Thiên địa VR ( game online)
Chương 22 : Bất ngờ
Ngày đăng: 02:22 27/06/20
Nhìn về phía phát ra âm thanh, Minh thấy một bóng hình quen thuộc…
“Minh Nguyệt!”
Cười thật tươi, Minh không ngờ rằng sẽ được gặp lại nàng sớm như vậy, Minh Nguyệt nhìn hắn bằng gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng toả ra sát khí, môi hồng cất tiếng hỏi:
“Ngươi làm gì ở đây?”
Từ vui mừng chuyển sang ngạc nhiên khó hiểu, nụ cười của Minh méo xệch trông rất hài hước nhưng không ai cười. Không hiểu tại sao Minh Nguyệt trở nên như vậy, Minh định lên tiếng hỏi thì phát hiện Quang Cảnh cũng đang run run nhìn mình. Tới lúc này hắn mới nhận ra, quay lưng lại phía sau, từ lúc nào đã có một người phụ nữ ăn mặc quái dị đứng ở đó.
“Hee…quả nhiên xứng danh là đại để tử của ả khốn kiếp đó…muốn lợi dụng ngươi cũng khó…”Người phụ nữ lên tiếng, ả chính là Lê Thương.
Minh vẫn chưa hiểu gì, nhưng hắn nhận ra một điều rằng Minh Nguyệt lẫn người phụ nữ kia không phải là người gây ra tiếng ồn ào lúc nãy, vì âm thanh đó vẫn còn vọng lại từ hướng sau lưng.
“Chưa có ai lợi dụng được bổn giáo…” Minh Nguyệt nói nhưng đôi mắt khẽ nheo lại, sát khí đằng đằng.
“Có thật như vậy không? Các ngươi tự tin quá rồi đấy…” Lệ Thương cười châm biếm.
Minh vẫn ngơ ngác đứng hóng chuyện, Quang Cảnh đã nhanh chóng chạy mất. Dường như Minh Nguyệt không còn nhẫn nhịn, người nàng toả sáng giữa đêm đen, ánh sáng nhẹ dịu như ánh trăng, lúc này Minh Nguyệt giống như tên của nàng, cơ thể toả sáng như một mặt trăng đẹp tuyệt dưới trần.
Minh cảm nhận được sức ép từ chính Minh Nguyệt, hắn lùi lại nhường chỗ khi Lê Thương cũng vừa lấy ra một viên đá toả sáng rực rỡ, tiếng ồn ào từ xa cũng lớn dần.
Minh Nguyệt phất tay, tảng đá to lớn bên cạnh sáng lên rồi ngay lập tức bay về phía Lê Thương, ả ta liền tạo ra một thanh kiếm sắc nhọn phóng vào tảng đá khiến nó vỡ nát, va chạm tạo ra tiếng nổ lớn. Nhưng ngay sau đó là một lốc xoáy bằng hoa lao tới, cơn lốc không lớn nhưng xoáy cực mạnh cuốn sạch khói bụi từ tảng đá vừa vỡ nát. Lê Thương tạo một chiếc lưới lửa đỏ rực bao quanh cơn ốc, viên đá trên tay toả sáng mạnh hơn cho thấy ả cố phá cơn lốc của Minh Nguyệt.
Bị cản lại nhưng cơn lốc càng xoáy mạnh hơn, nó hút cả lửa từ chiếc lưới vào tạo thành một lốc lửa đỏ rực.
Ầmmm…
Tiếng nổ vang trời, quầng lửa bị cơn lốc cuốn lên cao rồi tan biến, gió bụi, hoa và lửa văng tứ phía. Cả hai ngừng chiến, lợi thế của hệ phép thuật chính là khả năng tấn công tầm xa.
Minh chứng kiến vài chiêu bình thường của những cao thủ mà run sợ, vừa rồi nếu Minh Nguyệt không kìm hãm thì hắn đã bị cuốn vào cơn lốc hoặc văng xa ngay từ lần va chạm đầu.
Bất ngờ một cô gái xuất hiện tiến lại gần Minh Nguyệt, cô gái này có vẻ cũng vừa trải qua một cuộc chiến, không nói gì nhưng dường như Minh Nguyệt vẫn hiểu ý.
“Không sao chứ Mỹ Linh?”Minh Nguyệt khẽ hỏi, cô gái lên Mỹ Linh cũng khẽ gật đầu, nàng là đệ tử của Tàn Nguyệt Giáo được chọn đi theo phục vụ Minh Nguyệt.
Lê Thương nhìn thấy cô gái thì thở dài ra vẻ tiếc nuối rồi lập tức tạo ra một vòng tròn sáng dưới chân Minh. Còn đang ngắm gái mà bị đánh lén nên Minh hốt hoảng tột độ khi thấy Lê Thương nhắm tới mình. Hắn dồn toàn lực định thoát ra khỏi vòng sáng, Lê Thương khẽ nhếc môi cười, từ dưới đất trồi lên những chiếc rễ cây cuốn chặt Minh và kéo hắn xuống lòng đất.
“Đừng hòng…”
Bị rễ cây cuốn chặt toàn thân tới nỗi không nhìn thấy gì trước mặt, Minh nghe được tiếng Minh Nguyệt hét lên, rồi cảm thấy như đùm rễ cây bị đánh trúng khiến nó dừng lại không kéo mình xuống sâu nữa.
Nói chuyện với Mỹ Linh nhưng Minh Nguyệt vẫn đề phòng, chỉ là Lê Thương quá nhanh khiến nàng bất ngờ, tuy là ra đòn đánh trúng nhưng uy lực không đủ nên trùm rễ cây vẫn cuốn Minh chui xuống. Nhìn khoảng đất bị cày xới, nơi Minh vừa đứng trước đó còn bây giờ thì không, Minh Nguyệt nghe tim mình nhói.
Đôi hàm răng ngọc cắn chặt, Minh Nguyệt như muốn liều mạng với Lê Thương nhưng tiếng bước chân dồn dập khiến cả hai lần nữa dừng chiến. Một nhóm 4 người cưỡi Cường Mã xuất hiện.
“Lê Thương?”
Giọng nói ngọt ngào cất lên, chính là Hoàng Yến. Bên cạnh là Lệ, Phương Chi và một cô gái che mặt nữa vừa tìm đến đây. Bất ngờ khi gặp phù thuỷ đã giúp mình nhưng tất cả nhanh chóng nhìn qua Mỹ Linh đang đứng sau lưng Minh Nguyệt với ánh mắt đầy chiến ý. Cả ba phe đều là nữ liếc nhau dò xét, ở giữa là cái hố mà Minh vừa bị kéo mất.
“Để ta giúp các ngươi hạ chúng…” Lê Thương nói với nhóm của Hoàng Yến với vẻ thân thiện.
“Cảm ơn…nhưng ta còn phải đi tìm con trai, thời gian giao ước sắp hết, nếu ngươi muốn giúp thì gia hạn thêm cho bọn ta đi…” Lệ lên tiếng, nàng cảm thấy kì quái khi kẻ đang có giao kèo với mình mà lại giúp mình.
Nghe được câu nói của Lệ, có hai người tròn mắt ngạc nhiên. Một là Minh Nguyệt, nàng đã hiểu mục đích của Lê Phương khi ả dụ dỗ Mỹ Linh gây chiến với nhóm của Lệ cách đó không xa, là vì mụ ta muốn cản đường nhóm của họ. Và điều quan trọng nhất là người con trai mà Lệ vừa nói, nàng tin rằng đó chính là Minh.
Người còn lại ngạc nhiên là kẻ đang nằm dưới đất, tuy là Minh Nguyệt không kịp cứu hắn nhưng đòn đánh của nàng đã khiến đám rể cây dừng lại, hắn vẫn bị cuốn chặt và chỉ cách mặt đất chưa tới một gang tay nên hoàn toàn có thể nghe được cuộc nói chuyện bên trên.
“Các người có hình của người đang tìm không?”
Minh Nguyệt hỏi nhóm của Lệ khiến Lê Thương khó chịu, tuy là một phù thuỷ lâu năm nhưng để hạ được thiên tài như Minh Nguyệt cũng rất vất vả, vì vậy ả chỉ giao chiến cầm chừng.
Lệ lấy ra một tấm hình, là hình vẽ nhưng nhìn thoáng qua cũng nhận ra được là ai. Minh Nguyệt liếc nhìn Lê Thương nói bằng giọng đầy sự căm thù: “Ả ta vừa bắt mất người trong ảnh các người đang tìm…”
Câu nói của Minh Nguyệt khiến cả 4 người sững sờ, nhưng Phương Chi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhìn hai người của Tàn Nguyệt giáo dò xét.
“Các người tin lời nó? Chẳng phải chúng vừa vô cớ tấn công các ngươi đó sao? Nếu ta không vô tình đi ngang thì có lẽ con nhỏ kia đã quét sạch các ngươi rồi…” Lê Thương nói, ả đổ ngược lại cho Minh Nguyệt.
Nghe nói tới Minh là Hoàng Yến và Lệ nôn nóng mất cả bình tĩnh, đến nỗi Phương Chi và cô gái kia phải giữ hai bên. Với các nàng thì quả thật Lê Thương nói đúng, vì lúc nãy đang trên đường đến đây, nhóm của Phương Chi bất ngờ bị Mỹ Linh đánh chặn. Mỹ Linh không biết Lê Thương nên bị ả dụ dỗ, nàng đã kéo Minh Nguyệt cùng đến. Nhưng nhận ra sự hiện diện của Lê Thương nên Minh Nguyệt đuổi đến đây thì gặp Minh, để lại Mỹ Linh một mình đánh với bốn người, nàng đánh không lại nên phải bỏ chạy đi tìm Minh Nguyệt.
Hệ phép thuật, những người sử dụng phép thuật có được thông qua khế ước như Lệ và Hoàng Yến thường bị những kẻ luyện ma thuật khác săn tìm cướp sức mạnh. Hạ một phù thuỷ thực sự khó hơn hạ những người dùng sức mạnh vay mượn, đặc biệt là người VR thì lại càng bị nhắm tới nhiều hơn.
Minh Nguyệt đuối lý nên không cãi lại, Lê Thương được thế lấn tới: “Các người cũng biết Tàn Nguyệt giáo thế nào mà…bây giờ cùng nhau hạ ả, ta sẽ gia hạn khế ước cho các ngươi…”
“Thật chứ?” Hoàng Yến hỏi lại.
“Thật…! Nhận lấy…!”
Lê Thương trả lời rồi ném cho Hoàng Yến một viên đá tương tự như của Lệ, ả muốn chứng tỏ mình giữ lời hứa. Có thêm sức mạnh, Hoàn Yến cùng Phương Chi và cô gái còn lại nhìn về hướng Minh Nguyệt, riêng Lệ vẫn còn chút đắn đo.
“Lên…” Phương Chi ra hiệu.
Ở dưới đất, Minh không thể cử động, không thể lên tiếng nhưng vẫn nghe được tất cả. Hắn đơ người khi nghe những giọng nói đã khắc sâu trong tâm trí. Như không thể tin được, Minh mừng rỡ nằm im lắng nghe cho tới khi giọng của Phương Chi cất lên. Hắn biết Minh Nguyệt rất mạnh, hạ được nàng không phải chuyện đơn giản, mà điều quan trọng là các nàng không thể đánh nhau…
Lê Thương nhìn 3 cô gái trẻ lao lên mà mỉm cười đắc ý kèm theo ánh mắt thèm thuồng, ả toan tính thả một chút thính để hốt lại cả 3 người. Nhưng…
Ầm…
Đất văng tung toé, một bóng người trồi lên từ hố đất bị cày xới.
Trước đó vài giây, Minh dồn toàn lực vào chân chờ sẵn, thúc động ý niệm lấy Phong Nha ra, thanh kiếm xuất hiện liền đâm xuyên đám rễ cây. Công thêm mảnh Long Nguyên trợ lực, Minh tung cước phá tan thuật chú của Lê Thương. Khói bụi tan đi, Minh cầm Phong Nha lặng im không nói, mắt hắn rưng rưng nhìn hai bóng hình thân thương.
“M…mẹ…Chị…!”
“Minh…!”
Tất cả như đứng hình, cả Minh Nguyệt lẫn Lê Thương. Minh chưa từng nghĩ sẽ được gặp lại người thân trong thế giới này, giây phút này quả thật khiến hắn có chút ngây dại. Như vô thức, Lệ lao đến đứa con trai yêu thương, nàng ôm chặt như sợ rằng nó sẽ lại biến mất khỏi tay nàng lần nữa. Rồi một vòng tay khác ôm lấy cả hai người, Hoàng Yến cũng chạy đến siết lấy hắn.
“Là mẹ thật…là chị thật sao?”Minh run run hỏi, hắn vẫn chưa tin vào sự thật.
“Thằng ngốc này…còn hỏi nữa hả…” Hoàng Yến cốc đầu hắn, gương mặt xinh đẹp ngập tràn nước mắt.
Lúc này Minh mới đưa tay ôm chặt hai người vào lòng, Phong Nha cắm bên cạnh, hắn cọ mặt của mình vào má của Lệ và Hoàng Yến cho thoả nỗi nhớ.
Phương Chi mỉm cười, Minh Nguyệt không cười nhưng ánh mắt trìu mến, chỉ có Lê Thương vẫn còn toan tính.
“Ôm đủ chưa…điều kiện đã hoàn thành, hoá giải khế ước đã rồi ôm tiếp…” Phương Chi tỉnh táo nói với Hoàng Yến.
“Đúng rồi…” Hoàng Yến giật mình rời ra.
Lệ cũng biết việc này quan trọng, một tay nắm chặt tay Minh, một tay lấy ra hai viên đá hướng tới Lê Thương.
“Đây…thoả thuận của chúng ta kết thúc…cảm ơ…”
Chưa nói hết câu, Lệ bị Minh đẩy ra xa. Một vòng sáng lại xuất hiện tại dưới chân của ba người, hắn nhận ra nên vội vã đẩy Lệ thoát khỏi, rồi hắn quay sang Hoàng Yến nhưng không kịp.
“Cẩn thận….”
Phương Chi hét lớn rồi lao đến, Minh Nguyệt cũng thần tốc xuất hiện trước mặt Lê Thương tạo một kết giới nhốt ả lại. Để ngăn chặn một thuật chú, cách tốt nhất chính là tấn công người thực hiện thuật chú đó, vì thế cả Minh Nguyệt và Phương Chi đều lao đến Lê Thương.
“Không…” Lệ đau đớn hét lên rồi lao đến chỗ Minh.
Chỉ vừa kịp nắm tay Hoàng Yến, Minh lần nữa bị đám rễ cây trồi lên từ dưới đất cuốn chặt nhưng không kéo xuống. Phong Nha trong hình dạng một thanh kiếm cũ kĩ sứt mẻ cũng bị đám rễ cây cuốn lấy trước khi Minh chạm đến. Thấy Lê Thương đã bị giam giữ, Phương Chi đối hướng, vận lực tấn công rễ cây…
“Đừng…”
Ầm…
Người hét ‘đừng’ là cô bạn của Phương Chi, nhưng nàng lao đến quá nhanh, bàn tay thon mềm tung chưởng vào đám rễ cây khiến nó rung chuyển nhưng không hề hấn, ngược lại còn bị một chùm rễ mọc ra quấn chặt tay nàng kéo vào.
Lúc này Lê Thương mới nhếch mép cười tà dị, từ dưới chân ả xuất hiện một vòng sáng tương tự, và cũng là một chùm rễ cây mọc lên quấn lấy ả. Lệ hoảng loạn tấn công rễ cây đang quấn chặt hai đứa con của mình và Phương Chi nhưng không thể làm gì được. Nàng nhìn Lê Thương bằng ánh mắt căm phẫn…
“Ngươi định dùng sức mạnh của ta để tấn công ta sao?”
Lê Thương nhìn hai viên đá đang toả sáng trên tay Lệ. Quả thật Lệ đang định liều chết với ả, nhưng đột nhiên hai viên đá tắt ngúm rồi vỡ vụn, một cái rễ khác mọc ra đánh văng nàng đi.
Minh Nguyệt không nói, nàng gia tăng sức ép lên kết giới đang nhốt Lê Thương bên trong rồi hướng về đám rễ cây đang trói Minh.
“Coi thường ta quá đó con nhãi…”
Lê Thương vẫn giữ nụ cười tà dị, ả nói khi Minh Nguyệt đang lao đến chỗ Minh, đám rễ cây vẫn không chui xuống, nàng thi triển một phép thuật mạnh mẽ nhắm thẳng tới. Nhưng vòng sáng loé lên rồi biến mất, đám rễ cây biến mất, Lê Thương biến mất, và cả ba người bọn Minh bị quấn vào cũng biến mất. Phép thuật của Minh Nguyệt vì thế mà đánh vào không khí, thổi bay một loạt căn nhà cách đó khá xa.
“Khônggg…”
Tiếng Lệ gào thét vang màn đêm…
“Minh Nguyệt!”
Cười thật tươi, Minh không ngờ rằng sẽ được gặp lại nàng sớm như vậy, Minh Nguyệt nhìn hắn bằng gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng toả ra sát khí, môi hồng cất tiếng hỏi:
“Ngươi làm gì ở đây?”
Từ vui mừng chuyển sang ngạc nhiên khó hiểu, nụ cười của Minh méo xệch trông rất hài hước nhưng không ai cười. Không hiểu tại sao Minh Nguyệt trở nên như vậy, Minh định lên tiếng hỏi thì phát hiện Quang Cảnh cũng đang run run nhìn mình. Tới lúc này hắn mới nhận ra, quay lưng lại phía sau, từ lúc nào đã có một người phụ nữ ăn mặc quái dị đứng ở đó.
“Hee…quả nhiên xứng danh là đại để tử của ả khốn kiếp đó…muốn lợi dụng ngươi cũng khó…”Người phụ nữ lên tiếng, ả chính là Lê Thương.
Minh vẫn chưa hiểu gì, nhưng hắn nhận ra một điều rằng Minh Nguyệt lẫn người phụ nữ kia không phải là người gây ra tiếng ồn ào lúc nãy, vì âm thanh đó vẫn còn vọng lại từ hướng sau lưng.
“Chưa có ai lợi dụng được bổn giáo…” Minh Nguyệt nói nhưng đôi mắt khẽ nheo lại, sát khí đằng đằng.
“Có thật như vậy không? Các ngươi tự tin quá rồi đấy…” Lệ Thương cười châm biếm.
Minh vẫn ngơ ngác đứng hóng chuyện, Quang Cảnh đã nhanh chóng chạy mất. Dường như Minh Nguyệt không còn nhẫn nhịn, người nàng toả sáng giữa đêm đen, ánh sáng nhẹ dịu như ánh trăng, lúc này Minh Nguyệt giống như tên của nàng, cơ thể toả sáng như một mặt trăng đẹp tuyệt dưới trần.
Minh cảm nhận được sức ép từ chính Minh Nguyệt, hắn lùi lại nhường chỗ khi Lê Thương cũng vừa lấy ra một viên đá toả sáng rực rỡ, tiếng ồn ào từ xa cũng lớn dần.
Minh Nguyệt phất tay, tảng đá to lớn bên cạnh sáng lên rồi ngay lập tức bay về phía Lê Thương, ả ta liền tạo ra một thanh kiếm sắc nhọn phóng vào tảng đá khiến nó vỡ nát, va chạm tạo ra tiếng nổ lớn. Nhưng ngay sau đó là một lốc xoáy bằng hoa lao tới, cơn lốc không lớn nhưng xoáy cực mạnh cuốn sạch khói bụi từ tảng đá vừa vỡ nát. Lê Thương tạo một chiếc lưới lửa đỏ rực bao quanh cơn ốc, viên đá trên tay toả sáng mạnh hơn cho thấy ả cố phá cơn lốc của Minh Nguyệt.
Bị cản lại nhưng cơn lốc càng xoáy mạnh hơn, nó hút cả lửa từ chiếc lưới vào tạo thành một lốc lửa đỏ rực.
Ầmmm…
Tiếng nổ vang trời, quầng lửa bị cơn lốc cuốn lên cao rồi tan biến, gió bụi, hoa và lửa văng tứ phía. Cả hai ngừng chiến, lợi thế của hệ phép thuật chính là khả năng tấn công tầm xa.
Minh chứng kiến vài chiêu bình thường của những cao thủ mà run sợ, vừa rồi nếu Minh Nguyệt không kìm hãm thì hắn đã bị cuốn vào cơn lốc hoặc văng xa ngay từ lần va chạm đầu.
Bất ngờ một cô gái xuất hiện tiến lại gần Minh Nguyệt, cô gái này có vẻ cũng vừa trải qua một cuộc chiến, không nói gì nhưng dường như Minh Nguyệt vẫn hiểu ý.
“Không sao chứ Mỹ Linh?”Minh Nguyệt khẽ hỏi, cô gái lên Mỹ Linh cũng khẽ gật đầu, nàng là đệ tử của Tàn Nguyệt Giáo được chọn đi theo phục vụ Minh Nguyệt.
Lê Thương nhìn thấy cô gái thì thở dài ra vẻ tiếc nuối rồi lập tức tạo ra một vòng tròn sáng dưới chân Minh. Còn đang ngắm gái mà bị đánh lén nên Minh hốt hoảng tột độ khi thấy Lê Thương nhắm tới mình. Hắn dồn toàn lực định thoát ra khỏi vòng sáng, Lê Thương khẽ nhếc môi cười, từ dưới đất trồi lên những chiếc rễ cây cuốn chặt Minh và kéo hắn xuống lòng đất.
“Đừng hòng…”
Bị rễ cây cuốn chặt toàn thân tới nỗi không nhìn thấy gì trước mặt, Minh nghe được tiếng Minh Nguyệt hét lên, rồi cảm thấy như đùm rễ cây bị đánh trúng khiến nó dừng lại không kéo mình xuống sâu nữa.
Nói chuyện với Mỹ Linh nhưng Minh Nguyệt vẫn đề phòng, chỉ là Lê Thương quá nhanh khiến nàng bất ngờ, tuy là ra đòn đánh trúng nhưng uy lực không đủ nên trùm rễ cây vẫn cuốn Minh chui xuống. Nhìn khoảng đất bị cày xới, nơi Minh vừa đứng trước đó còn bây giờ thì không, Minh Nguyệt nghe tim mình nhói.
Đôi hàm răng ngọc cắn chặt, Minh Nguyệt như muốn liều mạng với Lê Thương nhưng tiếng bước chân dồn dập khiến cả hai lần nữa dừng chiến. Một nhóm 4 người cưỡi Cường Mã xuất hiện.
“Lê Thương?”
Giọng nói ngọt ngào cất lên, chính là Hoàng Yến. Bên cạnh là Lệ, Phương Chi và một cô gái che mặt nữa vừa tìm đến đây. Bất ngờ khi gặp phù thuỷ đã giúp mình nhưng tất cả nhanh chóng nhìn qua Mỹ Linh đang đứng sau lưng Minh Nguyệt với ánh mắt đầy chiến ý. Cả ba phe đều là nữ liếc nhau dò xét, ở giữa là cái hố mà Minh vừa bị kéo mất.
“Để ta giúp các ngươi hạ chúng…” Lê Thương nói với nhóm của Hoàng Yến với vẻ thân thiện.
“Cảm ơn…nhưng ta còn phải đi tìm con trai, thời gian giao ước sắp hết, nếu ngươi muốn giúp thì gia hạn thêm cho bọn ta đi…” Lệ lên tiếng, nàng cảm thấy kì quái khi kẻ đang có giao kèo với mình mà lại giúp mình.
Nghe được câu nói của Lệ, có hai người tròn mắt ngạc nhiên. Một là Minh Nguyệt, nàng đã hiểu mục đích của Lê Phương khi ả dụ dỗ Mỹ Linh gây chiến với nhóm của Lệ cách đó không xa, là vì mụ ta muốn cản đường nhóm của họ. Và điều quan trọng nhất là người con trai mà Lệ vừa nói, nàng tin rằng đó chính là Minh.
Người còn lại ngạc nhiên là kẻ đang nằm dưới đất, tuy là Minh Nguyệt không kịp cứu hắn nhưng đòn đánh của nàng đã khiến đám rể cây dừng lại, hắn vẫn bị cuốn chặt và chỉ cách mặt đất chưa tới một gang tay nên hoàn toàn có thể nghe được cuộc nói chuyện bên trên.
“Các người có hình của người đang tìm không?”
Minh Nguyệt hỏi nhóm của Lệ khiến Lê Thương khó chịu, tuy là một phù thuỷ lâu năm nhưng để hạ được thiên tài như Minh Nguyệt cũng rất vất vả, vì vậy ả chỉ giao chiến cầm chừng.
Lệ lấy ra một tấm hình, là hình vẽ nhưng nhìn thoáng qua cũng nhận ra được là ai. Minh Nguyệt liếc nhìn Lê Thương nói bằng giọng đầy sự căm thù: “Ả ta vừa bắt mất người trong ảnh các người đang tìm…”
Câu nói của Minh Nguyệt khiến cả 4 người sững sờ, nhưng Phương Chi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhìn hai người của Tàn Nguyệt giáo dò xét.
“Các người tin lời nó? Chẳng phải chúng vừa vô cớ tấn công các ngươi đó sao? Nếu ta không vô tình đi ngang thì có lẽ con nhỏ kia đã quét sạch các ngươi rồi…” Lê Thương nói, ả đổ ngược lại cho Minh Nguyệt.
Nghe nói tới Minh là Hoàng Yến và Lệ nôn nóng mất cả bình tĩnh, đến nỗi Phương Chi và cô gái kia phải giữ hai bên. Với các nàng thì quả thật Lê Thương nói đúng, vì lúc nãy đang trên đường đến đây, nhóm của Phương Chi bất ngờ bị Mỹ Linh đánh chặn. Mỹ Linh không biết Lê Thương nên bị ả dụ dỗ, nàng đã kéo Minh Nguyệt cùng đến. Nhưng nhận ra sự hiện diện của Lê Thương nên Minh Nguyệt đuổi đến đây thì gặp Minh, để lại Mỹ Linh một mình đánh với bốn người, nàng đánh không lại nên phải bỏ chạy đi tìm Minh Nguyệt.
Hệ phép thuật, những người sử dụng phép thuật có được thông qua khế ước như Lệ và Hoàng Yến thường bị những kẻ luyện ma thuật khác săn tìm cướp sức mạnh. Hạ một phù thuỷ thực sự khó hơn hạ những người dùng sức mạnh vay mượn, đặc biệt là người VR thì lại càng bị nhắm tới nhiều hơn.
Minh Nguyệt đuối lý nên không cãi lại, Lê Thương được thế lấn tới: “Các người cũng biết Tàn Nguyệt giáo thế nào mà…bây giờ cùng nhau hạ ả, ta sẽ gia hạn khế ước cho các ngươi…”
“Thật chứ?” Hoàng Yến hỏi lại.
“Thật…! Nhận lấy…!”
Lê Thương trả lời rồi ném cho Hoàng Yến một viên đá tương tự như của Lệ, ả muốn chứng tỏ mình giữ lời hứa. Có thêm sức mạnh, Hoàn Yến cùng Phương Chi và cô gái còn lại nhìn về hướng Minh Nguyệt, riêng Lệ vẫn còn chút đắn đo.
“Lên…” Phương Chi ra hiệu.
Ở dưới đất, Minh không thể cử động, không thể lên tiếng nhưng vẫn nghe được tất cả. Hắn đơ người khi nghe những giọng nói đã khắc sâu trong tâm trí. Như không thể tin được, Minh mừng rỡ nằm im lắng nghe cho tới khi giọng của Phương Chi cất lên. Hắn biết Minh Nguyệt rất mạnh, hạ được nàng không phải chuyện đơn giản, mà điều quan trọng là các nàng không thể đánh nhau…
Lê Thương nhìn 3 cô gái trẻ lao lên mà mỉm cười đắc ý kèm theo ánh mắt thèm thuồng, ả toan tính thả một chút thính để hốt lại cả 3 người. Nhưng…
Ầm…
Đất văng tung toé, một bóng người trồi lên từ hố đất bị cày xới.
Trước đó vài giây, Minh dồn toàn lực vào chân chờ sẵn, thúc động ý niệm lấy Phong Nha ra, thanh kiếm xuất hiện liền đâm xuyên đám rễ cây. Công thêm mảnh Long Nguyên trợ lực, Minh tung cước phá tan thuật chú của Lê Thương. Khói bụi tan đi, Minh cầm Phong Nha lặng im không nói, mắt hắn rưng rưng nhìn hai bóng hình thân thương.
“M…mẹ…Chị…!”
“Minh…!”
Tất cả như đứng hình, cả Minh Nguyệt lẫn Lê Thương. Minh chưa từng nghĩ sẽ được gặp lại người thân trong thế giới này, giây phút này quả thật khiến hắn có chút ngây dại. Như vô thức, Lệ lao đến đứa con trai yêu thương, nàng ôm chặt như sợ rằng nó sẽ lại biến mất khỏi tay nàng lần nữa. Rồi một vòng tay khác ôm lấy cả hai người, Hoàng Yến cũng chạy đến siết lấy hắn.
“Là mẹ thật…là chị thật sao?”Minh run run hỏi, hắn vẫn chưa tin vào sự thật.
“Thằng ngốc này…còn hỏi nữa hả…” Hoàng Yến cốc đầu hắn, gương mặt xinh đẹp ngập tràn nước mắt.
Lúc này Minh mới đưa tay ôm chặt hai người vào lòng, Phong Nha cắm bên cạnh, hắn cọ mặt của mình vào má của Lệ và Hoàng Yến cho thoả nỗi nhớ.
Phương Chi mỉm cười, Minh Nguyệt không cười nhưng ánh mắt trìu mến, chỉ có Lê Thương vẫn còn toan tính.
“Ôm đủ chưa…điều kiện đã hoàn thành, hoá giải khế ước đã rồi ôm tiếp…” Phương Chi tỉnh táo nói với Hoàng Yến.
“Đúng rồi…” Hoàng Yến giật mình rời ra.
Lệ cũng biết việc này quan trọng, một tay nắm chặt tay Minh, một tay lấy ra hai viên đá hướng tới Lê Thương.
“Đây…thoả thuận của chúng ta kết thúc…cảm ơ…”
Chưa nói hết câu, Lệ bị Minh đẩy ra xa. Một vòng sáng lại xuất hiện tại dưới chân của ba người, hắn nhận ra nên vội vã đẩy Lệ thoát khỏi, rồi hắn quay sang Hoàng Yến nhưng không kịp.
“Cẩn thận….”
Phương Chi hét lớn rồi lao đến, Minh Nguyệt cũng thần tốc xuất hiện trước mặt Lê Thương tạo một kết giới nhốt ả lại. Để ngăn chặn một thuật chú, cách tốt nhất chính là tấn công người thực hiện thuật chú đó, vì thế cả Minh Nguyệt và Phương Chi đều lao đến Lê Thương.
“Không…” Lệ đau đớn hét lên rồi lao đến chỗ Minh.
Chỉ vừa kịp nắm tay Hoàng Yến, Minh lần nữa bị đám rễ cây trồi lên từ dưới đất cuốn chặt nhưng không kéo xuống. Phong Nha trong hình dạng một thanh kiếm cũ kĩ sứt mẻ cũng bị đám rễ cây cuốn lấy trước khi Minh chạm đến. Thấy Lê Thương đã bị giam giữ, Phương Chi đối hướng, vận lực tấn công rễ cây…
“Đừng…”
Ầm…
Người hét ‘đừng’ là cô bạn của Phương Chi, nhưng nàng lao đến quá nhanh, bàn tay thon mềm tung chưởng vào đám rễ cây khiến nó rung chuyển nhưng không hề hấn, ngược lại còn bị một chùm rễ mọc ra quấn chặt tay nàng kéo vào.
Lúc này Lê Thương mới nhếch mép cười tà dị, từ dưới chân ả xuất hiện một vòng sáng tương tự, và cũng là một chùm rễ cây mọc lên quấn lấy ả. Lệ hoảng loạn tấn công rễ cây đang quấn chặt hai đứa con của mình và Phương Chi nhưng không thể làm gì được. Nàng nhìn Lê Thương bằng ánh mắt căm phẫn…
“Ngươi định dùng sức mạnh của ta để tấn công ta sao?”
Lê Thương nhìn hai viên đá đang toả sáng trên tay Lệ. Quả thật Lệ đang định liều chết với ả, nhưng đột nhiên hai viên đá tắt ngúm rồi vỡ vụn, một cái rễ khác mọc ra đánh văng nàng đi.
Minh Nguyệt không nói, nàng gia tăng sức ép lên kết giới đang nhốt Lê Thương bên trong rồi hướng về đám rễ cây đang trói Minh.
“Coi thường ta quá đó con nhãi…”
Lê Thương vẫn giữ nụ cười tà dị, ả nói khi Minh Nguyệt đang lao đến chỗ Minh, đám rễ cây vẫn không chui xuống, nàng thi triển một phép thuật mạnh mẽ nhắm thẳng tới. Nhưng vòng sáng loé lên rồi biến mất, đám rễ cây biến mất, Lê Thương biến mất, và cả ba người bọn Minh bị quấn vào cũng biến mất. Phép thuật của Minh Nguyệt vì thế mà đánh vào không khí, thổi bay một loạt căn nhà cách đó khá xa.
“Khônggg…”
Tiếng Lệ gào thét vang màn đêm…