Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 126 : Hóa rồng

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Ngoại trừ lúc ban đầu, Liễu Hàm Yên cả người đã trong thân hình hoàn toàn là một khối máu thịt giãy ra, thoạt nhìn giống như là một khối cốt thép làm từ bộ khung xương đang hoạt động. Cho dù bốn phía nam châm tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với không tiểu, nhưng khí lực của hắn dường như cách con người một khoảng xa xa. Quả thật không ngờ hắn thế nhưng đem Thương Minh Thư Vân đẩy lùi về phía sau liền mấy bước. Đoản kiếm trong tay Thương Minh Thư Vân được làm từ vẫn thạch thiên ngoại tạo ra hình thù kỳ lạ mặc dù là thần binh lợi khí chặt thép như chặt bùn, nhưng cũng chiếm được chút tiện nghi nào.



Vòng chiến đang trong hồi kịch liệt, lúc này Tiểu Thất dẫn Khanh Ngũ gia nhập vào bên trong vòng chiến, Khanh Ngũ trong tay cầm bội đao của Tiểu Thất, rót hàn khí vào tăng trợ cho công lực, mà Tiểu Thất thì vươn tay ôm lấy hắn trợ giúp Khanh Ngũ dịch chuyển.



Nhất thời trong đại điện một hồi đao quang kiếm ảnh, khiến người nhìn mà hoa cả mắt. Khanh Ngũ xuất đao tuy không nhanh nhưng chuyên chú tàn nhẫn. Vũ Nguyệt Nhận trong tay tuy không sắc bén bằng gươm kiếm kỳ hình nhưng nhiều lần đánh trúng ngay mấy chỗ nối ghép trên thân hình con rối cứng cáp, khiến cho Liễu Hàm Yên rơi vào thế bị động. Bởi vậy Liễu Hàm Yên lại càng thêm tức giận, trên lưng đột nhiên mọc ra hai đạo bóng đen chớp nhoáng, vô số móc sắt mọc um tùm vụt như tên bay khắp bốn phía xung quanh!



Lực đạo của những móc sắt này mạnh đến mười phần, đánh vào trên vách đá đều có thể đánh ra một cái lỗ thủng, bởi vì thật sự quá mức mạnh mẽ dày đặc cho nên mấy vị trưởng lão xung quanh không kịp tránh né, ồ ạt ngã xuống đất!



Tiểu Thất, Khanh Ngũ cùng Thương Minh Thư Vân dựa sát vào nhau, tuy ba người nhanh chóng đề khí chống đỡ, nhưng vẫn chậm hơn một bước, chỉ lo tránh mấy chỗ yếu hại, trong chốc lát trên người lại xuất hiện thêm nhiều vệt hồng.



Tiểu Thất liều lĩnh đem Khanh Ngũ ôm vào trong người, cho nên bản thân hắn bị thương nghiêm trọng nhất, y phục trên người loang lổ vết máu. Thân chịu nỗi đau nhức, nhất thời Tiểu Thất không cách nào nhúc nhích được, tuy rất muốn đứng dậy đè Khanh Ngũ xuống ngăn chặn móc sắt bắn phá, nhưng cả người như bị tê liệt không còn chút khí lực nào cả—— Mà trên móc sắt kia dường như có nhúng độc dược!?



Nghĩ đến đây, Tiểu Thất vốn cực kỳ kinh hoảng nhưng đột nhiên lại cảm thấy may mắn, may mắn đám móc sắt này đánh vào mình chứ không phải bắn tới trên người Khanh Ngũ.



Trong lúc mọi người lọt vào tầm ám toán lần lượt té ngã xuống đất thì từ phía sau lưng Liễu Hàm Yên có một bóng đen cuối cùng cũng hiện ra bộ mặt thật của mình. Thì ra là một đôi cánh khung xương lỗi sắt thép thành hình một đôi cánh tinh xảo, có thể vỗ không ngừng nghỉ, mà đồng thời lúc này Liễu Hàm Yên cư nhiên lại vỗ cánh bay lên trời, sau đó một cước đá văng Tiểu Thất không còn hơi sức đâu để nhúc nhích, cũng trực tiếp tóm chặt áo Khanh Ngũ.



“Ngũ thiếu!!!” Tiểu Thất kêu thảm một tiếng, không biết từ đâu sinh ra một cỗ khí lực, thế mà vươn tay túm chặt lấy mắt cá chân của Khanh Ngũ, cùng Liễu Hàm Yên hình thành trạng thái kéo co.




Mà lúc này Tiểu Thất mới tới gần Bạch Long, dùng ngón tay run rẩy nhẹ nhàng đụng chạm mình rồng, vòi nước cũng đối diện với hai mắt của hắn. Ánh mắt kia ôn nhu nguyên vẹn như lúc đầu làm đáy lòng Tiểu Thất chấn động mãnh liệt, chỉ thấy trong mắt rồng đẫm lệ. Tiểu Thất trong lòng đau đớn, nhịn không được ôm lấy cổ rồng khóc lớn lên: “Ngũ thiếu… Ngũ thiếu…”



Dựa vào mình rồng, Tiểu Thất mới phát hiện trên đầu vai của Bạch Long có vài vết thương bị xé rách dường như là bị vật sắc nhọn đâm toét, máu tươi không ngừng chảy ra, Tiểu Thất nhìn mà bừng cơn tức, quát: “Ai làm ngươi bị thương!! Là ai!!” Dứt lời đột nhiên xoay người, rút đao muốn đi chém những giáo chúng vừa rồi muốn giết rồng, lại bị con rồng dùng răng nanh nhẹ nhàng ngậm lấy quần áo kéo lại, cũng nhìn hắn lắc đầu Tiểu Thất đôi mắt ướt đẫm, vuốt ve đầu rồng nói: “Ngươi có đau hay không? Có đau hay không? Biến thành như vậy có đau hay không?”



Bạch Long dường như đang đáp lại lời hắn rống ra mấy tiếng tê minh, nghe vào trong tai Tiểu Thất lại hết sức tiêu điều lạnh lẽo, làm cho Tiểu Thất khóc lớn không thôi. Mà Bạch Long đột nhiên giãy khỏi cánh tay của Tiểu Thất, làm cho Tiểu Thất ngã ngồi một bên, ngơ ngác nhìn Bạch Long đột nhiên nhảy lên, lần thứ hai bay lên không.



“Ngươi đi đâu vậy?!” Tiểu Thất vươn tay kêu lên, “Mang ta cùng đi! Ngươi đi đâu ta cũng sẽ theo cùng!! Đừng bỏ lại ta!!”



Bạch Long ở giữa không trung nhìn hắn lắc đầu, lập tức cong đuôi, uốn mình bay lên không trung.



“Sao thế? Rốt cuộc tâm tình biến người tàn tật như thế nào?” Giờ phút này Liễu Hàm Yên đáp xuống ngồi trên một tòa nóc nhà cao cao phía trên, nhìn Bạch Long vừa quay lại.



Bạch Long ở bên cạnh hắn không ngừng xoay quanh, miệng phát ra tiếng rồng thê lương cùng cực, Liễu Hàm Yên thì nâng má cười nói: “Đã biết, đã biết, ngươi mất hứng, có điều còn có ta cùng ngươi đây thôi, về sau hai quái vật chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, như vậy sẽ không còn cô đơn tịch mịch. Chúng ta sẽ làm bất luận cái gì muốn làm, ngươi chỉ cần làm tọa kỵ của ta thì tốt rồi. Ngoan, lại đây, để cho ta sờ sờ, tiểu Bạch Long của ta.”



Dưới sự khuyến dụ của hắn, Bạch Long thế mà thật sự chậm rãi tới gần hắn.