Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 114 : Tạ lâu chủ đến thăm

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Khanh Ngũ cầm ra cái ổ khóa sắt lớn, khóa kín cửa phòng lại mới quay sang nói với Triệu Đại Bảo ở bên ngoài: “Ta đã điểm huyệt đạo người bên trong, ta chưa về thì đừng để người đi vào cứu hắn.”



Triệu Đại Bảo ôm cánh tay cười khà khà nói: “Cuối cùng ngươi cũng hết giả bộ nữa rồi?”



“Gì?! Con mắt nào của ngươi thấy ta ấy ấy cái kia?” Khanh Ngũ vỗ vỗ tro bụi dính trên ống tay áo, lập tức gọi Tiểu Thất từ chỗ tối: “Tiểu Thất, chúng ta đi đón cha thân.”



Trách không được hắn muốn ăn diện, thì ra là vì đi nghênh đón hai vị phụ thân.



Vì thế Tiểu Thất thoáng hiện, đang muốn dắt tay Khanh Ngũ đi tới cửa thôn thì cách một bức tường bên ngoài lại truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Bảo Bảo ngoan, không cần ra đón, để bọn cha tự đi vào.”



Khanh Ngũ vừa ngẩng đầu liền thấy bên ngoài hàng rào tre thấp tè, hai người Khanh cha cùng Thương cha dắt tay nhau đứng đó, Khanh cha bạch y, Thương cha thanh sam, hai người đứng chung một chỗ, thực sự có một loại cảm giác giống như quần anh tụ hội, thần tiên quyến lữ.



Khanh cha thấy Khanh Ngũ, trên khuôn mặt đan xen một loại cảm xúc kinh hỉ phức tạp, miệng há há, nhưng chỉ gọi ra được một tiếng: “Quân nhi…”



“Cha thân!” Khanh Ngũ mắt thấy cuối cùng hai người cũng đã gặp lại, trong lòng vui sướng vô cùng, vội vàng bước nhanh về phía trước, nhưng bởi vì quá mức kích động, thời điểm tới bên cạnh hai người dưới chân bất chợt mềm nhũn, thân hình đột nhiên nghiêng về đằng trước, được hai vị cha thân đồng thời vươn tay đỡ lấy. Thương cha vỗ vỗ bả vai Khanh Ngũ nói: “Bảo Bảo ngoan có thể đi đường, thật tốt, bất quá không cần nóng vội, từ từ sẽ đến, về sau phụ thân sẽ đi cùng con, được không?”



Mà Khanh cha thì đáp: “Quân nhi, chuyện của con toàn bộ cha đã nghe bọn hắn nói, thật sự là khổ cho con …”



Nói xong một nhà ba người vây quanh, Thương cha cười nói: “Còn sững sờ ở đây làm cái gì? Vào nhà rồi nói.” Vì thế trực tiếp khom lưng ôm lấy Khanh Ngũ, khiến cho cả Khanh Ngũ và mọi người xung quanh đồng loạt phát ra tiếng hô khẽ.



Mã Lục bị giam trong học đường vài canh giờ, rốt cục đến buổi chiều, cánh cửa bị người đẩy ra, có người tiến vào giải huyệt đạo cho hắn, hắn đang muốn chửi ầm lên, đã thấy một đống người phần phật tiến vào, Khanh Ngũ bị người dùng xe lăn đẩy tiến vào —— xe lăn là do hai vị cha thân mang đến, mà đi bên cạnh hắn là hai vị nam tử đẹp có thể sánh vai với Khanh Ngũ, một người lạnh lùng cao ngạo, một người thế nhưng có khuôn mặt tương tự như Khanh Ngũ, khiến Mã Lục lập tức chấn động đến độ ngây người.



“Ta nghe nói Quân nhi nhà ta đánh cược với ngươi, khuyên ngươi hướng thiện, làm ngươi không vui có thật hay không?” Thương Minh Thư Vân ôm cánh tay hỏi Mã Lục. Mã Lục có chút kinh hoảng —— tuy rằng bộ dạng người này tương tự tiên sinh nhưng quanh thân bao trùm một cỗ sát khí, người đến cũng chả có ý tốt!



Không đợi Mã Lục đáp lời, Khanh cha lưu loát rút kiếm, gác ở dưới cằm Mã Lục, lãnh đạm nói: “Ngươi là muốn chết, hay là muốn khăng khăng giữ cái ý niệm ngu xuẩn trong đầu của ngươi hả?”




Tạ Minh Châu cười cười: “Những gì ngươi muốn trao đổi, ta đã nói hết.”



Khanh Ngũ đáp: “Được rồi, ta có thể nói cho ngươi biết, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cha thân vô cùng đơn giản nhưng thứ hắn yêu thích nhất chính là danh kiếm.”



“Vậy hắn thích món ăn gì? Khẩu vị như thế nào? Hắn thích quần áo màu gì? Thích loại hình nữ nhân nào, hoặc là, nam nhân?” Tạ Minh Châu không ngừng truy vấn.



“Trên nguyên tắc, hắn cái gì cũng đều ăn.” Khanh Ngũ nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Hắn thích bạch y, không thích bất cứ loại hình nữ nhân nào, nam nhân à… Ách… Ta cũng không rõ lắm.”



“Được được, ta đều nhớ kỹ.” Tạ Minh Châu hai mắt sáng lên. Vì thế hắn lại trả lời câu hỏi của Khanh Ngũ: “Tác phong hành động của Kỳ tộc thần bí này cực kỳ bí mật, phòng thủ nghiêm mật, rất khó dò hỏi. Ta phải tốn rất nhiều công sức mới dò hỏi được một ít tin tức, nghe nói trong nội bộ Kỳ tộc đã xảy ra chính biến, hiện giờ hạ sát lệnh, muốn giết sạch phản đồ Tô Á đầu quân vào Bái Nguyệt ma giáo hiến tế, hơn nữa chiến lực của Kỳ tộc rất mạnh, gần đây xảy ra vài lần sống mái với Bái Nguyệt ma giáo, thế nhưng khiến cho ma giáo đại bại.”



“Vậy trong Kỳ tộc bây giờ ai đứng đầu vậy” Khanh Ngũ hỏi.



Tạ Minh Châu đạo: “Theo ta được biết, chính là thánh vương Kỳ tộc. Có điều ta tìm hiểu được thì cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Hơn nữa tin ngươi còn sống chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị truyền ra, ta thấy ngươi vẫn là nhanh chóng kết thúc chuỗi ngày nhàn nhã này đi.”



Khanh Ngũ nhắm mắt suy tư một lát, nhân tiện nói: “Vậy nhờ Tạ lâu chủ thay ta thông báo với võ lâm, nói mười lăm đêm trăng tròn tháng ba Khanh Ngũ xuất hiện ở Thương Vân Châu đình.”



“Ồ, ngươi muốn biến địa bàn của ta thành tổ ong vò vẽ hả?” Tạ Minh Châu liếc hắn.



“Ha ha.” Khanh Ngũ cười nhẹ, dường như tâm cơ đầy bụng, Tạ Minh Châu cũng bày cái bộ dáng bí hiểm, hai người nhìn nhau cười, y hệt như hai đại hồ ly.



Lại nói, sáng sớm ngày hôm sau.



“Những thứ này là cái gì?” Thương cha vừa mở cửa phòng ra liền thấy ngoài cửa chất đầy lễ vật ú ụ một đống điểm tâm, một đống tráp đựng bảo kiếm, còn có hoa tươi, trên thiệp gửi tặng ghi rõ là đưa cho Khanh cha, bên trong còn có một bài thơ tình nghe rất là chua xót.