Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 14 : Bảo chủ triệu kiến

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Mạc Tiểu Thất cầm gói thuốc Triệu Đại Bảo mang đến tháo ra, bên trong thế nhưng đều là mấy cây quế, hoa tiêu hạt hồi linh tinh, mấy thứ này cũng có thể gọi là thuốc hả? Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn Triệu Đại Bảo, Triệu Đại Bảo nháy mắt mấy cái đáp: “Ngươi cứ đem mấy thứ này ninh chung là được rồi, một lát chúng ta ăn lẩu gà.”



Thì ra gói thuốc cái gì đều là che tai dấu mắt người ta.



Khanh Ngũ đang ngồi ở thư phòng, đem thư xin phép năm trước viết sao chép lại một lần, chuẩn bị buổi chiều phái người đưa lên. Chờ hạt hồi cái gì kia hầm xong, Triệu Đại Bảo bưng nồi lẩu lên, ba người đóng kín cửa khóa chặt cửa sổ kéo mành che, ngồi ở trong phòng ngủ tối mù ăn lẩu.



Nhưng vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, phá vỡ buổi tụ tập sum vầy êm đềm của ba người.



Triệu Đại Bảo cảnh giác hỏi: “Là ai?”



“Ngũ công tử, tiểu nhân là Chu Thành người bên nghị sự đường, bảo chủ đã xuất quan, bảo ta đến triệu tập các vị công tử, buổi chiều tập hợp ở nghị sự đường.” Người ở phía ngoài nói.



Triệu Đại Bảo đáp lại: “Ta không phải đã nói rồi sao, thân thể Ngũ công tử không tốt, muốn xin phép sao?”



Người nọ trả lời: “Bảo chủ nói chỉ cần còn có một hơi thở đều phải tham dự, đây là ý tứ của bảo chủ, tiểu nhân chỉ là thuật lại. Cáo từ.”



Khanh Ngũ nghe xong, đáp: “Thôi bỏ đi, đi thì đi, thái độ phụ thân lần này cương quyết hẳn là có chuyện gì quan trọng muốn tuyên bố, Tiểu Thất, buổi chiều ngươi đi cùng ta.”



“Vâng.” Mạc Tiểu Thất miệng còn nhét miếng thịt, ậm ự không rõ trả lời. Thân là ảnh vệ hắn còn không có ý thức được ngồi cùng một chỗ với chủ nhân ăn lẩu đã đi quá giới hạn cỡ nào ngay cả Triệu Đại Bảo cũng nhìn ra, Khanh Ngũ rất dung túng Tiểu Thất.



Mạc Tiểu Thất còn ngốc hồ hồ đào xới nồi lẩu, kỳ thật trong lòng hắn cũng rõ ràng, bản thân hắn là ảnh vệ cũng biết mình không nên như vậy, chính là cái lẩu thơm ngào ngạt ở trướcmặt, hắn nhịn không được vươn tay ra —— huống chi, đây là chủ nhân cho phép hắn cùng ngồi ăn! Hắn cứ vậy giải vây cho mình.



Trong vô tình cứ như vậy mà có thói quen Khanh Ngũ dung túng.




Nhưng là Tiểu Thất lại gì cũng không hiểu, hắn chưa từng nhìn thấy bảo chủ, tự nhiên cũng không biết bảo chủ đến tột cùng là một người lợi hại như thế nào.



Lại nói, người bị dạy dỗ là chủ tử, cũng chả có quan hệ gì với mình cả? Cho nên hắn vẫn như trước vô cùng cao hứng mà chà lau bảo đao yêu quý của mình, ở trong sân đánh quyền.



Triệu Đại Bảo vì có thể để cho Ngũ công tử ở trước mặt bảo chủ lần này có thể nở mày nở mặt còn cố ý trở về mang tới bộ quần áo thiết kế mới nhất vừa hoàn thành của mình, bộ quần áo kia từ trong đến ngoài đều vô cùng tinh xảo lại thanh nhã, Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ còn đang ngủ say, tiến đến bên này của Triệu Đại Bảo lục lọi xem.



“Chậc chậc, quần áo Khanh Ngũ thật đúng là không kém.” Tiểu Thất không quan tâm trên phương diện y phục này lắm, nhưng mà tay nghề Triệu Đại Bảo quả thật không sai, bộ quần áo kia còn chưa có mặc ở trên người mà cũng đã nổi bật như vậy rồi, nếu nhân vật thanh tao như Khanh Ngũ mà mặc vào, nhất định càng thêm nổi bật.



“Đúng vậy, lão Ngũ nếu có thể đứng lên, mặc vào quần áo của ta càng thêm duyên dáng.” Triệu Đại Bảo cảm thán.



Tiểu Thất trong lòng nổi lên một chút khó chịu, than thở ném lại: “Hắn không đứng lên mặc vào cũng rất đẹp mắt.” Không biết có phải là đã có thói quen ở trong này, Tiểu Thất có chút không thích nghe người khác nghị luận khuyết điểm Khanh Ngũ, nhất là nói Khanh Ngũ không trọn vẹn.



Triệu Đại Bảo cẩu thả, không nghe ra được sự khó chịu trong lời nói của Tiểu Thất, ngược lại còn nói: “Cũng bởi vì biết hắn chỉ có thể ngồi, cho nên ta đây đã cải cách thêm vào trên bộ quần áo này, ngươi xem ngươi xem, cái này ta cố ý thít lại một chút, không những thể hiện ra được sự thon dài của thân thể, chỗ vạt áo có thể hiển rõ hoa văn đẹp đẽ, còn có thể thiết kế thành tầng xinh đẹp… Dù sao bộ quần áo này chỉ thích hợp mặc ở trên người khi người ngồi, nếu đứng lên trái lại ngay cả đi cũng không thể.”



Triệu Đại Bảo thao thao bất tuyệt giới thiệu ý tưởng thiết kế của chính mình.



Mạc Tiểu Thất kỳ quái hỏi: “Ngươi không phải là thần y sao?”



Triệu Đại Bảo liếc hắn: “Thần y thì không thể làm quần áo?”



Hết chương 14.