Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 132 : Gian khổ chạy trong đêm

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Lại nói khi mà Triệu Đại Bảo tiến vào phòng, vẻ hoang mang trên mặt bị Khanh Ngũ nhìn ở trong mắt. Khanh Ngũ đã được Tiểu Thất báo cáo trước, cũng không tính đâm chọc hắn cái gì, trái lại Đại Bảo lại mở miệng trước: “Lão Ngũ, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, tốt nhất nhân cơ hội sớm mai trời còn chưa sáng hãy mau rời khỏi đây đi, nơi này tốt xấu lẫn lộn, không biết sẽ xảy ra cái tình trạng gì nữa.”



“Tốt lắm, cứ theo ý kiến của ngươi đi.” Khanh Ngũ cười cười. Lại nói trong phòng vốn có hai phòng hai cái giường, Đại Bảo một mình chiếm một phòng, còn phòng còn lại gian lưu lại cho Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất.



Nửa đêm, mọi âm thanh đều ngưng nghỉ, tất cả mọi người đều trong cơn say, một cái bóng đen lặng lẽ từ trên nóc nhà trượt xuống, mở cửa sổ lẻn vào bên trong phòng khách, muốn thăm dò hư thật.



Không ngờ mũi chân mới vừa mới chạm đất, đã có sẵn lưỡi dao lạnh lẽo gác trên cổ của hắn khiến hắn sợ tới mức run rẩy liên hồi.



“Đốt đèn.” Trên giường đột nhiên truyền tới giọng nói, rất nhanh, một ngọn đèn được Triệu Đại Bảo dùng đánh lửa quẹt lên, người bịt mặt ngẩng đầu, chỉ thấy cái vị ngồi ngay ngắn trên giường chẳng phải là vị phụ nhân xinh đẹp bắt gặp lúc trước, mà rõ ràng là một vị công tử tuấn mỹ với mái tóc dài màu đen rối tung.



Vị công tử kia mắt sáng như sao, nhìn hắn hỏi: “Ngươi là người Kỳ tộc, phụng mệnh tới giết ta sao?”



Người bịt mặt kiên cường đáp: “Ngươi muốn giết thì cứ giết! Hỏi nhiều cái gì! Khanh Ngũ, ngươi cái đồ tiểu nhân giả thần giả quỷ!”



Khanh Ngũ nghe vậy, cười lạnh nói: “Ta giả thần giả quỷ như thế nào?”



Người bịt mặt vốn dĩ chưa từng gặp qua Khanh Ngũ, lại là một trong số rất nhiều thanh niên võ công mạnh nhất trong số thanh niên trong tộc bị điều tới Trung Nguyên. Vốn chỉ thấy Khanh Ngũ qua bức họa, cho nên cũng nhận ra được hắn. Người này tâm tính đơn thuần, thẳng thắn: “Ngươi giả trang thần tử Kỳ tộc, muốn nhân cơ hội khống chế Kỳ tộc, còn âm thầm giết hại tộc dân Kỳ tộc! Ngươi dù có chết cũng chưa hết tội!”



Nghe ngữ khí nghiến răng nghiến lợi của hắn, dường như quyết tâm ăn sống nuốt tươi Khanh Ngũ mới hả lòng hả dạ vậy.



Nghe vậy Khanh Ngũ ngạc nhiên hoik3: “Ta giết hại tộc dân Kỳ tộc khi nào chứ? Sao mà ta làm mà bản thân cũng không biết?”



Người nọ oán giận đáp: “Bây giờ mà ngươi còn xảo biện! Những chiến tướng lúc trước tới Trung Nguyên tìm kiếm thần tử đều bị ngươi giết chết, ngươi còn mượn danh tính của thần tử ra lệnh cho toàn tộc phải gom góp các anh nhi dưới ba tuổi hòng moi tim làm thuốc! Những hành vi không bằng cầm thú đó của ngươi đã bị phơi bày không còn một mảnh! Cái tên ma đầu nhà ngươi! Còn hơn cả ác quỷ!”
Xe ngựa chạy như điên ước chừng suốt mấy canh giờ, bọn người Tiểu Thất không phút nào ngơi tay vô cùng hăng hái chiến đấu, một đám mồ hôi đầm đìa, Côn Dạ La liên tục mắng: “Lão tử chẳng thèm giả bộ nữa! Cái đám chó nhật này!”



Mà Tiểu Thất cùng Lăng Vân cả người mồ hôi tuôn như mưa, ướt đẫm cả quần áo —— bọn họ vô cùng rõ ràng, so với chiến thuật người như biển của đối phương, ba người bọn họ thể lực có hạn, nếu cứ tiếp tục chiến đấu kiểu này không sớm thì muộn cũng hao lực!



Mắt thấy tia sáng rạng đông đầu tiên từ phía chân trời nhô ra, sát trận tức khắc càng thêm hung mãnh cuồn cuộn theo nhau mà đến —— chỉ thấy ở trên đỉnh cây cối hai bên nghênh đột nhiên trút xuống xuống vô số chất lỏng, bất ngờ khiến mọi người không kịp đề phòng bị tưới từ đầu đến đuôi.



Côn Dạ La phi phi vài tiếng, giận tím mặt, ngay cả ngữ khí cũng điều đã thay đổi: “Mợ nó! Là dầu! Là dầu đó! Bẩn chết ta!! A a a a! Ta thật sự xúi quẩy cực độ! Tức chết ta! Tức chết ta!!”



Đang lúc hắn há mồm kêu to, cũng là lúc đám sát thủ cung nỏ sẵn sàng sắp xếp hỏa tiễn thế nhưng đồng loạt chỉa tên về phía xe ngựa bắn tới, cho dù đám người Tiểu Thất có đánh rụng đám hỏa tiễn này cũng không đến mức đả thương người, nhưng chỉ cần một mũi hỏa tiễn bay sát đến xe ngựa thì khỏi cần nói cũng biết hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi!



Trong thời khắc nguy cấp, một cỗ băng lưu rét căm căm từ trong xe ngựa tản khắp bốn phía, thoáng chốc khiến đám hỏa tiễn bay tới gần xe ngựa đồng loạt bị dập tắt —— rõ ràng là Khanh Ngũ ở trong xe vận công dập tắt lửa, mà bọn người Tiểu Thất cũng ăn ý gia tăng công lực chống lạnh, Côn Dạ La còn phải chống đỡ hàn khí cho ngựa, để cho chúng nó không phải lạnh đến mức dừng bước, Triệu Đại Bảo thì chừa khe hở cho Côn Dạ La, trường tiên trong tay linh động như xà, đánh bay mọi thứ bắn vào trong.



Khoảnh khắc này quả thật vô cùng gian khổ, trước mắt hỏa tiễn hết một sóng lại trồi thêm một sóng. Khanh Ngũ nhíu mi, vật sắc khẽ sượt qua đầu ngón tay, giọt máu tươi ngưng tụ cùng hơi nước, bất chợt tụ thành một đuôi hình rồng, theo cái phất tay áo của hắn bắn khỏi thùng xe, bay thẳng lên màn trời. Chợt, tiếng sấm nghênh vang, mưa to chuyển thành trận mưa tầm tã phủ xuống!



Trận mưa to giàn giụa khiến cho đống hỏa tiễn mất đi tác dụng, cũng che khuất tầm nhìn của địch nhân, rốt cục cũng che dấu chiếc xe ngựa đang phóng như điên. Lúc này tường thành Tô Thành hiện ra trước mắt, đoàn sát thủ rốt cục cũng không thể nấu mình, hồ hởi truy cản. Lúc bấy giờ mắt thấy tại cửa thành hiện ra rất nhiều bạch y nhân che mặt tiến đến tiếp ứng Khanh Ngũ. Mà chúng Bạch y nhân phóng ra rất nhiều hỗn hợp nhuyễn cân hương cộng vối khói mê, nhờ đó ngăn cản sát trận.



Dưới sự chi viện của bọn họ, xe ngựa rốt cục cũng thuận lợi vào cổng thành, lần thứ hai sải bước trên ngã tư đường trong Tô Thành!



Tuy rằng lúc vào thành, bọn người Tiểu Thất đều là sức cùng lực kiệt, cả đoàn chật vật bất kham thế nhưng đều tuân thủ theo ước định của Khanh Ngũ, không hề đả thương tới tánh mạng ai dù là một người Kỳ tộc, mà Côn Dạ La bởi vì hao phí nội lực quá lớn, cuối cùng hộc máu tươi, chống đỡ hết nổi yếu đuối ngã trên lưng ngựa, bị Đại Bảo dùng roi cuốn trở về, cùng nhau dời vào bên trong Thương Vân Châu đình.



@ tình hình là từ hồi 131 đã hết hàng dự trữ nên từ giờ bạn sẽ bò ^^.