Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 110 : Dạy không biết mệt

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Tiểu Thất đánh giá Khanh Ngũ, nói: “Công tử, ngươi cứ thế mà đi ứng tuyển hả. Nhìn ngươi mà coi đi, chả có một tý bộ dạng của thư sinh nghèo túng mà muốn tới thôn dã trong núi, một thân quý khí, đầu đội trâm ngọc, tay cầm cây quạt ti tím, giày khảm bảo thạch, thắt lưng giắt túi gấm thơm, làm gì giống một người nghèo, ngươi cứ thế đi qua rõ ràng là mang tâm tính nhà giàu giễu cợt người ta.”



“Vậy ta phải làm sao mới được qua đó?” Khanh Ngũ hỏi.



Tiểu Thất cười hắc hắc: “Ngươi không biết nỗi khổ của dân gian, thôi để ta tới giúp ngươi giả dạng giả dạng.”



Vì thế lôi Khanh Ngũ rẽ vào sạp may mặc chỗ góc đường.



Tiểu Thất không những giúp Khanh Ngũ mua quần áo, còn tiện thể giúp Khanh Ngũ thay luôn quần áo. Bên trong vẫn mặc như cũ xiêm y tơ mềm mại, bên ngoài bọc một tầng áo dài vải thô đơn sơ mộc mạc nhất, mà ngay cả tóc cũng đổi lại buộc bởi một răn vải thô. Lăn qua lăn lại một hồi, tuy trên người Khanh Ngũ mặc áo vải mộc mạc nhưng khí chất vẫn cao nhã sáng lạn như trước, đến nỗi ngay cả bộ áo vải đơn sơ cũng chẳng thể che giấu, mi như trăng mắt như sao, môi anh đào đỏ thắm làm Tiểu Thất nhịn không được rung động xốn xang từng đợt không nguôi.



Thất thần một lát, Tiểu Thất vội vàng quay đầu nói: “Nếu là thư đồng của ngươi, vậy ta cũng không thể mặc đồ quá tốt, ta cũng đi đổi quần áo.”



Vì thế lão bản cửa hàng kỳ quái nhìn hai người này không muốn mua quần áo tốt hàng thượng đẳng, mặt mày thoáng một cái xám tro, ai dà công tử mấy vị nhà giàu hiện tại đều yêu thích cái này sao?



Sửa sang xong xuôi, Tiểu Thất nói: “Ngươi chờ ta một lát, ta quay về lấy một món đồ cái đã.”



“Đi đi đi đi, tiện thể báo cho bọn Đại Bảo Triệu Thanh, bảo bọn họ sau này nếu có chuyện gì thì cứ tới thôn Tú Thủy tìm chúng ta, thừa dịp võ lâm gần đây vẫn rối loạn một nùi, chúng ta tìm một chỗ ẩn cư yên lặng quan sát tình hình, thuận tiện dạy chữ, dạy không biết mệt.” Khanh Ngũ nói.



“Ta thấy ngươi đi hủy người thì có!” Tiểu Thất bỏ lại một câu rồi phi như tên chạy mất.



Rất nhanh, Tiểu Thất cầm một đôi quải trượng Khanh Ngũ trở về, nói: “Ngươi chống quải trượng đi ra ngoài, trông lại càng thêm đáng thương, người ta khẳng định sẽ không hoài nghi.”
Khanh Ngũ vốn là cũng chỉ là nghĩ dạy học ở đây cũng coi như trau dồi thêm vốn kiến thức cho mình để không bị mai một. Phải biết Khanh Ngũ tuy dốc sức với bá nghiệp võ lâm, nhưng bản thân cũng có vốn học thức uyên bác, trí nhớ hắn kinh người, xem qua là nhớ, không cần phải lật qua lật lại bất luận điển tịch nào, những tác phẩm kinh điển thuận miệng nhẩm qua là có thể thuộc làu làu, một chữ không sót, cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi. Nếu luận về học thức, tuyệt đối có thể coi là bậc đại sư, chỉ điểm Vương Lương tự nhiên chỉ chuyện nhỏ.



Nhưng nói chuyện với nhau vài lần, hắn lại phát hiện chàng thanh niên này có chút ý tứ, chấp nhất thì không cần phải nói, ngoài ra mọi việc đều lấy tam cương ngũ thường của người quân tử tuân thủ.



Khanh Ngũ hỏi cậu kiến thức này học có gì dùng, chàng thanh niên trong làng nhỏ này thế nhưng có thể nói ra “Vì kinh thế trí dùng” rất có học thức. Sau đó lại thấy Vương Lương thoạt nhìn thì giống như cổ hủ ngang bướng, kì thực tư duy rất rõ ràng, mọi việc đều có nguyên tắc, mỗi khi gặp một luận học chỉ một xíu là đã thấu hiểu tường tận.



Khanh Ngũ lại ra đề mục để cho hắn viết văn, tài hoa hiển lộ. Đột nhiên Khanh Ngũ liền ý thức được, hắn có khả năng thật sự đã gặp được một nhân tài hiếm có.



Nhất thời, bụng nước đen của người nào đó bắt đầu tính toán lợi dụng mượn sức, nhưng mà càng lúc Tiểu Thất càng căm thù Vương Lương đến tận, nhìn hắn suốt ngày ghé qua đây xum xoe, quấn Khanh Ngũ dạy học, hắn liền hận không thể một cước đá bay cái con mọt sách này.



Còn không phải sao, ngày hôm đó trời sập tối, Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ mới vừa bưng bát cơm, chuẩn bị ăn món gà rừng thơm ngon mỹ vị Triệu Đại Bảo chế biến, tên Vương Lương kia vui vui vẻ vẻ chạy qua đây. Nói thật bộ dạng này không quá kém, cũng xem như anh tuấn sáng lạn, nhưng là cái mặt lại quá nghiêm túc.



Khanh Ngũ vốn đang chuẩn bị hưởng dụng món ăn thôn quê, thế nhưng có chết hay không chứ cái tên một lòng để tâm vào chuyện học hành bất thình lình xuất hiện, tuy rằng hắn rất muốn duy trì tấm gương của bậc thánh hiền, nhưng nhìn một bàn mỹ vị thôn quê nào trứng kho tộ, gà rừng xào nấm đông cô, cháo củ từ, cái bụng Khanh Ngũ không tiền đồ thầm thì réo rắt —— hắn cùng Tiểu Thất vì chờ một bàn món thôn quê dân dã của Triệu Đại Bảo nên nhịn đói cả một ngày trời.



Vì thế trong nháy mắt khi Vương Lương gõ cửa gọi, hắn cùng với Tiểu Thất trao đổi tầm mắt một chút, lập tức rất ăn ý.



Khanh Ngũ nhanh nhẹn bò lên giường, kéo chăn qua, mặt quay vào tường, mà Tiểu Thất thì đi mở cửa, nói với Vương Lương: “Tiên sinh hôm nay không thoải mái, ngươi ngày mai hãy đi.”



“Tiên sinh bị bệnh?” Vương Lương rất lo âu, quan tâm hỏi han: “Bệnh tình có nặng hay không? Ta vào xem!”