Thiên địa VR ( game online)
Chương 58 :
Ngày đăng: 02:23 27/06/20
Hai cơn lốc nóng lạnh được tạo ra bởi những câu chú mạnh mẽ, gặp nhau sinh ra năng lượng bất định khiến các phép thuật xung quanh bị ảnh hưởng, nhưng đó cũng chính là mục đích của Lý Hải và Diệp Vy, cả hai cùng tập trung duy trì sức mạnh nhằm triệt tiêu phép thuật của kẻ địch.
Bên trong, Tôn Sùng vừa quyết định hiện lộ thực lực để đoạt thanh kiếm trên tay Minh thì cảm nhận được phép thuật của mình đang yếu dần, đành khựng lại chau mày như phân vân. Sau một giây suy nghĩ, hắn lấy ra một viên đá sáng lấp lánh, chính là Thiên Thạch.
Trong trạng thái Bạch Thử kích với giác quan siêu nhạy, Minh cũng cảm nhận được cơn lốc có biến chuyển. Tôn Sùng nắm chặt viên đá trong tay, giơ lên trước mặt niệm chú khiến viên đá sáng hơn, ánh sáng xuyên qua cả kẽ ngón tay gã. Thấy kẻ địch tập trung vào phép thuật, Minh vận lực tính đường tấn công nhưng gã Hầu Nhân đã thi triển xong, viên đá tan thành một làn khói sáng long lanh rất đẹp, bay lên kết hợp với cơn lốc…
“Mất thời gian quá rồi…” Tôn Sùng thở dài nhưng ánh mắt nghiêm túc hơn hẳn.
Vừa nói hết câu thì gã đột nhiên biến mất. Vốn đang thủ thế, Minh giật mình vung kiếm về bên trái, Tôn sùng hiện ra ngay trước mũi kiếm. Với tốc độ của một Linh thú cường đại, Tôn Sùng di chuyển nhanh hơn Minh nhưng thua hắn ở phản xạ khi áp sát. Nhưng lần này thì khác, gã dừng lại trước khi lưỡi kiếm Phong Nha quét qua mà không tiến tới thêm, sau đó trừng mắt nhìn Minh…
“Cái đ…khốn…kiếp…!”
Minh nghiến răng, một áp lực vô hình đè xuống khiến hắn không thể nhấc chân lên. Rồi một cơn đau nhói ở tay đang cầm kiếm, bàn tay từ từ mở ra cho Phong Nha rơi xuống, nhưng không phải Minh chủ động làm như vậy, mà là Tôn Sùng dùng phép thuật tác động đến khiến Minh không chống cự lại được, phép thuật của gã mạnh hơn khả năng Cường hóa của Minh.
Cơ thể bị khóa chặt, bất lực nhìn thanh kiếm cắm dưới đất, Minh thầm hối hận vì xem thường kẻ địch. Hắn quên mất một điều, rằng cách đây không lâu, bản thân đã bị chính kẻ này bắt đi mà không thể chống cự, thế mà hôm nay gã trở nên yếu đuối hơn hẳn nhưng Minh lại không nhìn ra vấn đề, trong khi hắn vẫn xác định thầy Hải của hắn mạnh hơn mình rất nhiều, mà quên mất kẻ đang đứng trước mặt cũng là phù thủy ngang cấp, lại còn là một kẻ luyện Khí rất mạnh.
Tôn Sùng giơ tay trong khống khí, làm động tác đẩy tới, Minh lập tức bị kéo về sau một khoảng. Gã cúi xuống cấm lấy cán kiếm trong khi Minh đang thầm mong Phong Nha sẽ phản ứng đánh bật tên này. Nhưng Tôn Sùng cứ thế cầm lên như không có chuyện gì xảy ra, điều này cũng khiến chính gã cũng ngạc nhiên, gã biết các bảo vật mạnh mẽ có năng lực khước từ ngoại chủ, tức là chỉ có chủ nhân mới có thể đụng vô, vì thế mà hắn đã dùng mọi khả năng phòng ngự lên cánh tay trước khi cầm vào cán kiếm. Nhưng thanh kiếm cũ kĩ này không hề có phản ứng gì…
Sự khó hiểu hiện rõ trên mặt Tôn Sùng, rồi hắn nhếch mép cười: “Là gì cũng được, nhiệm vụ chỉ là đưa thanh kiếm này về, không phải tìm một nữa còn lại…”
Nói xong, Tôn Sùng chuyển sang nụ cười đểu, hắn lao đến vung kiếm vào cổ Minh khi tên này vẫn đang bị khóa cứng. Minh trợn mắt nhìn lưỡi kiếm sứt mẻ cận kề, hắn hoàn toàn bất lực…
Xèoo….
“Ặc…” Tôn Sùng thốt lên rồi giật mình lui lại, thanh Phong Nha rơi khỏi tay hắn khi vừa chạm vào cổ Minh.
Ôm bàn tay còn đang bốc khói vì bị bỏng, sự ngạc nhiên lại xuất hiện trên gương mặt của cả hai, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất khi cả hai cùng biết được nguyên nhân. Phong Nha, đang còn khiếm khuyết nên thiếu mất khả năng khước từ người không phải chủ nhân, nhưng bù lại nó vẫn còn khả năng bảo vệ chủ nhân khỏi chính nó, tức là không thể giết Minh bằng Phong Nha... Đó chính là điều khiến Tôn Sùng phải buông kiếm, khi lưỡi kiếm sắp chạm vào Minh, cán kiếm đột nhiên nóng lên với tốc độ cực nhanh và cực nóng, buộc gã phải buông kiếm nếu không bàn tay hắn sẽ thơm lừng mùi thịt nướng…
Trong khi còn ngỡ ngàng vì thanh kiếm, tiếng gió từ cơn lốc lửa rít gào mạnh mẽ rồi thu hẹp lại.
“Khốn kiếp…” Tôn Sùng gầm lên, giơ hai tay tạo thêm phép thuật phụ trợ vì cơn lốc của hắn đang bị ép nhỏ lại dù gã đã dùng cả Thiên Thạch để tăng cường.
Tôn Sùng tập trung vào cơn lốc nên kìm hãm Minh yếu đi, và lần này Minh không bỏ qua cơ hội. Hắn gồng lực phóng tới cầm lấy Phong Nha, rồi tiếp tục phóng tới vung một đường kiếm vào Tôn Sùng…
“Phong Nha…!”
Đang tập trung làm phép, Tôn Sùng vẫn đề phòng Minh, nhưng lần này gã phải hốt hoảng khi thấy lưỡi kiếm to lớn đầy uy lực trong tay Minh nên lập tức bỏ ngang phép thuật chưa hoàn thành để chuyển qua thuật dịch chuyển, trong nháy mắt biến mất rồi hiện ra cách đó một khoảng, tránh khỏi Phong Nha.
“Đúng là nó rồi…” Tôn Sùng lầm bầm nhìn thanh kiếm, rồi hắn lần nữa dịch chuyển đi chỗ khác tránh đòn vì Minh đã xông tới.
Tiếng gió rít mạnh hơn…
Minh vẫn vung kiếm…
Tôn Sùng cứ hiện ra rồi biến mất, Minh chém hụt lại đổi hướng đuổi theo, cuộc rượt đuổi không cân xứng diễn ra trong cơn lốc lửa. Nếu là kẻ khác có sức mạnh tương đương thì đã không ngần ngại đọ sức cùng Minh, nhưng Tôn Sùng chọn cách câu giờ để chờ Minh kiệt sức. Nhưng đây cũng là mục đích của Minh, hắn cũng câu giờ vì đã thấy bên ngoài là Diêp Vy cùng Lý Hải khi cơn lốc lửa suy yếu. Và rồi kế hoạch của Minh thành công trước, cơn lốc lửa bị cơn lốc sương băng nuốt trọn…
“Không…!” Tôn Sùng ngỡ ngàng nhìn phép thuật của mình bị một phép thuật khác đánh tan.
Minh thở hổn hển nhưng vẫn mỉm cười, Lý Hải đang hỏa giải cơn lốc của mình, còn Diệp Vy đang lơ lửng trên không cũng hạ xuống, trên tay nàng là chiếc đũa phép mà hắn tặng.
“Các ngươi…” Tôn Sùng lui lại thủ thế, sắc mặt ngưng trọng.
Có một điều ít ai biết, rằng Lý Hải là phù thủy cấp 5 nhưng chỉ hiện lộ ra là phù thủy cấp 2, còn Diệp Vy đã là phù thủy cấp 3 với một bảo vật phép mạnh nên kết hợp lại hoàn toàn có thể đánh tan phép thuật của gã.
Diệp Vy không nói, chiếc đũa tỏa sáng, từ đầu đũa bắn ra một tia sáng xanh thẳng tới Tôn Sùng. Khác với lúc nãy cố tránh lưỡi kiếm của Minh, lần này gã không né mà dùng phép thuật, gã phất tay đánh bật tia sáng xanh đó qua một bên. Diệp Vy tiếp tục, nàng bắn liên hồi vào gã Hầu Nhân tộc, tên này đành phải tạo ra một kết giới bảo vệ, những tia sáng va chạm với kết giới tan ra thành sương băng làm mặt đất dưới chân Tôn Sùng đóng băng trong nháy mắt.
Lý Hải biến mất và hiện ra bên cạnh kết giới của Tôn Sùng, tung một đấm bằng phép thuật cực mạnh vào kết giới, bên trong Tôn Sùng cũng tung đấm đáp trả…
Ầm…
Va chạm, hai người văng ra nhưng không áp sát lần nữa, mà cùng tạo ra vòi rồng nhắm vào nhau, nhưng tất nhiên là ai cũng né được. Liên tiếp những phép thuật mạnh mẽ hệ phong được tạo ra bởi hai cao thủ, mạnh đến nỗi những đòn tấn công của Diêp Vy cũng bị gió làm đổi hướng trước khi chạm vào Tôn Sùng. Minh từ xa phải cắm Phong Nha xuống đất để trụ vững, hắn đã đuối sức nên không thể tham chiến, mà cuộc chiến này cũng quá khả năng của hắn.
Đằng xa, những vụ nổ do va chạm vang lên liên hồi, có vẻ BE và Phương Chi đã lấn áp Tôn Vinh, tên này chật vật chiến đấu với hai kẻ VR rất mạnh. Và hai đánh một không chột cũng què, sau một lúc lâu quần nhau, không chỉ Tôn Vinh mà cả Tôn Sùng cũng rơi vào thế bị động, liên tiếp bị đánh lui. Cuối cùng, không hẹn trước nhưng cả hai nhóm cùng dùng chiêu cực mạnh đánh bật hai gã Hầu Nhân tộc văng ra xa, nhưng vô tình khiến hai gã tụ lại cạnh nhau.
Không ai nói gì, chỉ có tiếng thở. Tôn Vinh và Tôn Sùng nhìn nhau, biết gặp phải đối thủ khó nhai, hai gã cùng biến đổi...
Graoooo….
Hai con khỉ khổng lồ hiện ra chỉ trong chớp mắt…
Bên trong, Tôn Sùng vừa quyết định hiện lộ thực lực để đoạt thanh kiếm trên tay Minh thì cảm nhận được phép thuật của mình đang yếu dần, đành khựng lại chau mày như phân vân. Sau một giây suy nghĩ, hắn lấy ra một viên đá sáng lấp lánh, chính là Thiên Thạch.
Trong trạng thái Bạch Thử kích với giác quan siêu nhạy, Minh cũng cảm nhận được cơn lốc có biến chuyển. Tôn Sùng nắm chặt viên đá trong tay, giơ lên trước mặt niệm chú khiến viên đá sáng hơn, ánh sáng xuyên qua cả kẽ ngón tay gã. Thấy kẻ địch tập trung vào phép thuật, Minh vận lực tính đường tấn công nhưng gã Hầu Nhân đã thi triển xong, viên đá tan thành một làn khói sáng long lanh rất đẹp, bay lên kết hợp với cơn lốc…
“Mất thời gian quá rồi…” Tôn Sùng thở dài nhưng ánh mắt nghiêm túc hơn hẳn.
Vừa nói hết câu thì gã đột nhiên biến mất. Vốn đang thủ thế, Minh giật mình vung kiếm về bên trái, Tôn sùng hiện ra ngay trước mũi kiếm. Với tốc độ của một Linh thú cường đại, Tôn Sùng di chuyển nhanh hơn Minh nhưng thua hắn ở phản xạ khi áp sát. Nhưng lần này thì khác, gã dừng lại trước khi lưỡi kiếm Phong Nha quét qua mà không tiến tới thêm, sau đó trừng mắt nhìn Minh…
“Cái đ…khốn…kiếp…!”
Minh nghiến răng, một áp lực vô hình đè xuống khiến hắn không thể nhấc chân lên. Rồi một cơn đau nhói ở tay đang cầm kiếm, bàn tay từ từ mở ra cho Phong Nha rơi xuống, nhưng không phải Minh chủ động làm như vậy, mà là Tôn Sùng dùng phép thuật tác động đến khiến Minh không chống cự lại được, phép thuật của gã mạnh hơn khả năng Cường hóa của Minh.
Cơ thể bị khóa chặt, bất lực nhìn thanh kiếm cắm dưới đất, Minh thầm hối hận vì xem thường kẻ địch. Hắn quên mất một điều, rằng cách đây không lâu, bản thân đã bị chính kẻ này bắt đi mà không thể chống cự, thế mà hôm nay gã trở nên yếu đuối hơn hẳn nhưng Minh lại không nhìn ra vấn đề, trong khi hắn vẫn xác định thầy Hải của hắn mạnh hơn mình rất nhiều, mà quên mất kẻ đang đứng trước mặt cũng là phù thủy ngang cấp, lại còn là một kẻ luyện Khí rất mạnh.
Tôn Sùng giơ tay trong khống khí, làm động tác đẩy tới, Minh lập tức bị kéo về sau một khoảng. Gã cúi xuống cấm lấy cán kiếm trong khi Minh đang thầm mong Phong Nha sẽ phản ứng đánh bật tên này. Nhưng Tôn Sùng cứ thế cầm lên như không có chuyện gì xảy ra, điều này cũng khiến chính gã cũng ngạc nhiên, gã biết các bảo vật mạnh mẽ có năng lực khước từ ngoại chủ, tức là chỉ có chủ nhân mới có thể đụng vô, vì thế mà hắn đã dùng mọi khả năng phòng ngự lên cánh tay trước khi cầm vào cán kiếm. Nhưng thanh kiếm cũ kĩ này không hề có phản ứng gì…
Sự khó hiểu hiện rõ trên mặt Tôn Sùng, rồi hắn nhếch mép cười: “Là gì cũng được, nhiệm vụ chỉ là đưa thanh kiếm này về, không phải tìm một nữa còn lại…”
Nói xong, Tôn Sùng chuyển sang nụ cười đểu, hắn lao đến vung kiếm vào cổ Minh khi tên này vẫn đang bị khóa cứng. Minh trợn mắt nhìn lưỡi kiếm sứt mẻ cận kề, hắn hoàn toàn bất lực…
Xèoo….
“Ặc…” Tôn Sùng thốt lên rồi giật mình lui lại, thanh Phong Nha rơi khỏi tay hắn khi vừa chạm vào cổ Minh.
Ôm bàn tay còn đang bốc khói vì bị bỏng, sự ngạc nhiên lại xuất hiện trên gương mặt của cả hai, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất khi cả hai cùng biết được nguyên nhân. Phong Nha, đang còn khiếm khuyết nên thiếu mất khả năng khước từ người không phải chủ nhân, nhưng bù lại nó vẫn còn khả năng bảo vệ chủ nhân khỏi chính nó, tức là không thể giết Minh bằng Phong Nha... Đó chính là điều khiến Tôn Sùng phải buông kiếm, khi lưỡi kiếm sắp chạm vào Minh, cán kiếm đột nhiên nóng lên với tốc độ cực nhanh và cực nóng, buộc gã phải buông kiếm nếu không bàn tay hắn sẽ thơm lừng mùi thịt nướng…
Trong khi còn ngỡ ngàng vì thanh kiếm, tiếng gió từ cơn lốc lửa rít gào mạnh mẽ rồi thu hẹp lại.
“Khốn kiếp…” Tôn Sùng gầm lên, giơ hai tay tạo thêm phép thuật phụ trợ vì cơn lốc của hắn đang bị ép nhỏ lại dù gã đã dùng cả Thiên Thạch để tăng cường.
Tôn Sùng tập trung vào cơn lốc nên kìm hãm Minh yếu đi, và lần này Minh không bỏ qua cơ hội. Hắn gồng lực phóng tới cầm lấy Phong Nha, rồi tiếp tục phóng tới vung một đường kiếm vào Tôn Sùng…
“Phong Nha…!”
Đang tập trung làm phép, Tôn Sùng vẫn đề phòng Minh, nhưng lần này gã phải hốt hoảng khi thấy lưỡi kiếm to lớn đầy uy lực trong tay Minh nên lập tức bỏ ngang phép thuật chưa hoàn thành để chuyển qua thuật dịch chuyển, trong nháy mắt biến mất rồi hiện ra cách đó một khoảng, tránh khỏi Phong Nha.
“Đúng là nó rồi…” Tôn Sùng lầm bầm nhìn thanh kiếm, rồi hắn lần nữa dịch chuyển đi chỗ khác tránh đòn vì Minh đã xông tới.
Tiếng gió rít mạnh hơn…
Minh vẫn vung kiếm…
Tôn Sùng cứ hiện ra rồi biến mất, Minh chém hụt lại đổi hướng đuổi theo, cuộc rượt đuổi không cân xứng diễn ra trong cơn lốc lửa. Nếu là kẻ khác có sức mạnh tương đương thì đã không ngần ngại đọ sức cùng Minh, nhưng Tôn Sùng chọn cách câu giờ để chờ Minh kiệt sức. Nhưng đây cũng là mục đích của Minh, hắn cũng câu giờ vì đã thấy bên ngoài là Diêp Vy cùng Lý Hải khi cơn lốc lửa suy yếu. Và rồi kế hoạch của Minh thành công trước, cơn lốc lửa bị cơn lốc sương băng nuốt trọn…
“Không…!” Tôn Sùng ngỡ ngàng nhìn phép thuật của mình bị một phép thuật khác đánh tan.
Minh thở hổn hển nhưng vẫn mỉm cười, Lý Hải đang hỏa giải cơn lốc của mình, còn Diệp Vy đang lơ lửng trên không cũng hạ xuống, trên tay nàng là chiếc đũa phép mà hắn tặng.
“Các ngươi…” Tôn Sùng lui lại thủ thế, sắc mặt ngưng trọng.
Có một điều ít ai biết, rằng Lý Hải là phù thủy cấp 5 nhưng chỉ hiện lộ ra là phù thủy cấp 2, còn Diệp Vy đã là phù thủy cấp 3 với một bảo vật phép mạnh nên kết hợp lại hoàn toàn có thể đánh tan phép thuật của gã.
Diệp Vy không nói, chiếc đũa tỏa sáng, từ đầu đũa bắn ra một tia sáng xanh thẳng tới Tôn Sùng. Khác với lúc nãy cố tránh lưỡi kiếm của Minh, lần này gã không né mà dùng phép thuật, gã phất tay đánh bật tia sáng xanh đó qua một bên. Diệp Vy tiếp tục, nàng bắn liên hồi vào gã Hầu Nhân tộc, tên này đành phải tạo ra một kết giới bảo vệ, những tia sáng va chạm với kết giới tan ra thành sương băng làm mặt đất dưới chân Tôn Sùng đóng băng trong nháy mắt.
Lý Hải biến mất và hiện ra bên cạnh kết giới của Tôn Sùng, tung một đấm bằng phép thuật cực mạnh vào kết giới, bên trong Tôn Sùng cũng tung đấm đáp trả…
Ầm…
Va chạm, hai người văng ra nhưng không áp sát lần nữa, mà cùng tạo ra vòi rồng nhắm vào nhau, nhưng tất nhiên là ai cũng né được. Liên tiếp những phép thuật mạnh mẽ hệ phong được tạo ra bởi hai cao thủ, mạnh đến nỗi những đòn tấn công của Diêp Vy cũng bị gió làm đổi hướng trước khi chạm vào Tôn Sùng. Minh từ xa phải cắm Phong Nha xuống đất để trụ vững, hắn đã đuối sức nên không thể tham chiến, mà cuộc chiến này cũng quá khả năng của hắn.
Đằng xa, những vụ nổ do va chạm vang lên liên hồi, có vẻ BE và Phương Chi đã lấn áp Tôn Vinh, tên này chật vật chiến đấu với hai kẻ VR rất mạnh. Và hai đánh một không chột cũng què, sau một lúc lâu quần nhau, không chỉ Tôn Vinh mà cả Tôn Sùng cũng rơi vào thế bị động, liên tiếp bị đánh lui. Cuối cùng, không hẹn trước nhưng cả hai nhóm cùng dùng chiêu cực mạnh đánh bật hai gã Hầu Nhân tộc văng ra xa, nhưng vô tình khiến hai gã tụ lại cạnh nhau.
Không ai nói gì, chỉ có tiếng thở. Tôn Vinh và Tôn Sùng nhìn nhau, biết gặp phải đối thủ khó nhai, hai gã cùng biến đổi...
Graoooo….
Hai con khỉ khổng lồ hiện ra chỉ trong chớp mắt…