhân có ý đồ làm yêu râu xanh đều bị nàng dùng phương pháp tàn nhẫn nhất là dùng tài chính đánh bại làm cho họ phải thân bại danh liệt, tan nát nhà cửa đến nổi không ngóc đầu lên được. Người thanh niên sợ hãi nghe nàng nói ‘sẽ không dễ dàng bỏ qua' làm gã tè nước tiểu ra quần trước sự chứng kiến của hai người trước mắt gả, Chu Nhược Băng nhịn không được che miệng cười thầm mắng tên này yếu sinh lý quá đi bị dọa có chút xíu mà đã như thế này còn dám có ý đồ bắt nàng ngủ với gả chứ.
Sau khi tè hết nước tiểu, người thanh niên sợ bị Chu Nhược Băng trả thù gả vội vàng nghĩ đến số cổ phần mà mẹ gả giao hết quyền sở hữu cho gả trong tập đoàn Hải Phong ý định dùng nó bồi thường danh dự cho Chu Nhược Băng, gả nói:
“Trong tập đoàn Hải Phong, mẹ tôi là Mộc Kiều Nga đã bàn giao cho tôi 20% cổ phần, tôi sẽ chuyển nhượng cho cô 10% cổ phần bồi thường danh dự cho chủ tịch Chu được chứ!”
Chu Nhược Băng vừa nghe số cổ phần gã có trong tập đoàn chịu nhượng lại 10% dùng để bồi thường danh dự cho nàng xem ra món lời này khó mà từ chối được a, nàng cười giảo hoạt giả mèo khóc chuột nói:
“nhìn anh tè ra quần đã đủ thành ý rồi lại còn có lòng bồi thường cho tôi 10% cổ phần xem ra tôi nể mặt Mộc gia cho anh con đường sống, nhưng tội chết chưa xử vì thế tôi muốn anh nhượng cho tôi tổng cộng 14% cổ phần thì tội của anh tôi sẽ tha thứ, thế nào chịu không!?”
Chu Nhược Băng nhìn sắc mặt tên này hình như không bằng lòng chịu chia thêm cố phần nhượng cho nàng, Chu Nhược Băng mỉm cười nháy mắt với Triều Cát dụng ý nhờ hắn ra tay giúp nàng hù dọa tên này để hắn cam tâm chịu nhã ra 14% cổ phần, hắn cười ha hả nhìn người thanh niên ngốc nghếch, đáng yêu trước mặt dùng hai bàn tay của hằn xoa đều vào nhau cố ý cho gả nhìn thấy, sau đó người thanh niên nghe âm thanh của các ngón tay kêu lên ganh gắt, gả liền hiểu ngay mỉm cười nhìn Chu Nhược Băng nói:
“được... được.. Tôi đồng ý chuyển nhượng cho chủ tịch Chu 14% cổ phần xem như chuyện của chúng ta không có gì xảy ra hết!”
Triều Cát cười vui vẻ nghe gả thanh niên ngoan ngoãn chịu đem 14% cổ phần ở Hải Phong cho Chu Nhược Băng, hắn nói:
“tốt! Chuyện danh dự nữ nhân của tôi xem như cậu giải quyết xong nhưng chuyện nào ra chuyện đó, vụ cá cược đua xe tôi chiến thắng vì thế bây giờ theo yêu cầu của tôi không có gì phức tạp cả, cậu chỉ cần đứng nhìn mà thôi!”
Nói xong, Triều Cát đi tới chiếc siêu xe Lamborghini hắn lấy tay sờ nhẹ đi quanh một vòng, miệng nở nụ cười tà đứng trước logo của chiếc xe sờ vào nó rồi hắn nhắm mắt khoảng chừng chưa tới 2 phút, sau đó hắn đi trở về đứng trước mặt gả thanh niên nói:
“Tôi đã làm xong cái cần làm, giờ cũng khuya tôi về trước, bái bai hẹn gặp lại cậu nhé! Haha”
Chu Nhược Băng thấy kỳ quái trước hành động khó hiểu của hắn với chiếc Lamborghini, nàng mở cửa xe ngồi vào dự tính hỏi hắn đã làm cái gì thì chiếc xe BMW chạy chưa tới 50m, Chu Nhược Băng nhìn vào gương chiếu hậu phản chiếu lại hình ảnh chiếc Lamborghini toàn bộ đều biến thành sắt vụn không thể nào chạy được nữa, hoàn toàn thành phế liệu.
Chu Nhược Băng chứng kiến cảnh này xong, nàng liếc nhìn hắn cười ma mị thể hiện sự vui thích tột cùng, trước giờ nàng chưa từng thấy hắn thể hiện sự thích thú như vậy bao giờ, ngồi nhìn hắn nhớ lại cảnh chiếc siêu xe tan nát, Chu Nhược Băng nhớ gã thanh niên kia có nói chiếc siêu xe này là của chị họ gả, người nữ nhân của Mộc gia Mộc Hàm Yên.
Xem xét những hành động của hắn có quá nhiều liên kết, tại sao hắn phải phá hủy chiếc siêu xe đó và những thông tin gã thanh niên kia nói về chị họ Mộc Hàm Yên, nàng khẳng định hắn chưa từng gặp nữ nhân này nhưng tại sao hắn phá hủy chiếc siêu xe đáng nhẽ ra hắn không cười mới hợp lý hơn chứ còn bây giờ hắn lại cười rất vui thích, Chu Nhược Băng suy tư đọc cái tên Hàm Yên lần đầu thì bình thường, đọc lần hai nàng cảm thấy có cái gì đó sai nhẹ ở đây, đọc lần ba nàng bừng tỉnh thấy cái tên này sao lại trùng hợp đến vậy, một cái tên tuyệt đẹp mà gia đình thượng lưu như nàng thường dùng để đặt cho tên một cô gái. Giải đáp được khúc mắt này, nàng liếc nhìn hắn khâm phục nam nhân này quả là thông minh quá đi, dụng tâm cao xa ý tứ quá rõ ràng, Chu Nhược Băng nói:
“Anh xã hay lắm! Phá hủy chiếc Lamborghini làm mồi nhử dụ Mộc Hàm Yên tìm anh, em mà lơ đểnh không để tâm bị anh lừa rồi nhé! Hừ”
Triều Cát sững sờ hắn không nghĩ ý đồ của bản thân bị Chu Nhược Băng phát hiện nhanh như vậy, hắn cười nói:
“Sao em biết hay vậy nhỉ! Haha”
Chu Nhược Băng biết rất rõ Mộc Hàm Yên không những rất xinh đẹp có gia cảnh không thua nàng bao nhiêu lại là con một của Mộc thị, được cả gia đình cưng yêu chiều chuộng như công chúa, ngoài gia thế ra Mộc Hàm Yên rất có tài kinh doanh không thua kém nàng bao nhiêu xứng đáng làm đối thủ của nàng trên thương trường, khi biết nam nhân của nàng có dụng ý muốn gặp nữ nhân này nàng hừ lạnh:
“Đơn nhiên biết chứ, nụ cười này và hành động khác thường phá hủy chiếc siêu xe kia của anh xã đã tố cáo cho em biết đấy!”
Triều Cát kinh ngạc, chỉ một sơ suất nhỏ như vậy mà nàng đã biết hết tất cả dụng ý của hắn, nữ nhân này đối phó hơi nhằn đây có nàng theo bên hắn thì chuyện gặp Mộc Hàm Yên coi bộ hơi khó khăn, hắn tạm thời phải dùng lời lẽ mềm mỏng dỗ dành Chu Nhược Băng, nói:
“em yêu!, tỷ muội càng đông càng vui nhà vui cửa mà, sau này con chúng mình có thêm nhiều ca ca, muội muội và tỷ tỷ, gia đình Triều gia sẽ rất náo nhiệt lắm a! Em xem lúc đó thật là hạnh phúc biết bao!”
Chu Nhược Băng nghe hắn nói như vậy, lòng mềm nhũn mật ngọt, nàng cũng biết nam nhân này không phải bình thường, chuyện hắn trước đây có nhiều vợ đều nói hết cho ai từng có tình cảm thân xác lẫn tâm hồn yêu thương hắn, biết trái cấm có độc tình nhưng cam tâm tình nguyện ở cùng với hắn chịu chung một chồng với các nữ nhân vây quanh hắn như oanh yến hát vang tiếng ca buổi bình minh vậy. Chu Nhược Băng cười liếc hắn nàng thật sự không có cách nào làm giảm tỷ muội được nữa, có theo sát hắn được một ngày nhưng không thể theo sát hắn trọn đời được, nàng nói:
“thật lòng em muốn những tỷ muội em từng gặp nhiêu đó là đủ không cần con số thêm nữa, nhưng bây giờ em lại nghĩ bó buộc anh như vậy cảm xúc của hai ta sẽ khó chịu biết bao, làm như vậy cuộc sống của em và của anh thật sự không thoải mái tí nào, vì thế đến một lúc nào đó anh sẽ xa em mãi mãi, điều này em không hề muốn nó xảy đến với em, em chỉ muốn trọn đời này được ở bên anh nhiêu đó đối với em là đủ rồi, hạnh phúc chỉ có như vậy khi nam nhân em yêu được vui vẻ, sống thoải mái không bị gò bó bởi những ràng buộc không nhất thiết phải có!”
Triều Cát mỉm cười nhìn nàng ngạc nhiên khi nghe những lời này, cảm xúc của Chu Nhược Băng lúc này làm hắn rất cảm động, nàng nói như vậy là cho hắn một tình yêu không bao giờ phai mờ trong con tim của nàng, Chu Nhược Băng nói như thế là nàng chẳng thèm để tâm bên hắn có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần nàng được ở bên hắn vui vẻ sống hạnh phúc thế thôi.
Chu Nhược Băng nhìn nam nhân ngồi kế bên lái xe, nàng nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm, mỉm cười nói:
“Anh xã! Chay về nhà em nhanh đi, giờ này vợ chồng người ta làm được ba bốn hiệp rồi a! Hihi”
Triều Cát bậc cười to, nữ nhân này đến cử thèm lắm rồi, hắn nhanh chân nhấn ga lái xe chạy với vận tốc 300 km/h nhanh chóng chưa tới 30 phút đã đến nhà nàng.
Còn tên thanh niên lái chiếc siêu xe Lamborghini thì đứng ngơ ngác nhìn chiếc xe biến thành đóng sắc vụ, gã không thể nào tưởng tượng nổi tên nam nhân có dáng người thư sinh lại có sức mạnh khủng bố đến vậy, gả nhớ tới lúc hắn dùng tay hâm dọa cố ý cho gả thấy, nếu không làm theo thì giờ này gả có bộ dạng thành hình thù gì đây.
Suy ngẫm xong, gả nhìn đóng sắt chiếc siêu xe Lamborghini xử lý thế nào khi giá trị của chiếc xe quá lớn, chị họ gã Mộc Hàm Yên sẽ xử bắn gả nếu như biết chiếc Lamborghini của nữ nhân này yêu thích trở thành đóng phế liệu, gã móc điện thoại ra gọi tới Mộc Hàm Yên kể lại sự tình thương tâm của chiếc xe cưng mà nữ nhân này hết mực yêu thương, vài giây sau tiếng nữ nhân này vang vọng như tiếng sấm rên la:
“em nói cái gì cơ.. chiếc siêu xe Lamborghini của chị biến thành sắt vụn, hừ! Ai làm chuyện đó mau nói chị nghe nào nhanh lên!!!”
Người thanh niên nói tên hắn lẫn thân thế của nữ nhân đi cùng với Triều Cát cho Mộc Hàm Yên, nghe xong người gây ra thảm họa tàn khốc với chiếc xe cưng của Mộc Hàm Yên khiến nàng nổi cơn giận, quát:
“Được lắm! Chị nhớ tên hắn rồi sáng mai chị sẽ đến tập đoàn Chu Thăng gặp tên du côn mất nhân tính kia! Hừ”
Người thanh niên sau khi nhìn đoạn đường trước mắt có hơi quanh co một chút, gã cười kiêu ngạo nghĩ với kinh nghiệm 3 năm trong các cuộc ăn chơi đua xe đường phố gã từng tham dự thì đoạn đường phía trước gã tự tin sẽ đánh bại được hắn hết sức dễ dàng. Người thanh niên nhìn qua chiếc BMW, nói:
“Anh và tôi sẽ đua xe ở đây, mức xuất điểm là ở đằng trước chỗ có cột đèn vàng đang nhấp sáng, cự ly đua sẽ là 30 kilometres chạy vòng quanh trở lại điểm này, người nào chạy về trước là chiến thắng”.
Triều Cát lái xe dừng cùng với chiếc xe Lamborghini của tên thanh niên ngay vạch xuất phát, gã nhìn lên ánh đèn vàng đang nhấp nhái dơ ba ngón tay lên làm ký hiệu nhấp lần thứ ba chính là lúc khai mở cuộc đua xe.
Đèn vàng nhấp lần một, tay Triều Cát trong tư thế cầm vô lăng và cần gật số, đến lượt đèn thứ hai ở chân phải của hắn đã chạm vào chân ga đợi chờ ánh đèn nhấp sáng thứ ba là nhấn chân ga phối hợp với tay cầm cần gạt nhanh như cắt đã chạy với vận tốc đạt 60km/h nhưng so với chiếc Lamborghini lúc này vận tốc đã là 80 km/h thì khoảng cách của hai xe, tương đối xa, đến khi chiếc Lamborghini đạt vận tốc 150 km/h thì không còn thấy chiếc BMW chạy phía sau đâu nữa.
Chu Nhược Băng lần đầu trải nghiệm ngồi trong chiếc xe chạy với vận tốc cao như hiện giờ cũng có chút hồi hợp, lo âu.. nàng lái xe đôi khi chạy xe cũng chỉ ở mức dưới 100 km/h nhưng khi nhìn vào màn hình điện tử hiện tốc độ vận tốc đạt hơn 120 km/h chạy qua khúc quẹo, sau đó tiếp tục quẹo thêm một đoạn nữa thì cảm xúc lại phấn khích hẳn lên bởi trước khi chiếc xe BMW hắn đang cầm lái đến đoạn này thì Chu Nhược Băng ngồi trong xe bồn chồn lo lắng, chiếc Lamborghini chạy đằng trước đã không thấy bóng dáng, trong khi đó nhìn ở trước mắt là đoạn đường quẹo gấp khúc nếu không hạ phanh có thể chiếc xe này sẽ gặp nguy cơ mất kiểm soát không hề nhẹ gây ra tai nạn thương tâm. Chu Nhược Băng đang muốn nhắc nhở hắn thì Triều Cát đã dùng chân đạp chân ga gia tăng vận tốc lên 140 km/h vượt qua đoạn khúc quẹo thật nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạo hiểm, làm hai mắt của mỹ nữ xinh đẹp ngơ ngác như vừa đi dạo quỷ môn quan trở về, Chu Nhược Băng phấn khích la lên:
“quả thật là như vừa chết đi sống lại a!”
Triều Cát ngồi kế bên cười ha hả, hắn biết rõ đoạn đường quẹo vừa rồi rất nguy hiểm, bình thường theo phản xạ người lái chắc chắn sẽ hạ phanh giảm tốc độ nhưng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ sẽ làm bánh xe ma sát với đường tạo thành lực quán phản chấn, gây cho bộ phận chuyển động trong xe hoạt động trái với định lực học mà hắn đã từng đọc qua trong thư viện. Trước khi chạy vào đoạn khúc quẹo Triều Cát vừa lái xe, vừa nhìn đường ở trong đầu hắn bộ não nhanh hơn tốc độ ánh sáng tính toán đưa ra phương pháp dùng tốc độ cao chạy qua đoạn đường quẹo quanh co đồng thời khoảng cách giữa chiếc BMW của hắn và chiếc Lamborghini kia được thu hẹp dần.
Chu Nhược Băng liếc qua xem màn hình hiển thị tốc độ hiện giờ hắn đang chạy đã lên tới 150 km/h, mắt nàng nhìn phía trước là đoạn đường tương đối thẳng không có trở ngại gì, vui vẻ nói:
“Anh yêu! Tăng thêm tốc độ nữa, mau chạy bắt kịp chiếc Lamborghini đi a!”
Triều Cát đang chạy với tốc độ cao nghe Chu Nhược Băng giục tăng thêm tốc độ hắn cười hì hì hỏi nàng tăng thêm bao nhiêu, Chu Nhược Băng mỉm cười nói hắn tăng tốc thêm :
“Tăng thêm 30 km/h nữa đi anh xã!”
Triều Cát cười hắc hắc nói chạy thêm có 30 km/h nữa sao đuổi kịp được chiếc Lamborghini, hắn dùng chân nhấn thêm ga vận tốc lúc này trên màn hình hiển thị tốc độ đã đạt 220 km/h, Chu Nhược Băng thấy tốc độ được hiển thị trên màn hình trước chỗ hắn đang cầm lái thì hoảng hốt, kinh sợ:
“Anh điên rồi! Sao chạy với tốc độ cao thế có còn muốn sống nữa không vậy? Mau hạ xuống 180 km/h đi anh, em chưa muốn chết đâu! Huhu”
Triều Cát nghe xong cười to khoái trá hắn chẳng quan tâm lời thỉnh cầu của Chu Nhược Băng vẫn tiếp tục tăng tốc lên đến 280 km/h, vừa nhìn thấy con số hiện tốc độ này Chu Nhược Băng đã nhắm chặt hai mắt cầu nguyện cho cuộc đua xe mau chóng kết thúc, nàng thề lần sau nhất định cấm vận hắn không được đua xe như thế này nữa khiến nàng tim đập mạnh như muốn thoát khỏi cơ thể cùng với tâm trạng hoảng loạn, tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt đẹp của chiếc xe BMW va vào một nơi nào đó rồi bùng cháy dữ dội giống với những bộ phim hành động bom tấn Hollywood nàng từng xem.
Triều Cát liếc nhìn nhanh qua Chu Nhược Băng nhắm chặt mắt không dám chứng kiến tốc độ xe, hắn nhớ lại trước kia khi còn ở tu vi Trúc Cơ đụng độ biết bao cao thủ truy đuổi có, bị truy đuổi cũng có cho nên tốc độ lái xe lúc này so với lúc còn ở tu vi Trúc Cơ thì chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi mà thôi, kém hơn cả chục lần khi hắn ở Trúc Cơ cảnh.
Người thanh niên chạy phía trước lúc này tốc độ xe Lamborghini gã lái hiển thị trên màn hình con số 180 km/h, mắt nhìn đoạn đường phía trước chỉ còn 8 km là cuộc đua xe sẽ kết thúc, tên thanh niên này nhớ mong về thân thể mỹ miều da dẻ trắng nõn cộng với gương mặt đẹp như tranh vẽ khiến nam nhân như gã gặp nữ nhân này đều bị mê hoặc chỉ muốn cùng nàng chìm trong bể dục mà thôi, miệng gã nở nụ cười thật đê tiện đắc ý mơ mộng về một đêm hoang dâm điên cuồng với Chu Nhược Băng thì ở phía sau chiếc Lamborghini xuất hiện một chiếc BMW màu lam chạy nhanh như tia sáng lướt qua chiếc xe của gã với tốc độ không thể nào tưởng tượng ra được vận tốc của chiếc BMW này.
Đang trong cơn ảo tưởng, người thanh niên nhìn phía trước là chiếc BMW đã vượt qua, gả vội vàng tăng tốc độ lên chạy điên cuồng đuổi theo chiếc xe BMW màu lam nhưng càng tăng tốc bao nhiêu thì càng không thể thấy được hình dạng của chiếc xe màu lam kia, đến khi chiếc xe Lamborghini đạt vận tốc 250 km/h thì khoảng cách về đích chỉ còn hai km thì gả không thể nào tin nổi vận tốc gã đang chạy hiện giờ đã đạt gần 300 km/h đuổi ngay sát phía sau chiếc BMW mà vẫn không cách nào vượt qua được. Người thanh niên thầm đoán tốc độ của chiếc BMW kia có thể đang chạy với vận tốc 320 đến 350 km/h, tốc độ như thế gả hoàn toàn chưa trải nghiệm bao giờ vì nó không dễ dàng kiềm chế được, ngay cả tay đua chuyên nghiệp thế giới cũng chưa dám nghĩ chạy với vận tốc trên đường như thế này.
Trước khi vượt qua chiếc xe Lamborghini, hắn dùng tốc độ khoảng 320 km/h chạy qua không ít xe đang chạy trên đường, đến khúc quẹo có chiếc container cùng chiều chạy phía trước với cự ly khoảng 700 mét, ở đằng xa cách chiếc container cùng chiều có khoảng cách là 300 mét một chiếc xe tải ba tấn chạy ngược chiều, khoảng cách hai chiếc xe to đùng gặp nhau đang được thu hẹp chỉ còn khoảng 50 mét thì bỗng đằng sau chiếc xe container xuất hiện bóng dáng chiếc BMW màu lam tuyệt đẹp chạy với vận tốc không tưởng vượt qua bên trái rồi nhanh như điện xẹt lách qua bên phải chạy mất dạng trước sự ngỡ ngàng của hai tài xế khiến họ thầm mắng chửi tên điên lái chiếc BMW, xém chút là xảy ra thảm hoạ xe cộ rồi.
Trở lại với cuộc đua lúc này đích đến đã xuất hiện phía trước chiếc BMW chừng 500 mét, nhìn vào gương chiếu phản xạ lại hình dạng của chiếc Lamborghini ở phía sau xe hắn với khoảng cách ước chừng 100 mét, Triều Cát cười vui vẻ tăng thêm tốc độ lên tới 350 km/h chạy nhanh xoẹt qua điểm đích rồi hắn hạ phanh giảm tốc độ chạy thêm một đoạn nhỏ hình vòng cung tuyệt đẹp, quay đầu xe chạy trở về điểm đích cũng là lúc chiếc Lamborghini Aventador cán đích đến.
Lúc này, Chu Nhược Băng đã mở mắt nhìn chiếc Lamborghini đã về sau chiếc xe BMW, nàng thở phào nhẹ nhõm xem như lần đầu trải nghiệm đua xe như thế này sẽ là lần cuối cùng không dám cho tên nam nhân của nàng tham dự bất cứ cuộc cá cược về tốc độ nào nữa, đem tính mạng ra trải nghiệm như thế là quá thê thảm rồi.
Chu Nhược Băng liếc nhìn hắn oán trách, buồn phiền nhưng cuối cùng cuộc đua xe này kẻ giành chiến thắng chính là nam nhân của nàng thì mọi thứ tiêu cực dần tan biến đi mất chỉ còn lại nụ cười tươi thắm trên bờ môi đỏ mộng của mỹ nữ, Chu Nhược Băng vui vẻ cùng hắn bước xuống xe xem kẻ bại trận có hình dạng như thế nào khi thua cuộc.
Người thanh niên lúc này sắc mặt không còn được vui vẻ, tự cao như lúc ban đầu. Gã mở cửa bước xuống xe, chấp nhận sự thật trước mắt là cuộc cá độ này gã đã thua, chấp nhận làm theo yêu cầu của kẻ thắng cuộc, gã nói:
“Tôi đã thua, anh là người chiến thắng, giao kèo đã nói lúc nãy người thua sẽ làm theo yêu cầu của kẻ thắng cuộc, sao muốn tôi làm gì!?”
Triều Cát mỉm cười nhìn chiếc xe Lamborghini, rồi quay qua nhìn chiếc BMW nói:
“Chiếc Lamborghini là của anh à!?”
Người thanh niên này nhíu mày đoán hắn hỏi thế nhất định là có ý đồ muốn chiếm đoạt chiếc xe của gã, nói:
“không phải của tôi, chiếc xe này là của chị họ, tôi mượn để đi sinh nhật bạn trong công ty, anh muốn tôi đưa chiếc xe này à!?”
Triều Cát trầm tư về nữ nhân sở hữu chiếc siêu xe này chắc hẳn có gia cảnh không hề đơn giản, hắn cười nói:
“chiếc siêu xe Lamborghini này theo tôi đoán giá của nó không dưới 10 triệu Hoa tệ, xem ra chị họ anh giàu phết nhĩ!”
Người thanh niên đắc ý nói: “đơn nhiên rồi, chị họ tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Hải Phong, Mộc Hàm Yên chính là chị họ của tôi!”
Triều Cát nghe cái tên Mộc Hàm Yên, một cái tên rất có ẩn chứa nhiều dụng ý thâm sâu, nói lên người nữ nhân có tên Hàm Yên là một cô gái xinh đẹp, đoan trang hiền thục, ý chí kiên định khiến hắn tò mò về dung mạo lẫn tính cách của nữ nhân này như thế nào mà cha mẹ cô ta lại đặt cái tên Hàm Yên như vậy. Sau vài giây tìm phương pháp tối ưu nhất sao cho nữ nhân tên Hàm Yên có cớ tìm đến hắn thì một ý định tàn nhẫn chợt lóe lên trong não hài Triều Cát, hắn nhìn chiếc xe cười tà dị rồi quay mặt qua nhìn gả thanh niên có ý đồ đen tối với nữ nhân của hắn thì không thể nào tha thứ cho tên này được, Triều Cát nói:
“anh có chị họ giàu có như vậy thế anh có biết nữ nhân đang đứng ở đây là ai không mà đòi nếu thắng cuộc thì sẽ cùng nữ nhân này ngủ một đêm xuân tình?”
Triều Cát nhìn người thanh niên như kẻ ngốc, ngây ngô không hiểu ý tứ mà hắn muốn cho tên này biết nữ nhân đứng trước mặt gả là người thế nào mà có gang hùm đụng vào, hắn cười hắc hắc hỏi gả thanh niên:
“nhìn anh như thằng ngáo vậy! Thế anh có biết tập đoàn Chu Thăng ai là người có quyền lực cao nhất ở đó không?”
Người thanh niên suy tư vài phút nhớ lại tập đoàn Chu Thăng lớn mạnh như vậy, tất nhiên gả biết người có quyền lực ở Chu Thăng là một nữ nhân tên là Chu Nhược Băng nhưng gã hoàn toàn không biết nữ nhân này lại xinh đẹp đến vậy, gã thanh niên miệng lắp bắp nói:
“ý anh là nữ nhân đứng bên cạnh anh là chủ tịch của Chu Thăng sao!?”
Người thanh niên trông thấy cái gật đầu thừa nhận của Triều Cát, ngay tức thì gả nhìn về nữ nhân xinh đẹp này, chân run rẩy van xin:
“Tôi thật không biết cô là Chu Nhược Băng, tôi thật lòng xin lỗi vì đã có ý định đồi bại biến thái với cô, mông chủ tịch Chu niệm tình Mộc gia bỏ qua lần này... tôi xin thề từ nay sẽ không có ý tứ dám mạo phạm đến chủ tịch Chu nữa!”
Chu Nhược Băng nghe lời xin lỗi rất có thành ý nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nàng hừ lạnh nói:
“tôi ghét nhất nam nhân như anh gặp gái đẹp là chỉ muốn lên giường với cô ta ngay liền, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy được, chắc anh cũng nghe nhiều về tôi đúng chứ!..., tôi nhớ năm trước cũng có một nam nhân dám có ý nghĩ như anh thôi mà công ty kinh doanh đang có chỗ đứng rất vững trên thị trường bị tôi hạ gục đến nỗi thân gia phá sản luôn đấy, còn gần đây nhất báo chí cũng đưa tin con Vũ Nhân Đức Hoành muốn làm nhục tôi giữa đường giữa xá và kết quả là sản nghiệp của Vũ Nhân gia đã nằm gọn trong tay của tôi rồi đấy! Hừ”
Người thanh niên đều biết tin tức về những chấn động báo chí nói về Chu Thăng trong khoảng thời gian 3 năm nay, những gì Chu Nhược Băng nói đều là sự thật nàng đã từng làm cho những nam nhân có ý đồ làm yêu râu xanh đều bị nàng dùng phương pháp tàn nhẫn nhất là dùng tài chính đánh bại làm cho họ phải thân bại danh liệt, tan nát nhà cửa đến nổi không ngóc đầu lên được. Người thanh niên sợ hãi nghe nàng nói ‘sẽ không dễ dàng bỏ qua' làm gã tè nước tiểu ra quần trước sự chứng kiến của hai người trước mắt gả, Chu Nhược Băng nhịn không được che miệng cười thầm mắng tên này yếu sinh lý quá đi bị dọa có chút xíu mà đã như thế này còn dám có ý đồ bắt nàng ngủ với gả chứ.
Sau khi tè hết nước tiểu, người thanh niên sợ bị Chu Nhược Băng trả thù gả vội vàng nghĩ đến số cổ phần mà mẹ gả giao hết quyền sở hữu cho gả trong tập đoàn Hải Phong ý định dùng nó bồi thường danh dự cho Chu Nhược Băng, gả nói:
“Trong tập đoàn Hải Phong, mẹ tôi là Mộc Kiều Nga đã bàn giao cho tôi 20% cổ phần, tôi sẽ chuyển nhượng cho cô 10% cổ phần bồi thường danh dự cho chủ tịch Chu được chứ!”
Chu Nhược Băng vừa nghe số cổ phần gã có trong tập đoàn chịu nhượng lại 10% dùng để bồi thường danh dự cho nàng xem ra món lời này khó mà từ chối được a, nàng cười giảo hoạt giả mèo khóc chuột nói:
“nhìn anh tè ra quần đã đủ thành ý rồi lại còn có lòng bồi thường cho tôi 10% cổ phần xem ra tôi nể mặt Mộc gia cho anh con đường sống, nhưng tội chết chưa xử vì thế tôi muốn anh nhượng cho tôi tổng cộng 14% cổ phần thì tội của anh tôi sẽ tha thứ, thế nào chịu không!?”
Chu Nhược Băng nhìn sắc mặt tên này hình như không bằng lòng chịu chia thêm cố phần nhượng cho nàng, Chu Nhược Băng mỉm cười nháy mắt với Triều Cát dụng ý nhờ hắn ra tay giúp nàng hù dọa tên này để hắn cam tâm chịu nhã ra 14% cổ phần, hắn cười ha hả nhìn người thanh niên ngốc nghếch, đáng yêu trước mặt dùng hai bàn tay của hằn xoa đều vào nhau cố ý cho gả nhìn thấy, sau đó người thanh niên nghe âm thanh của các ngón tay kêu lên ganh gắt, gả liền hiểu ngay mỉm cười nhìn Chu Nhược Băng nói:
“được... được.. Tôi đồng ý chuyển nhượng cho chủ tịch Chu 14% cổ phần xem như chuyện của chúng ta không có gì xảy ra hết!”
Triều Cát cười vui vẻ nghe gả thanh niên ngoan ngoãn chịu đem 14% cổ phần ở Hải Phong cho Chu Nhược Băng, hắn nói:
“tốt! Chuyện danh dự nữ nhân của tôi xem như cậu giải quyết xong nhưng chuyện nào ra chuyện đó, vụ cá cược đua xe tôi chiến thắng vì thế bây giờ theo yêu cầu của tôi không có gì phức tạp cả, cậu chỉ cần đứng nhìn mà thôi!”
Nói xong, Triều Cát đi tới chiếc siêu xe Lamborghini hắn lấy tay sờ nhẹ đi quanh một vòng, miệng nở nụ cười tà đứng trước logo của chiếc xe sờ vào nó rồi hắn nhắm mắt khoảng chừng chưa tới 2 phút, sau đó hắn đi trở về đứng trước mặt gả thanh niên nói:
“Tôi đã làm xong cái cần làm, giờ cũng khuya tôi về trước, bái bai hẹn gặp lại cậu nhé! Haha”
Chu Nhược Băng thấy kỳ quái trước hành động khó hiểu của hắn với chiếc Lamborghini, nàng mở cửa xe ngồi vào dự tính hỏi hắn đã làm cái gì thì chiếc xe BMW chạy chưa tới 50m, Chu Nhược Băng nhìn vào gương chiếu hậu phản chiếu lại hình ảnh chiếc Lamborghini toàn bộ đều biến thành sắt vụn không thể nào chạy được nữa, hoàn toàn thành phế liệu.
Chu Nhược Băng chứng kiến cảnh này xong, nàng liếc nhìn hắn cười ma mị thể hiện sự vui thích tột cùng, trước giờ nàng chưa từng thấy hắn thể hiện sự thích thú như vậy bao giờ, ngồi nhìn hắn nhớ lại cảnh chiếc siêu xe tan nát, Chu Nhược Băng nhớ gã thanh niên kia có nói chiếc siêu xe này là của chị họ gả, người nữ nhân của Mộc gia Mộc Hàm Yên.
Xem xét những hành động của hắn có quá nhiều liên kết, tại sao hắn phải phá hủy chiếc siêu xe đó và những thông tin gã thanh niên kia nói về chị họ Mộc Hàm Yên, nàng khẳng định hắn chưa từng gặp nữ nhân này nhưng tại sao hắn phá hủy chiếc siêu xe đáng nhẽ ra hắn không cười mới hợp lý hơn chứ còn bây giờ hắn lại cười rất vui thích, Chu Nhược Băng suy tư đọc cái tên Hàm Yên lần đầu thì bình thường, đọc lần hai nàng cảm thấy có cái gì đó sai nhẹ ở đây, đọc lần ba nàng bừng tỉnh thấy cái tên này sao lại trùng hợp đến vậy, một cái tên tuyệt đẹp mà gia đình thượng lưu như nàng thường dùng để đặt cho tên một cô gái. Giải đáp được khúc mắt này, nàng liếc nhìn hắn khâm phục nam nhân này quả là thông minh quá đi, dụng tâm cao xa ý tứ quá rõ ràng, Chu Nhược Băng nói:
“Anh xã hay lắm! Phá hủy chiếc Lamborghini làm mồi nhử dụ Mộc Hàm Yên tìm anh, em mà lơ đểnh không để tâm bị anh lừa rồi nhé! Hừ”
Triều Cát sững sờ hắn không nghĩ ý đồ của bản thân bị Chu Nhược Băng phát hiện nhanh như vậy, hắn cười nói:
“Sao em biết hay vậy nhỉ! Haha”
Chu Nhược Băng biết rất rõ Mộc Hàm Yên không những rất xinh đẹp có gia cảnh không thua nàng bao nhiêu lại là con một của Mộc thị, được cả gia đình cưng yêu chiều chuộng như công chúa, ngoài gia thế ra Mộc Hàm Yên rất có tài kinh doanh không thua kém nàng bao nhiêu xứng đáng làm đối thủ của nàng trên thương trường, khi biết nam nhân của nàng có dụng ý muốn gặp nữ nhân này nàng hừ lạnh:
“Đơn nhiên biết chứ, nụ cười này và hành động khác thường phá hủy chiếc siêu xe kia của anh xã đã tố cáo cho em biết đấy!”
Triều Cát kinh ngạc, chỉ một sơ suất nhỏ như vậy mà nàng đã biết hết tất cả dụng ý của hắn, nữ nhân này đối phó hơi nhằn đây có nàng theo bên hắn thì chuyện gặp Mộc Hàm Yên coi bộ hơi khó khăn, hắn tạm thời phải dùng lời lẽ mềm mỏng dỗ dành Chu Nhược Băng, nói:
“em yêu!, tỷ muội càng đông càng vui nhà vui cửa mà, sau này con chúng mình có thêm nhiều ca ca, muội muội và tỷ tỷ, gia đình Triều gia sẽ rất náo nhiệt lắm a! Em xem lúc đó thật là hạnh phúc biết bao!”
Chu Nhược Băng nghe hắn nói như vậy, lòng mềm nhũn mật ngọt, nàng cũng biết nam nhân này không phải bình thường, chuyện hắn trước đây có nhiều vợ đều nói hết cho ai từng có tình cảm thân xác lẫn tâm hồn yêu thương hắn, biết trái cấm có độc tình nhưng cam tâm tình nguyện ở cùng với hắn chịu chung một chồng với các nữ nhân vây quanh hắn như oanh yến hát vang tiếng ca buổi bình minh vậy. Chu Nhược Băng cười liếc hắn nàng thật sự không có cách nào làm giảm tỷ muội được nữa, có theo sát hắn được một ngày nhưng không thể theo sát hắn trọn đời được, nàng nói:
“thật lòng em muốn những tỷ muội em từng gặp nhiêu đó là đủ không cần con số thêm nữa, nhưng bây giờ em lại nghĩ bó buộc anh như vậy cảm xúc của hai ta sẽ khó chịu biết bao, làm như vậy cuộc sống của em và của anh thật sự không thoải mái tí nào, vì thế đến một lúc nào đó anh sẽ xa em mãi mãi, điều này em không hề muốn nó xảy đến với em, em chỉ muốn trọn đời này được ở bên anh nhiêu đó đối với em là đủ rồi, hạnh phúc chỉ có như vậy khi nam nhân em yêu được vui vẻ, sống thoải mái không bị gò bó bởi những ràng buộc không nhất thiết phải có!”
Triều Cát mỉm cười nhìn nàng ngạc nhiên khi nghe những lời này, cảm xúc của Chu Nhược Băng lúc này làm hắn rất cảm động, nàng nói như vậy là cho hắn một tình yêu không bao giờ phai mờ trong con tim của nàng, Chu Nhược Băng nói như thế là nàng chẳng thèm để tâm bên hắn có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần nàng được ở bên hắn vui vẻ sống hạnh phúc thế thôi.
Chu Nhược Băng nhìn nam nhân ngồi kế bên lái xe, nàng nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm, mỉm cười nói:
“Anh xã! Chay về nhà em nhanh đi, giờ này vợ chồng người ta làm được ba bốn hiệp rồi a! Hihi”
Triều Cát bậc cười to, nữ nhân này đến cử thèm lắm rồi, hắn nhanh chân nhấn ga lái xe chạy với vận tốc 300 km/h nhanh chóng chưa tới 30 phút đã đến nhà nàng.
Còn tên thanh niên lái chiếc siêu xe Lamborghini thì đứng ngơ ngác nhìn chiếc xe biến thành đóng sắc vụ, gã không thể nào tưởng tượng nổi tên nam nhân có dáng người thư sinh lại có sức mạnh khủng bố đến vậy, gả nhớ tới lúc hắn dùng tay hâm dọa cố ý cho gả thấy, nếu không làm theo thì giờ này gả có bộ dạng thành hình thù gì đây.
Suy ngẫm xong, gả nhìn đóng sắt chiếc siêu xe Lamborghini xử lý thế nào khi giá trị của chiếc xe quá lớn, chị họ gã Mộc Hàm Yên sẽ xử bắn gả nếu như biết chiếc Lamborghini của nữ nhân này yêu thích trở thành đóng phế liệu, gã móc điện thoại ra gọi tới Mộc Hàm Yên kể lại sự tình thương tâm của chiếc xe cưng mà nữ nhân này hết mực yêu thương, vài giây sau tiếng nữ nhân này vang vọng như tiếng sấm rên la:
“em nói cái gì cơ.. chiếc siêu xe Lamborghini của chị biến thành sắt vụn, hừ! Ai làm chuyện đó mau nói chị nghe nào nhanh lên!!!”
Người thanh niên nói tên hắn lẫn thân thế của nữ nhân đi cùng với Triều Cát cho Mộc Hàm Yên, nghe xong người gây ra thảm họa tàn khốc với chiếc xe cưng của Mộc Hàm Yên khiến nàng nổi cơn giận, quát:
“Được lắm! Chị nhớ tên hắn rồi sáng mai chị sẽ đến tập đoàn Chu Thăng gặp tên du côn mất nhân tính kia! Hừ”