Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị
Chương 67 : Sợi dây chuyền phòng thân
Ngày đăng: 23:27 19/02/21
Mộc Hàm Yên nhìn thấy cái miệng Triều Cát cười đắc ý hướng đến cái bụng phẳng lì dùng bàn tay sờ lên, sau đó gõ nhẹ vào cùng cử động gật đầu nhẹ của hắn là đã hiểu rõ thứ chất lỏng màu trắng dày đặt đang ở trong hạ thể của nàng sẽ kết tinh thành sinh linh bé bỏng mang cốt nhục của hắn.
Mộc Hàm Yên đặt bàn tay lên bụng, tâm trạng có dao động bối rối nghĩ ngợi sau này cái bụng to ra thì gia đình nàng chắc chắn sẽ biết, rồi sinh linh này sẽ như thế nào khi còn ở trong cơ thể của Mộc Hàm Yên, nguy cơ ảnh hưởng tới đứa nhỏ chưa chào đời vô tình đánh thức bản năng thiên chức của người phụ nữ khiến Mộc Hàm Yên đưa mắt nhìn qua Triều Cát, miệng bĩu môi nói điều kiện:
“cuối năm nay em và tên Cam Chính Thừa sẽ làm hôn lễ, để em giữ được cốt nhục của anh thì anh làm sao thì làm đừng để cuối năm nay em gã vào nhà họ Cam.. Em mới sinh em bé cho anh được!”
Triều Cát nghe xong tưởng vấn đề gì to lớn, nghiêm trọng, thì ra Mộc Hàm Yên muốn hắn phá hủy cuộc hôn nhân với thiếu gia nhà họ Cam – Cam Chính Thừa, cười vui vẻ nói:
“em cứ ăn uống bồi dưỡng cơ thể cho tốt là được, mọi chuyện khác cứ để anh lo, hôn lễ đó anh xử lý gọn gàng sẽ làm em vui thích nhiều đấy!”
Mộc Hàm Yên khá biết rõ về Cam Chính Thừa, nàng kể lại sự tích của ông nội người này cho Triều Cát... Vào cuối thời kỳ chế độ quân chủ chuyên chế, cho đến khi chính quyền Cộng sản độc đảng làm cách mạng xóa bỏ chế độ quân chủ chuyên chế, kẻ cầm đầu nhà nước lúc đó chính là Mao Trạch Đông tuyên truyền làm cách mạng văn hóa, phá hủy đền chùa, đàn áp người dân bằng cách gài người vào quần chúng để hô hào tố giác những người có tài sản bắt họ xung vào công quỹ nhà nước xong rồi tử hình họ. Đời sống người dân vào thời điểm đó vô cùng tàn khóc, nạn đói dưới thời chính quyền độc đảng cai trị khiến nhiều người phải tìm cách chạy trốn, tị nạn ra bên ngoài, điểm đến chính là nơi có tự do và quyền cơ bản của người dân được pháp luật bảo vệ.
Thời điểm đó, một thanh niên họ Cam tên Cam Thiếu Phương là người làm công trong một nhà phú hộ, khi bị chính quyền dòm ngó người gia chủ chỉ có đứa con gái nhỏ hơn Cam Thiếu Phương khoảng 4 tuổi, biết bản thân khó thoát khỏi lưỡi tử thần người này đã nhờ Cam Chính Phương dẫn con gái ông và người nhà chạy trốn kèm theo một số tài sản khá lớn vượt biển qua bên Đài Loan tị nạn. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy hai người kết duyên vợ chồng, mở công xưởng quần áo nhỏ ở ngoại ô Đài Bắc, kinh tế dần ổn định và phát triển lớn mạnh khiến nhà họ Cam chuyển hướng đầu tư kinh doanh vào công nghệ sinh hóa và cộng nghệ điện dẫn rất có tiếng tâm ở Đài Loan và trên khắp châu lục.
Triều Cát vừa nghe Mộc Hàm Yên kể vừa nhớ lại 50 năm trước, lúc ấy hắn khôi phục lại tu vi Luyện khí cảnh tầng 5, dịp cử động chân tay đi xuống núi trông thấy một nhóm người trên tay mỗi người đều có một cây gậy dài chừng 1m, truy đuổi một người trung niên dẫn theo đứa con nhỏ khoảng chừng tám tuổi, chợt tiếng nổ ầm lên kéo theo tia sáng phát ra từ cây gậy về người trung niên trúng vào bắp đùi máu nhiễu xuống làm người này ngã quỵ xuống nhìn đứa nhỏ quát tháo nó chạy đi, đứa bé này chưa biết chuyện người thân bị thương nghe theo chạy đi, lúc này một người trong nhóm truy đuổi chuẩn bị dơ cây gậy dài lên chỉa hướng về đứa bé, ngón trỏ bên tay phải chưa kịp vào vị trí bóp cò thì cả nhóm người đều ngã xuống đất, không hề hay biết bản thân chết là do người nào gây ra.
Triều Cát bế đứa bé quay trở lại nhìn người trung niên sắc mặt ngày tàn tiều tụy do mất quá nhiều máu, nhìn qua vết thương thấy có viên kim loại tận sâu bên trong, hắn dùng chân khí thi triển nội công ép viên kim loại thoát ly khỏi cơ thể người trung niên. Sau đó lấy viên đan dược chữa trị cho người trung niên, vài giây sau vết thương lành lại ngay cả vết sẹo không hề có làm người trung niên kinh sợ, nhìn qua đóng thi thể mới biết ân công cứu mạng không phải người bình thường, vội vã quỳ lại xuống nói:
“đa tạ thần linh cứu mạng!”
Hồi trước khi còn tu vi đỉnh phong, hắn thường ngao du tam giới đôi lúc đi ngang đường cứu dân thường khỏi bọn thổ phỉ, ác bá thì cảnh tượng quỳ lại tạ ơn này làm hắn vô cùng vui vẻ, hiện giờ hắn đã không còn cảnh giới hô mưa gọi gió nên hình ảnh người trung niên quỳ lại tạ ơn làm hắn có chút xúc động, cao hứng đi tới miệng mỉm cười đưa tay dìu người này đứng lên, nói:
“Ta không phải thần linh gì hết, ông đừng làm vậy ta đây gánh không nổi,.. Mà sao những người này truy bắt tận diệt ông thế!?”
Hoàn cảnh của người trung niên nói hắn nghe y chang những gì Mộc Hàm Yên kể về nhà họ Cam trong thời kỳ đen tối nhất của Hoa Hạ, cuối cùng cái chế độ đó cũng tan nát vì hơn mười năm trước chính cái thể chế tàn bạo này bị cả thế giới tẩy chay vì dịch bệnh viêm phổi tên là Corona, lây truyền khắp châu lục khiến hàng trăm triệu người tử vong.
Sau đợt dịch bệnh, Hoa Kỳ là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất liên kết với những nước đồng minh cùng nhau điều tra nguồn gốc dịch bệnh, đầy đủ bằng chứng dẫn đến Hoa Hạ bị các cường quốc cấm vận kinh tế, đời sống người dân rơi vào bế tắc khiến nội tình chính quyền lục đục, dẫn đến bốn năm sau chế độ cộng sản chuyên chế tan rã, những tội ác man rợ của bọn chúng điều được phơi bày cho toàn thể người dân và thế giới biết được chế độ tàn bạo này gây ra từ thời Mao Trạch Đông, đến thời Giang Trạch Dân lợi dụng ngành y tiến bộ trong lĩnh vực cấy ghép nội tạng trắng trợn sai khiến cảnh sát bắt bớ trực tiếp thu hoạch nội tạng bán kiếm lợi nhuận từ những người có tín ngưỡng, người nói lên sự thật tàn bạo của thể chế. Cuối cùng kẻ chịu thiệt thòi nhất cho cái thể chế thối nát, tàn bạo này chính là Tập Cận Bình kẻ cầm đầu sai khiến cấp dưới lan truyền dịch bệnh ra khắp châu lục.
Từ thời điểm đó tân chính quyền được người dân dùng lá phiếu bầu cử ra, chính là Mộ Dung Thành làm tổng thống đầu tiên của chế độ mới, từ đó Hoa Hạ bước vào thời kỳ phát triển rực rỡ chưa từng có, đời sống và tiếng nói của người dân được nâng cao, kinh tế phát triển vượt bật đứng thứ hai thế giới sau Hoa Kỳ hiện giờ.
Mộc Hàm Yên nghe tiếng chuông điện thoại của nàng vang lên, đứng dậy đi tới cầm túi xách lấy ra xem thì màn hình hiển thị tên người nhà, ngón tay quẹt lên màn hình thì tiếng bên trong điện thoại là tiếng của nữ nhân nói gì đó, Mộc Hàm Yên nhìn qua Triều Cát rồi nói vào điện thoại:
“dạ con có chuyện riêng cần xử lý nên về muộn, mẹ an tâm nha khoảng 30 phút nữa con sẽ về thôi ạ! Hihi”
Mộc Hàm Yên nghe nữ nhân mà nàng xưng hô gọi là mẹ nói thêm vài lời trong điện thoại xong thì nét mặt của Mộc Hàm Yên nhăn lại, mục đích chính mẹ nàng muốn thông báo ngày mai Cam Chính Thừa đi công tác về nước, nhắc nhở nàng xừ lý cho tốt, thở dài bấm tắt điện thoại nhìn qua Triều Cát nói:
“Mẹ em gọi hỏi hang sao giờ này chưa về nhà,.. Còn nói mai Cam Chính Thừa về nước bảo em gặp hắn phải tỏ ra ngoan ngoãn, ôn nhu vâng lời.. Ài thật là nhức đầu quá anh!”
Cam Chính Thừa là người nào đối với hắn chẳng có liên quan gì cả, nhưng nhìn thái độ của Mộc Hàm Yên vẻ rất khó chịu, quan trọng hơn bây giờ Mộc Hàm Yên đã là nữ nhân của hắn, cho dù tên họ Cam này giở trò đòi bại thì Triều Cát tin tưởng tuyệt đối nhà họ Cam về sau chắc chắn sẽ tuyệt tử tuyệt tôn. Triều Cát chưa muốn kể cái bí mật này để Mộc Hàm Yên biết rõ, nhưng không vì vậy hắn lại im lặng để mặt chuyện này, hắn cười rồi móc sợ dây chuyền màu bạch kim óng ánh, nói:
“em đeo thứ này theo bên mình nó sẽ giúp em tránh được nhiều chuyện phiền phức bất khả kháng đấy!”
Mộc Hàm Yên được nam nhân mà nàng gởi gấm cả cuộc đời đeo sợ dây chuyền thì gương mặt xinh đẹp của nàng vô cùng hạnh phúc, mặt e thẹn xúc động cảm thụ các ngón tay của Triều Cát khẽ chạm vào cổ, các dây thần kinh kích động truyền xuống lòng ngực bên trái làm tim đập thình thịch ngây ngất, mắt phượng long lanh bồi hồi nhìn Triều Cát, lí nhí hỏi:
“Em thấy nó rất bình thường có gì đặc biệt đâu, sao anh lại bảo sợ dây chuyền bảo vệ em vậy!?”
Triều Cát nhìn sợ dây chuyền trên cổ của Mộc Hàm Yên trông cỏ vẻ như những sợ dây mà hắn đã từng nhìn thấy ở tiệm kim hoàng lúc hắn trao đổi Tử Kim Thạch thành Hoa tệ, mỉm cười nói:
“đến lúc gặp chuyện rắc rối em sẽ biết ơn sợ dây chuyền này đấy.. À! Chuyện bồi thường kia anh chưa biết em muốn anh đền gì nào?”
Mộc Hàm Yên liếc hắn, bây giờ chuyện chiếc siêu xe bị hắn phá hủy không còn quan trọng nữa, nghe Triều Cát giục nàng nói ra thì Mộc Hàm Yên thản nhiên vui vẻ nói:
“Em dự tính dẫn anh đến tiệm kim cương mua một chiếc nhẫn cỡ 5 cara á, hehe!”
Mộc Hàm Yên trông nét mặt Triều Cát rất kinh ngạc, nàng không hề biết rằng giá trị kim cương đối với hắn chỉ là thứ bỏ đi không có tác dụng gì cả, nhìn trên tay hắn xuất hiện một cái nhẫn ở chính giữa có một viên pha lê vô cùng óng ánh đeo vào ngón tay nàng, Triều Cát cười ha hả nói:
“đây là nhẫn linh giới anh tặng em, em thấy rồi đấy vật sáng óng ánh này là Ngân Tinh Hoàng, có tác dụng lưu giữ huyết khế của người đeo”
Triều Cát lấy ngón tay của Mộc Hàm Yên trích giọt máu thấm vào viên pha lê sau đó ánh sáng màu vàng chiếu lên xong, hắn nói cách sử dụng của nhẫn linh giới khiến miệng của Mộc Hàm Yên há rộng miệng không ngờ chiếc nhẫn này lại thần kỳ vô cùng. Một lát sau, Mộc Hàm Yên nghe hắn nói:
“Nhược Băng điều tra biết công ty Hải Phong đang gặp khó khăn về tài chính, không muốn phụ thuộc quá nhiều vào nhà họ Cam, có phải em dự tính mời Chu Thăng góp vốn đầu tư không?”
Mộc Hàm Yên không hề che giấu, thản nhiên gật đầu thừa nhận dụng ý của nàng tiếp cận Chu Nhược Băng, nói kế hoạch cho hắn nghe:
“Chu Thăng là một tập đoàn tài chính lớn, vừa rồi truyền thông có đưa tin chị Nhược Băng ký gửi số lượng vàng rất lớn ở UBS, nếu được Chu Thăng đầu tư vào Hải Phong thì áp lực tài chính sẽ không phải lệ thuộc vào nhà họ Cam..”
Mộc Hàm Yên ngưng một lát nhìn Triều Cát, miệng cười hì hì nói ra điểm quan trọng:
“Chu Thăng vừa thành lập công ty tân dược Banyen, người được bổ nhiệm vào vị trí quản lý.. em không ngờ chính là anh, vì vậy nếu chị Nhược Băng đồng ý hợp tác với Hải Phong thì em tin tưởng hôn lễ sắp đặt vào cuối năm với nhà họ Cam, em nghĩ Cam Chính Thừa sẽ điên loạn lên đấy, hehe!”
Triều Cát không ngờ dụng tâm của Mộc Hàm Yên lại sâu xa đến vậy, may mắn nếu như Chu Nhược Băng chịu hợp tác với Mộc Hàm Yên phát triển Hải Phong thì chuyện hôn sự của nàng sẽ rất đơn giản, hắn đỡ phiền não suy tư dùng kế sách phá hủy hôn sự này. Vấn đề cốt lỗi đó là Cam gia có nguồn tài chính dồi dào và công nghệ rất tiên tiến, để Chu Nhược Băng chịu bỏ vốn vào công ty Hải Phong trợ giúp Mộc Hàm Yên đối kháng thì phải có kế sách thật an toàn, bền vững mới thành công được.
Báo cáo điều tra của Chu Nhược Băng có nhắc đến ngành nghề sản xuất ở công ty Hải Phong là điều chế thuốc, cái này nếu để hắn nhúng tay vào trợ giúp Mộc Hàm Yên thì Triều Cát tin tưởng nhà họ Cam không có cửa đấu lại, bởi những viên thuốc do Triều Cát chế tạo sau này chỉ có hắn mới biết phương thức cho dù nhà họ Cam có công nghệ kỹ thuật sinh học cao cách mấy cũng chẳng biết cách chế tạo dược liệu mới do hắn điều chế.
Còn về phần tài chính của Hải Phong, hắn nhớ lại bảng báo cáo điều tra có ghi do kinh phí thí nghiệm thuốc và điều chế cần phải có thật nhiều vốn đầu tư, kèm điều kiện của Cam gia đề cập chính là hôn sự giữa Mộc Hàm Yên và Cam Chính Thừa thành công thì nhà họ Cam sẽ mạnh bạo chi tiền bỏ vào Hải Phong giúp đỡ nhà họ Mộc có nguồn vốn ổn định để tiếp tục nghiên cứu và hoạt động sản xuất thuốc, sâu xa hơn chính là Cam gia muốn thâu tóm cơ nghiệp của Mộc gia.
Nguyên nhân này, Triều Cát thầm nghĩ đặt bản thân vào trường hợp này nếu như hắn sinh và lớn lên ở nơi đây, chắc chắn sẽ làm như vậy,.. nhưng Triều Cát sống ở thế giới khác, cái hắn truy cầu chính là nhân tâm của mỹ nữ nói riêng và truy cầu đạo tâm thiện lương của chính hắn cho nên thủ đoạn của Cam gia đối với hắn không đáng để tâm đến.
Mộc Hàm Yên nhìn hắn suy tư vài giây sau đó thấy nụ cười tươi hiện trên môi hắn, tay cầm ra chục khối có màu vàng lóng lánh để trước mặt Mộc Hàm Yên, nàng dụi mắt nhìn lại thật kỹ kinh ngạc không ngờ trước mặt lại là thứ rất quý giá, ngỡ ngàng nghe hắn nói:
“Số vàng Nhược Băng đem gửi ở UBS đều là của anh cho đấy.. Anh biết công ty em đang gặp khó khăn về tài chính, em cứ lấy số này đem đi quy đổi thành Hoa tệ hay USD mã xoay sở tạm nhé.., còn về Chu Thăng và Hải Phong như thế nào... anh sẽ nói Nhược Băng rõ mọi chuyện, em yên tâm đi nhé!!”
Mộc Hàm Yên vừa nghe xong thấy hắn dùng linh lực sau một phút biến chục khối vàng thành dạng thỏi chất đầy cả căn phòng, Triều Cát trông thấy Mộc Hàm Yên ngơ ngẩn vài phút mới ý thức lại, lắp bắp chưa nói được thì đã nghe hắn kể lại hết về bản thân, lúc này Mộc Hàm Yên hít một hơi dài, thở nhẹ nhõm nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc nói:
“Không tin được em lại là nữ nhân của người ngoài tinh đó nha, xem chừng cốt nhục của anh mà được em nuôi ở trong bụng, chào đời và lớn lên chắn hẳn sẽ rất siêu phàm a! Hihi”
Triều Cát biết rõ tinh hoa của hắn khác với người ở địa cầu, đơn nhiên những đứa bé có giọt máu của hắn chắc chắn sẽ rất bá đạo, cười to nhé yêu vào mũi của Mộc Hàm Yên:
“Thay đồ đi về, tính ở đây nhiều chuyện tới sáng à.. Con cái sau này sinh ra nuôi nó lớn lên sẽ biết á, haha!”
Mộc Hàm Yên bị nhéo như vậy, đưa cặp mắt liếc hắn chu cái môi lên rồi đứng lên cầm quần áo cùng với Triều Cát thay đồ xong, cả hai vui vẻ vào thang máy chạy xuống quầy tiếp tân tính tiền phòng.
Quầy tiếp tân nữ nhân viên lúc nãy họ đến làm thủ tục thuê phòng vẫn còn trong ca trực, nhìn hai người đến làm thủ tục trả phòng vô tình nhìn qua Mộc Hàm Yên, ngơ ngẩn không ngờ rằng mới cách có bốn tiếng thời gian mà nhan sắc của nàng lúc đầu gặp vốn đã tuyệt đỉnh rồi, bây giờ nhìn lại cảm nhận vẻ đẹp này quá thoát tục cộng thêm con mắt khéo léo nhìn kỹ thân thể của Mộc Hàm Yên thì kinh ngạc sao có thể hoàn mỹ đến như vậy, ngay cả minh tinh người mẫu chuyên nghiệp chưa chắc có được cơ thể đẹp như thế.
Nữ nhân viên vài giây trầm tư hồi tỉnh, đưa cặp mặt nghi hoặc nhìn qua Triều Cát, cảm tính mách báo rằng nam nhân tuấn mỹ này chính là nguyên nhân làm Mộc Hàm Yên lột sát từng centimet đến nỗi không còn từ nào chê bai, khiến tâm tư nữ nhân này động tâm, Mộc Hàm Yên đứng bên cạnh quan sát, đều là nữ nhân cho nên nhìn ánh mắt là nàng đã hiểu dụng tâm của nữ nhân viên này, hừ lạnh nói:
“Tôi rất bận, cô hãy mau tính chi phí thuê phòng nhanh đi,.. con nhỏ ở bên ngoại đợi bố mẹ nó đến đón về đấy, khuya rồi chúng nó cần phải được nghỉ ngơi sớm!!”
Triều Cát nhìn nữ nhân viên tay chân có vẻ lúng túng, hắn hoàn toàn biết Mộc Hàm Yên dùng tâm kế để cảnh tỉnh nữ nhân viên này, miệng hắn cười tà nhìn nữ nhân viên làm thủ tục thuê phòng, trong lúc chờ đợi hắn dùng lực ở bàn tay đang ôm eo Mộc Hàm Yên đưa xuống dưới bóp mạnh vào mông rồi nhìn nàng đắc ý, Mộc Hàm Yên không chịu thua kém đưa tay nhéo mạnh vào hông hắn, cười khoái trá vui vẻ nghe nữ nhân viên báo chi phí thuê phòng là 35 ngàn tệ, số tiền này đối với người có kinh tế cao như Mộc Hàm Yên không có vấn đề gì hết, nàng cầm ra thẻ tín dụng đưa cho nữ nhân viên thì Triều Cát đã nhanh tay hơn đưa cái thẻ cho vào tay nữ nhân viên.
Mộc Hàm Yên nhìn logo Chuthabank trên thẻ đang được nữ nhân viên cho vào máy POS thì tâm tư vô cùng tự hào bởi người nào có thẻ tín dụng của ngân hàng này đều là người thành đạt ở Hoa Hạ, nhìn màu sắc của cái thẻ cùng dòng chữ ‘Business on Special Profession' làm nàng giật mình nhớ lại lời nhân viên tư vấn nàng làm thẻ tín dụng ở Chuthabank, có nói dòng chữ tiếng anh được in trên thẻ chỉ có một người sở hữu không ai khác đó là Chu Nhược Băng.
Bây giờ tận mắt thấy chữ này trên thẻ của Triều Cát, Mộc Hàm Yên tin tưởng vì sao Chu Nhược Băng lại rất quan tâm, tin tưởng hắn đến như vậy, điều này không làm Mộc Hàm Yên khó chịu mà quyết tâm dùng tấm lòng chân thành nhất yêu thương hắn để không thua thiệt Chu Nhược Băng về khoản này.
Mộc Hàm Yên đặt bàn tay lên bụng, tâm trạng có dao động bối rối nghĩ ngợi sau này cái bụng to ra thì gia đình nàng chắc chắn sẽ biết, rồi sinh linh này sẽ như thế nào khi còn ở trong cơ thể của Mộc Hàm Yên, nguy cơ ảnh hưởng tới đứa nhỏ chưa chào đời vô tình đánh thức bản năng thiên chức của người phụ nữ khiến Mộc Hàm Yên đưa mắt nhìn qua Triều Cát, miệng bĩu môi nói điều kiện:
“cuối năm nay em và tên Cam Chính Thừa sẽ làm hôn lễ, để em giữ được cốt nhục của anh thì anh làm sao thì làm đừng để cuối năm nay em gã vào nhà họ Cam.. Em mới sinh em bé cho anh được!”
Triều Cát nghe xong tưởng vấn đề gì to lớn, nghiêm trọng, thì ra Mộc Hàm Yên muốn hắn phá hủy cuộc hôn nhân với thiếu gia nhà họ Cam – Cam Chính Thừa, cười vui vẻ nói:
“em cứ ăn uống bồi dưỡng cơ thể cho tốt là được, mọi chuyện khác cứ để anh lo, hôn lễ đó anh xử lý gọn gàng sẽ làm em vui thích nhiều đấy!”
Mộc Hàm Yên khá biết rõ về Cam Chính Thừa, nàng kể lại sự tích của ông nội người này cho Triều Cát... Vào cuối thời kỳ chế độ quân chủ chuyên chế, cho đến khi chính quyền Cộng sản độc đảng làm cách mạng xóa bỏ chế độ quân chủ chuyên chế, kẻ cầm đầu nhà nước lúc đó chính là Mao Trạch Đông tuyên truyền làm cách mạng văn hóa, phá hủy đền chùa, đàn áp người dân bằng cách gài người vào quần chúng để hô hào tố giác những người có tài sản bắt họ xung vào công quỹ nhà nước xong rồi tử hình họ. Đời sống người dân vào thời điểm đó vô cùng tàn khóc, nạn đói dưới thời chính quyền độc đảng cai trị khiến nhiều người phải tìm cách chạy trốn, tị nạn ra bên ngoài, điểm đến chính là nơi có tự do và quyền cơ bản của người dân được pháp luật bảo vệ.
Thời điểm đó, một thanh niên họ Cam tên Cam Thiếu Phương là người làm công trong một nhà phú hộ, khi bị chính quyền dòm ngó người gia chủ chỉ có đứa con gái nhỏ hơn Cam Thiếu Phương khoảng 4 tuổi, biết bản thân khó thoát khỏi lưỡi tử thần người này đã nhờ Cam Chính Phương dẫn con gái ông và người nhà chạy trốn kèm theo một số tài sản khá lớn vượt biển qua bên Đài Loan tị nạn. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy hai người kết duyên vợ chồng, mở công xưởng quần áo nhỏ ở ngoại ô Đài Bắc, kinh tế dần ổn định và phát triển lớn mạnh khiến nhà họ Cam chuyển hướng đầu tư kinh doanh vào công nghệ sinh hóa và cộng nghệ điện dẫn rất có tiếng tâm ở Đài Loan và trên khắp châu lục.
Triều Cát vừa nghe Mộc Hàm Yên kể vừa nhớ lại 50 năm trước, lúc ấy hắn khôi phục lại tu vi Luyện khí cảnh tầng 5, dịp cử động chân tay đi xuống núi trông thấy một nhóm người trên tay mỗi người đều có một cây gậy dài chừng 1m, truy đuổi một người trung niên dẫn theo đứa con nhỏ khoảng chừng tám tuổi, chợt tiếng nổ ầm lên kéo theo tia sáng phát ra từ cây gậy về người trung niên trúng vào bắp đùi máu nhiễu xuống làm người này ngã quỵ xuống nhìn đứa nhỏ quát tháo nó chạy đi, đứa bé này chưa biết chuyện người thân bị thương nghe theo chạy đi, lúc này một người trong nhóm truy đuổi chuẩn bị dơ cây gậy dài lên chỉa hướng về đứa bé, ngón trỏ bên tay phải chưa kịp vào vị trí bóp cò thì cả nhóm người đều ngã xuống đất, không hề hay biết bản thân chết là do người nào gây ra.
Triều Cát bế đứa bé quay trở lại nhìn người trung niên sắc mặt ngày tàn tiều tụy do mất quá nhiều máu, nhìn qua vết thương thấy có viên kim loại tận sâu bên trong, hắn dùng chân khí thi triển nội công ép viên kim loại thoát ly khỏi cơ thể người trung niên. Sau đó lấy viên đan dược chữa trị cho người trung niên, vài giây sau vết thương lành lại ngay cả vết sẹo không hề có làm người trung niên kinh sợ, nhìn qua đóng thi thể mới biết ân công cứu mạng không phải người bình thường, vội vã quỳ lại xuống nói:
“đa tạ thần linh cứu mạng!”
Hồi trước khi còn tu vi đỉnh phong, hắn thường ngao du tam giới đôi lúc đi ngang đường cứu dân thường khỏi bọn thổ phỉ, ác bá thì cảnh tượng quỳ lại tạ ơn này làm hắn vô cùng vui vẻ, hiện giờ hắn đã không còn cảnh giới hô mưa gọi gió nên hình ảnh người trung niên quỳ lại tạ ơn làm hắn có chút xúc động, cao hứng đi tới miệng mỉm cười đưa tay dìu người này đứng lên, nói:
“Ta không phải thần linh gì hết, ông đừng làm vậy ta đây gánh không nổi,.. Mà sao những người này truy bắt tận diệt ông thế!?”
Hoàn cảnh của người trung niên nói hắn nghe y chang những gì Mộc Hàm Yên kể về nhà họ Cam trong thời kỳ đen tối nhất của Hoa Hạ, cuối cùng cái chế độ đó cũng tan nát vì hơn mười năm trước chính cái thể chế tàn bạo này bị cả thế giới tẩy chay vì dịch bệnh viêm phổi tên là Corona, lây truyền khắp châu lục khiến hàng trăm triệu người tử vong.
Sau đợt dịch bệnh, Hoa Kỳ là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất liên kết với những nước đồng minh cùng nhau điều tra nguồn gốc dịch bệnh, đầy đủ bằng chứng dẫn đến Hoa Hạ bị các cường quốc cấm vận kinh tế, đời sống người dân rơi vào bế tắc khiến nội tình chính quyền lục đục, dẫn đến bốn năm sau chế độ cộng sản chuyên chế tan rã, những tội ác man rợ của bọn chúng điều được phơi bày cho toàn thể người dân và thế giới biết được chế độ tàn bạo này gây ra từ thời Mao Trạch Đông, đến thời Giang Trạch Dân lợi dụng ngành y tiến bộ trong lĩnh vực cấy ghép nội tạng trắng trợn sai khiến cảnh sát bắt bớ trực tiếp thu hoạch nội tạng bán kiếm lợi nhuận từ những người có tín ngưỡng, người nói lên sự thật tàn bạo của thể chế. Cuối cùng kẻ chịu thiệt thòi nhất cho cái thể chế thối nát, tàn bạo này chính là Tập Cận Bình kẻ cầm đầu sai khiến cấp dưới lan truyền dịch bệnh ra khắp châu lục.
Từ thời điểm đó tân chính quyền được người dân dùng lá phiếu bầu cử ra, chính là Mộ Dung Thành làm tổng thống đầu tiên của chế độ mới, từ đó Hoa Hạ bước vào thời kỳ phát triển rực rỡ chưa từng có, đời sống và tiếng nói của người dân được nâng cao, kinh tế phát triển vượt bật đứng thứ hai thế giới sau Hoa Kỳ hiện giờ.
Mộc Hàm Yên nghe tiếng chuông điện thoại của nàng vang lên, đứng dậy đi tới cầm túi xách lấy ra xem thì màn hình hiển thị tên người nhà, ngón tay quẹt lên màn hình thì tiếng bên trong điện thoại là tiếng của nữ nhân nói gì đó, Mộc Hàm Yên nhìn qua Triều Cát rồi nói vào điện thoại:
“dạ con có chuyện riêng cần xử lý nên về muộn, mẹ an tâm nha khoảng 30 phút nữa con sẽ về thôi ạ! Hihi”
Mộc Hàm Yên nghe nữ nhân mà nàng xưng hô gọi là mẹ nói thêm vài lời trong điện thoại xong thì nét mặt của Mộc Hàm Yên nhăn lại, mục đích chính mẹ nàng muốn thông báo ngày mai Cam Chính Thừa đi công tác về nước, nhắc nhở nàng xừ lý cho tốt, thở dài bấm tắt điện thoại nhìn qua Triều Cát nói:
“Mẹ em gọi hỏi hang sao giờ này chưa về nhà,.. Còn nói mai Cam Chính Thừa về nước bảo em gặp hắn phải tỏ ra ngoan ngoãn, ôn nhu vâng lời.. Ài thật là nhức đầu quá anh!”
Cam Chính Thừa là người nào đối với hắn chẳng có liên quan gì cả, nhưng nhìn thái độ của Mộc Hàm Yên vẻ rất khó chịu, quan trọng hơn bây giờ Mộc Hàm Yên đã là nữ nhân của hắn, cho dù tên họ Cam này giở trò đòi bại thì Triều Cát tin tưởng tuyệt đối nhà họ Cam về sau chắc chắn sẽ tuyệt tử tuyệt tôn. Triều Cát chưa muốn kể cái bí mật này để Mộc Hàm Yên biết rõ, nhưng không vì vậy hắn lại im lặng để mặt chuyện này, hắn cười rồi móc sợ dây chuyền màu bạch kim óng ánh, nói:
“em đeo thứ này theo bên mình nó sẽ giúp em tránh được nhiều chuyện phiền phức bất khả kháng đấy!”
Mộc Hàm Yên được nam nhân mà nàng gởi gấm cả cuộc đời đeo sợ dây chuyền thì gương mặt xinh đẹp của nàng vô cùng hạnh phúc, mặt e thẹn xúc động cảm thụ các ngón tay của Triều Cát khẽ chạm vào cổ, các dây thần kinh kích động truyền xuống lòng ngực bên trái làm tim đập thình thịch ngây ngất, mắt phượng long lanh bồi hồi nhìn Triều Cát, lí nhí hỏi:
“Em thấy nó rất bình thường có gì đặc biệt đâu, sao anh lại bảo sợ dây chuyền bảo vệ em vậy!?”
Triều Cát nhìn sợ dây chuyền trên cổ của Mộc Hàm Yên trông cỏ vẻ như những sợ dây mà hắn đã từng nhìn thấy ở tiệm kim hoàng lúc hắn trao đổi Tử Kim Thạch thành Hoa tệ, mỉm cười nói:
“đến lúc gặp chuyện rắc rối em sẽ biết ơn sợ dây chuyền này đấy.. À! Chuyện bồi thường kia anh chưa biết em muốn anh đền gì nào?”
Mộc Hàm Yên liếc hắn, bây giờ chuyện chiếc siêu xe bị hắn phá hủy không còn quan trọng nữa, nghe Triều Cát giục nàng nói ra thì Mộc Hàm Yên thản nhiên vui vẻ nói:
“Em dự tính dẫn anh đến tiệm kim cương mua một chiếc nhẫn cỡ 5 cara á, hehe!”
Mộc Hàm Yên trông nét mặt Triều Cát rất kinh ngạc, nàng không hề biết rằng giá trị kim cương đối với hắn chỉ là thứ bỏ đi không có tác dụng gì cả, nhìn trên tay hắn xuất hiện một cái nhẫn ở chính giữa có một viên pha lê vô cùng óng ánh đeo vào ngón tay nàng, Triều Cát cười ha hả nói:
“đây là nhẫn linh giới anh tặng em, em thấy rồi đấy vật sáng óng ánh này là Ngân Tinh Hoàng, có tác dụng lưu giữ huyết khế của người đeo”
Triều Cát lấy ngón tay của Mộc Hàm Yên trích giọt máu thấm vào viên pha lê sau đó ánh sáng màu vàng chiếu lên xong, hắn nói cách sử dụng của nhẫn linh giới khiến miệng của Mộc Hàm Yên há rộng miệng không ngờ chiếc nhẫn này lại thần kỳ vô cùng. Một lát sau, Mộc Hàm Yên nghe hắn nói:
“Nhược Băng điều tra biết công ty Hải Phong đang gặp khó khăn về tài chính, không muốn phụ thuộc quá nhiều vào nhà họ Cam, có phải em dự tính mời Chu Thăng góp vốn đầu tư không?”
Mộc Hàm Yên không hề che giấu, thản nhiên gật đầu thừa nhận dụng ý của nàng tiếp cận Chu Nhược Băng, nói kế hoạch cho hắn nghe:
“Chu Thăng là một tập đoàn tài chính lớn, vừa rồi truyền thông có đưa tin chị Nhược Băng ký gửi số lượng vàng rất lớn ở UBS, nếu được Chu Thăng đầu tư vào Hải Phong thì áp lực tài chính sẽ không phải lệ thuộc vào nhà họ Cam..”
Mộc Hàm Yên ngưng một lát nhìn Triều Cát, miệng cười hì hì nói ra điểm quan trọng:
“Chu Thăng vừa thành lập công ty tân dược Banyen, người được bổ nhiệm vào vị trí quản lý.. em không ngờ chính là anh, vì vậy nếu chị Nhược Băng đồng ý hợp tác với Hải Phong thì em tin tưởng hôn lễ sắp đặt vào cuối năm với nhà họ Cam, em nghĩ Cam Chính Thừa sẽ điên loạn lên đấy, hehe!”
Triều Cát không ngờ dụng tâm của Mộc Hàm Yên lại sâu xa đến vậy, may mắn nếu như Chu Nhược Băng chịu hợp tác với Mộc Hàm Yên phát triển Hải Phong thì chuyện hôn sự của nàng sẽ rất đơn giản, hắn đỡ phiền não suy tư dùng kế sách phá hủy hôn sự này. Vấn đề cốt lỗi đó là Cam gia có nguồn tài chính dồi dào và công nghệ rất tiên tiến, để Chu Nhược Băng chịu bỏ vốn vào công ty Hải Phong trợ giúp Mộc Hàm Yên đối kháng thì phải có kế sách thật an toàn, bền vững mới thành công được.
Báo cáo điều tra của Chu Nhược Băng có nhắc đến ngành nghề sản xuất ở công ty Hải Phong là điều chế thuốc, cái này nếu để hắn nhúng tay vào trợ giúp Mộc Hàm Yên thì Triều Cát tin tưởng nhà họ Cam không có cửa đấu lại, bởi những viên thuốc do Triều Cát chế tạo sau này chỉ có hắn mới biết phương thức cho dù nhà họ Cam có công nghệ kỹ thuật sinh học cao cách mấy cũng chẳng biết cách chế tạo dược liệu mới do hắn điều chế.
Còn về phần tài chính của Hải Phong, hắn nhớ lại bảng báo cáo điều tra có ghi do kinh phí thí nghiệm thuốc và điều chế cần phải có thật nhiều vốn đầu tư, kèm điều kiện của Cam gia đề cập chính là hôn sự giữa Mộc Hàm Yên và Cam Chính Thừa thành công thì nhà họ Cam sẽ mạnh bạo chi tiền bỏ vào Hải Phong giúp đỡ nhà họ Mộc có nguồn vốn ổn định để tiếp tục nghiên cứu và hoạt động sản xuất thuốc, sâu xa hơn chính là Cam gia muốn thâu tóm cơ nghiệp của Mộc gia.
Nguyên nhân này, Triều Cát thầm nghĩ đặt bản thân vào trường hợp này nếu như hắn sinh và lớn lên ở nơi đây, chắc chắn sẽ làm như vậy,.. nhưng Triều Cát sống ở thế giới khác, cái hắn truy cầu chính là nhân tâm của mỹ nữ nói riêng và truy cầu đạo tâm thiện lương của chính hắn cho nên thủ đoạn của Cam gia đối với hắn không đáng để tâm đến.
Mộc Hàm Yên nhìn hắn suy tư vài giây sau đó thấy nụ cười tươi hiện trên môi hắn, tay cầm ra chục khối có màu vàng lóng lánh để trước mặt Mộc Hàm Yên, nàng dụi mắt nhìn lại thật kỹ kinh ngạc không ngờ trước mặt lại là thứ rất quý giá, ngỡ ngàng nghe hắn nói:
“Số vàng Nhược Băng đem gửi ở UBS đều là của anh cho đấy.. Anh biết công ty em đang gặp khó khăn về tài chính, em cứ lấy số này đem đi quy đổi thành Hoa tệ hay USD mã xoay sở tạm nhé.., còn về Chu Thăng và Hải Phong như thế nào... anh sẽ nói Nhược Băng rõ mọi chuyện, em yên tâm đi nhé!!”
Mộc Hàm Yên vừa nghe xong thấy hắn dùng linh lực sau một phút biến chục khối vàng thành dạng thỏi chất đầy cả căn phòng, Triều Cát trông thấy Mộc Hàm Yên ngơ ngẩn vài phút mới ý thức lại, lắp bắp chưa nói được thì đã nghe hắn kể lại hết về bản thân, lúc này Mộc Hàm Yên hít một hơi dài, thở nhẹ nhõm nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc nói:
“Không tin được em lại là nữ nhân của người ngoài tinh đó nha, xem chừng cốt nhục của anh mà được em nuôi ở trong bụng, chào đời và lớn lên chắn hẳn sẽ rất siêu phàm a! Hihi”
Triều Cát biết rõ tinh hoa của hắn khác với người ở địa cầu, đơn nhiên những đứa bé có giọt máu của hắn chắc chắn sẽ rất bá đạo, cười to nhé yêu vào mũi của Mộc Hàm Yên:
“Thay đồ đi về, tính ở đây nhiều chuyện tới sáng à.. Con cái sau này sinh ra nuôi nó lớn lên sẽ biết á, haha!”
Mộc Hàm Yên bị nhéo như vậy, đưa cặp mắt liếc hắn chu cái môi lên rồi đứng lên cầm quần áo cùng với Triều Cát thay đồ xong, cả hai vui vẻ vào thang máy chạy xuống quầy tiếp tân tính tiền phòng.
Quầy tiếp tân nữ nhân viên lúc nãy họ đến làm thủ tục thuê phòng vẫn còn trong ca trực, nhìn hai người đến làm thủ tục trả phòng vô tình nhìn qua Mộc Hàm Yên, ngơ ngẩn không ngờ rằng mới cách có bốn tiếng thời gian mà nhan sắc của nàng lúc đầu gặp vốn đã tuyệt đỉnh rồi, bây giờ nhìn lại cảm nhận vẻ đẹp này quá thoát tục cộng thêm con mắt khéo léo nhìn kỹ thân thể của Mộc Hàm Yên thì kinh ngạc sao có thể hoàn mỹ đến như vậy, ngay cả minh tinh người mẫu chuyên nghiệp chưa chắc có được cơ thể đẹp như thế.
Nữ nhân viên vài giây trầm tư hồi tỉnh, đưa cặp mặt nghi hoặc nhìn qua Triều Cát, cảm tính mách báo rằng nam nhân tuấn mỹ này chính là nguyên nhân làm Mộc Hàm Yên lột sát từng centimet đến nỗi không còn từ nào chê bai, khiến tâm tư nữ nhân này động tâm, Mộc Hàm Yên đứng bên cạnh quan sát, đều là nữ nhân cho nên nhìn ánh mắt là nàng đã hiểu dụng tâm của nữ nhân viên này, hừ lạnh nói:
“Tôi rất bận, cô hãy mau tính chi phí thuê phòng nhanh đi,.. con nhỏ ở bên ngoại đợi bố mẹ nó đến đón về đấy, khuya rồi chúng nó cần phải được nghỉ ngơi sớm!!”
Triều Cát nhìn nữ nhân viên tay chân có vẻ lúng túng, hắn hoàn toàn biết Mộc Hàm Yên dùng tâm kế để cảnh tỉnh nữ nhân viên này, miệng hắn cười tà nhìn nữ nhân viên làm thủ tục thuê phòng, trong lúc chờ đợi hắn dùng lực ở bàn tay đang ôm eo Mộc Hàm Yên đưa xuống dưới bóp mạnh vào mông rồi nhìn nàng đắc ý, Mộc Hàm Yên không chịu thua kém đưa tay nhéo mạnh vào hông hắn, cười khoái trá vui vẻ nghe nữ nhân viên báo chi phí thuê phòng là 35 ngàn tệ, số tiền này đối với người có kinh tế cao như Mộc Hàm Yên không có vấn đề gì hết, nàng cầm ra thẻ tín dụng đưa cho nữ nhân viên thì Triều Cát đã nhanh tay hơn đưa cái thẻ cho vào tay nữ nhân viên.
Mộc Hàm Yên nhìn logo Chuthabank trên thẻ đang được nữ nhân viên cho vào máy POS thì tâm tư vô cùng tự hào bởi người nào có thẻ tín dụng của ngân hàng này đều là người thành đạt ở Hoa Hạ, nhìn màu sắc của cái thẻ cùng dòng chữ ‘Business on Special Profession' làm nàng giật mình nhớ lại lời nhân viên tư vấn nàng làm thẻ tín dụng ở Chuthabank, có nói dòng chữ tiếng anh được in trên thẻ chỉ có một người sở hữu không ai khác đó là Chu Nhược Băng.
Bây giờ tận mắt thấy chữ này trên thẻ của Triều Cát, Mộc Hàm Yên tin tưởng vì sao Chu Nhược Băng lại rất quan tâm, tin tưởng hắn đến như vậy, điều này không làm Mộc Hàm Yên khó chịu mà quyết tâm dùng tấm lòng chân thành nhất yêu thương hắn để không thua thiệt Chu Nhược Băng về khoản này.