Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 129 : Ngự long

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Ngày hôm sau, Bạch Long được bạn Tiểu Thất đút điểm tâm xong thì mang cái bộ móng vuốt đi tới chỗ mặt hồ kết băng, cùng Thương cha nghiên cứu búp bê không đầu. Thương cha mới đầu khi vừa nhìn thấy Bảo Bảo ngoan nhà mình biến thành rồng trong lòng không thể nén nhịn được khổ sở, nhưng không biết vì cái gì lúc mắt vừa tầm với bộ móng vuốt khi thì đột nhiên cảm thấy vui mừng hẳn lên.



Lại nói bốn móng vuốt của Bạch Long đều được bao kín lại, nhìn qua thật sự phải nói là cực kỳ… …



Buồn cười.



Nhưng bản thân Bạch Long lại cảm thấy rất vừa lòng, dù sao đã chẳng còn hình tượng gì hết rồi, đeo thêm cái bộ bọc vuốt ít nhất cũng sạch sẽ hơn một chút.



Lại nghe Tiểu Thất nói rồng có thể nghe hiểu tiếng người, vì thế Thương cha giải thích sự tình ly kỳ này với Bạch Long cùng mọi người: “Tuy hai mươi năm qua, Liễu Hàm Yên đã tiến hành cải tạo đổi mới cấu tạo trong thân thể của chính mình nhưng là ít nhất có một chỗ hắn sẽ không cải biến, đó chính là ‘trái tim’ của hắn. Trái tim kia chính là chỗ mắc xích quan trọng nhất quyết định sự vận hành trong toàn bộ cơ quan thân hình, cũng chính là chỗ mấu chốt nhất trong bí thuật thánh giáo. Mà khối cơ quan trong trái tim được cấu thành từ một ngàn ba trăm cái bộ kiện thật nhỏ, mỗi một bộ kiện đều là thứ do tổ tiên truyền lại, căn bản không có cách nào phục chế, cơ quan toàn thân đều được nối với nhau tập hợp ở nơi này.



Cho nên ta cho rằng con rối Liễu Hàm Yên bị khống chế không phải do bị Bảo Bảo ngoan đánh nát đầu, mà là do trái tim trong ngực hắn! Chỉ khi dập nát trái tim kia, quái vật kia mới có thể hoàn toàn diệt vong!”



Bạch Long dùng bộ bao vuốt gõ gõ khối băng, lúc này mọi người mới chú ý tới con rối bị đóng một lớp băng đã có vô số vết nứt nẻ, xem ra con rối này cũng đang không ngừng giãy dụa, ” lực sinh mệnh ” quả thật khiến người kinh hồn khiếp vía. Chỉ sợ một khi đánh nát khối băng, còn chưa kịp lấy tim thì con rối đã tự mình bỏ chạy mất thôi, đến lúc đó nếu muốn bắt nó chỉ sợ phải mất vô số công phu.



Bạch Long bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu dùng vẫn thạch kiếm của cha thân, trực tiếp từ lớp băng đâm xuyên qua ***g ngực lấy tim, thì sao?”



Thương cha không hổ là Thương cha, thế nhưng chỉ thoáng giật mình một cái, liền giận dữ nói: “Tuy rằng khả thi, nhưng cần phải cam đoan một kích phải giết. Tuy Liễu Hàm Yên sẽ không cải biến cấu tạo trong trái tim, nhưng về phần trái tim đặt trong thân thể là gì thì cũng khó nói, nếu như một kích không trúng sẽ hậu hoạn vô cùng.”



Bạch Long đáp: “Vậy thì phải một đao liên kích, trong thiên hạ có thể đạt tới chiêu thức tiêu chuẩn thế này cũng chỉ có mỗi tuyệt thức Đao Ma. Hiện giờ nếu muốn trong thời gian nhanh nhất mà tìm được cao thủ tu tập tuyệt thức Đao Ma thì cũng chỉ có Mạc Tiểu Thất.



Cha thân, chuyện này cứ giao cho Tiểu Thất làm đi. Mong cha có thể xuất bản vẽ cái cơ quan ẩn tàng trong trái tim, giao cho Tiểu Thất. Về phần ta sẽ tiếp tục gia cố ngưng băng, cần phải làm đến độ tuyệt không có sơ hở tý nào. Chỉ là trong khoảng thời gian này, vì bảo đảm lực lượng của rồng không mất, không đến mức khiến cho hàn băng hòa tan, tạm thời ta không thể khôi phục hình người xin hai vị cha thân thứ lỗi.”



Mặc dù vẫn trong trạng thái long thân, nhưng Khanh Ngũ vẫn như cũ đâu vào đấy, đối sách lại càng thêm kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí ngữ khí thái độ vẫn nho nhã không đổi, bộc lộ ra đầu óc cơ trí lãnh tĩnh, khiến người không thể không bội phục.



“Bảo Bảo ngoan, khổ cho con.” Thương cha vươn tay, mà Bạch Long thì ngoan ngoãn cúi đầu sờ sờ đỉnh đầu hắn, thấp giọng kêu một tiếng.




Giống như trên đời này, nơi mà phàm nhân không thể nào đặt chân tới luôn có tồn tại một vài ngoại tộc, tỷ như hai hồ ly chín đuôi ở trời cao mà Bạch Long gặp thoáng qua. Cái đuôi của hai hồ ly kia giống tầng mây mềm mại xinh đẹp, rất dài lơ lửng trên không trung, khiến Bạch Long cùng Tiểu Thất cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn xung quanh.



Cửu vĩ hồ cũng quay đầu nhìn bọn hắn. Bọn họ cứ như vậy nhìn nhau trong chốc lát, hai hồ ly hai mặt nhìn nhau, đột nhiên phát ra một tràng cười như điên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Hồ Bát! Ta sống đã chín trăm năm, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy mang rồng đeo bộ vuốt!! Ha ha ha ha ha ha!! Cười chết ta!!!”



Vì thế hai hồ ly ở trên đám mây cười đến lăn lộn. Một con hồ ly thậm chí còn bay đến bên người Bạch Long, dò hỏi: “Tiểu Bạch Long, ngươi vì sao lại muốn mang cái bộ móng vuốt này a?”



Hai gò má của Bạch Long đã sớm thêu cháy, vì thế từ răng nanh rít ra vài tiếng: ” Móng vuốt ta có tật, không tiện cho người khác nhìn.”



Tiểu Thất (⊙⊙) biểu tình vẫn chưa từng đổi.



“Thật đáng thương.” Hồ ly lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, nhưng tức thì lại cười ha ha: “Có điều trông buồn cười quá đi! Bộ vuốt lá sen rũ!! Ha ha ha ha!! Trở về kể lại cho mấy tên khác nghe!”



Vì thế hai hồ ly cười to cứ như vậy bay đi.



“Ngũ thiếu…” Tiểu Thất cảm thấy bạn rồng nào đó dường như đã biến thành một trò cười lưu truyền trong vòng luẩn quẩn không phải người.



“Hừ, dù sao trong lòng ta là thiên hạ xã tắc, chỉ là việc nhỏ này thôi. Nếu đã quyết định xây dựng bá nghiệp nghìn đời thì chịu phải ánh mắt khác thường của người khác thì có nhằm nhò gì!” Bạn rồng nào đó rầm rì,quay đầu bay đi.



Vụ này đều là do ngươi tự tìm! Ngu ngốc!! Ai bảo ngươi nghiện khiết đến thế!! Tiểu Thất ở trong góc độ Khanh Ngũ nhìn không tới nhếch miệng cười. Nói thật thì thế giới bao la không gì không có. Thì ra hắn cho rằng Khanh Ngũ biến thành rồng đã đủ quỷ dị, không ngờ còn có thể gặp được hồ tiên bát quái như thế.



Vì thế lần thứ hai đèo Đại Bảo bay lên, rồng đeo bộ vuốt không bao giờ bay lên trời cao nữa, chỉ kéo một vòng quanh tầng trời thấp thấp bên dưới.



Tuy rằng như thế, Đại Bảo vẫn cảm thấy cực kỳ đã nghiền, vì thế để khao Bạch Long, Tiểu Thất cùng Đại Bảo cố ý làm cái lẩu Tu La ở vùng dã ngoại một lần.