Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 121 : Rồng nước

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Nghe được tiếng bước chân của người gỗ từ từ đến gần cầu thang lầu, Tiểu Thất tay cầm lấy thanh đao, che ở trước người Khanh Ngũ, nín thở ngưng thần chờ đợi. Mà Khanh Ngũ thì ngồi xếp bằng ngay ngắn, bình tĩnh đáp: “Tiểu Thất, ấn theo lời dặn của ta đi làm đi.”



“Được!” Tuy Tiểu Thất không biết Khanh Ngũ muốn mình tác chiến ra sao, nhưng giờ phút này Khanh Ngũ nghiễm nhiên đã hóa thân thành thứ vũ khí sắc bén trong tay, cũng như ngày đó đối chiến với ma nhân hai người sớm đã đồng tâm hợp thể.



“Ta muốn ngươi vận khởi nội lực Thuần Dương trong cơ thể, chống đỡ hàn khí lạnh lẽo.” Khanh Ngũ dứt lời hơi nâng hai cánh tay lên, vận khởi thần công, mà mỗi một lần hắn kéo dài thu nạp khí thổ thì hàn khí quanh thân không ngừng ngưng kết, luồng khí lạnh không ngừng khuếch tán, mở rộng khiến cho Tiểu Thất cảm thấy sau lưng phát lạnh, vì thế không dám chậm trễ, vội vàng vận chuyển nội công chống lại hàn khí, cũng giúp Khanh Ngũ hộ pháp.



Nương theo bước chân của búp bê bước từng bước một nặng nề đặt bước lên trên bậc thang, cảnh tượng bên trong gian phòng tại lầu hai không ngừng biến hóa, chỉ thấy luồng khí lạnh càng lúc càng phát ra tản ra khắp bốn phía, vật dụng bên trong cùng với cánh cửa sổ đều bị kết thêm một tầng sương lạnh.



Khanh Ngũ khép hờ hai mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ở trên không trung trống rỗng phác hoạ quấy ra một dòng nước lạnh, đầu ngón tay lướt qua, hóa thành kỳ cảnh!



Chỉ thấy trong không khí tràn ngập hơi nước bị luồng khí lạnh ngưng kết, nhè nhẹ kết băng ở trong phòng dệt thành một tấm lưới băng mỏng khi phản xạ dưới ánh trăng bất chợt lóe lóe ra thứ ánh sáng lấp lánh, trông cực kỳ mộng ảo!



“Đẹp quá!” Tiểu Thất nhất thời nhìn đến ngây dại.



Mà Khanh Ngũ đột nhiên vươn tay hứng lấy khối băng trong veo thanh khiết bên cạnh nhẹ nhàng vẩy vẩy, thế mà lại tấu ra âm sắc kỳ ảo vô cùng, khiến người ta phải ngâm nga thành lời, âm sắc kia an tĩnh, điềm mỹ nhưng ẩn bên trong lại ma lực vô cùng lớn, chọc tâm người. Tiểu Thất kinh ngạc lắng nghe, trong nhất thời lại quên mất bản thân mình vẫn còn đang ở bên trong hiểm cảnh.



Khanh Ngũ vừa một bên khảy đàn, vừa thấp giọng nói: “Lui tới bên cạnh người bảo hộ cho ta.”



Lúc này Tiểu Thất mới giật mình bừng tỉnh, ngoan ngoãn lui về vài bước. Chỉ nghe trong âm sắc do Khanh Ngũ khẩy ra càng lúc càng khiến người ta mê loạn ngơ ngác, mà tấm lưới băng tơ bên trong dường như cảm thụ được âm sắc chuyển dời, cả khối hòa vào nhau cùng phát ra tiếng âm sắc trong trẻo cộng hưởng, ngay cả sàn nhà cũng run nhẹ đến lạ kỳ. Mà tiếng nhạc này như có ma lực khiến cho Tiểu Thất tâm thần nhộn nhạo, lại nhịn không được mà hoa chân múa tay xúc động khôn cùng.




Tiểu Thất sửng sốt, lập tức kêu lên: “Ờ ờ! Lần này xuất hiện một búp bê giỏi khinh công! Thương cha! Mau dùng kỳ đao sắc bén của ngươi phá hủy nó đi!”



Bóng hình cầm kiếm nọ thế nhưng mở miệng nói: “Các ngươi ai cũng đừng mơ rời đi nơi này! Đêm nay các ngươi không thể không chết!”



“Có thể nói! Có thể nói!” Tiểu Thất lại tiế tục kêu gào.



Khanh Ngũ thì túm lấy bàn tay Tiểu Thất, mờ mịt tỏ vẻ vô (số) tội hỏi: “Sương công tử, bây giờ là cái tình huống gì vậy? Có thể nói cho ta nghe một chút được không? Hình như ta nghe thấy giọng của tỳ nữ của ta.”



Thương cha, Khanh cha cùng Tiểu Thất đều = = quay đầu lại nhìn bậc thầy hoán đổi nhân vật siêu cấp mau lẹ.



Thương cha câu khóe miệng nói với Khanh cha: “Bánh Ú ngươi dạy dỗ không tồi. Nhưng mà vì sao ngươi không học được chút thông minh vậy nhỉ?”



Bia-ji



Một bàn tay của Khanh cha bổ thẳng xuống gáy hắn.



@ 5′ trước cắm sạc sạc điện thoại, bùm một phát. Xui cho em cục sạc ẻm đã ra đi, may thay điện thoại còn nguyên TT.