Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 154 : Tứ bá bá đến đây

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Long bánh bao giãy khỏi vòng tay của Đại Bảo với Đại Ngư, sau đó ở trên bàn đá nhào tới té trước mặt lão hổ. Lão hổ đã say khướt hai mắt híp nhìn cái bánh bao này, sau đó tự dưng nổ một tràng cười quái dị.



Long bánh bao ngẩng đầu nhìn lão hổ một lát, đột nhiên bổ nhào vào trong ngực lão hổ. Sau đó kéo lấy nhúm lông mao tơ mềm mại trước ngực lão hổ không buông dọa lão hổ sợ tới mức phải gào to.



“Ngươi làm gì vậy hả!!” Lão hổ muốn túm lấy hắn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng rụt rè của bánh bao nhất thời không hạ thủ được, vừa sơ sẩy một cái, long bánh bao liền trèo lên cổ lão hổ, hai tay nhỏ bé nhéo lỗ tai lão hổ, còn hắc hắc cười to tuyên bố: “Ta muốn sờ đầu mèo một canh giờ!”



“Mất mặt chết…” Tiểu Thất che mặt.



“Ngao ngao ngao ngao ” lão hổ gào thét thảm thiết. Long bánh bao chẳng quan tâm, dí cái mặt ú na cọ lên đỉnh đầu, bàn tay be bé còn thăm dò thử kéo chòm râu của lão hổ.



“Ngũ thiếu! Ngũ thiếu! Sắc trời không còn sớm! Trở về ngủ đi!” Tiểu Thất vươn tay, bế long bánh bao đang quậy xuống dưới. Ôi, long bánh bao này thật nhỏ nhắn, mềm mại, Tiểu Thất cực lực khắc chế mình mới không vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của hắn.



Vừa ôm vào tay, Tiểu Thất mới phát giác ra long bánh bao đang phơi mông trần, cái mông tròn vo bị hắn nắm ở trong tay, vì thế nhịn không được nhéo hai cái. Lúc này Long bánh bao mới ngấm rượu, mệt mỏi rồi liền yên tĩnh dựa vào trong ngực Tiểu Thất nhắm mắt lại.



Giờ phút này lão hổ cũng ngáp ngắn ngáp dài, đổ rạp trên mặt đất ngủ say.



“Thế mà ở truồng.” Đại Bảo lập tức phát hiện ra tình huống, cùng Đại Ngư bu lại. Hắn nói với Tiểu Thất: “Thật muốn bắn tiểu jj của hắn.”



“Này!” Tiểu Thất = = đừng có chơi ác như vậy được không?



“Hô… Hô…” Long bánh bao ngủ say sưa, một chút cũng không biết kế hoạch tà ác của Đại Bảo.



“Tiểu Thất, ngươi nhất định cũng rất muốn làm như vậy đúng không? Đúng không? Nói cho ngươi biết, nếu muốn thì phải làm liền ngay bây giờ, sau này hắn tuyệt đối sẽ không biến thành bộ dáng này đâu, cơ hội chỉ đến một lần!” Đại Bảo không ngừng thổi gió bên tai Tiểu Thất.



“Ngô…” Tiểu Thất nâng long bánh bao lên, long bánh bao vẫn ngủ như chết, hắn thử xoay người long bánh bao lại, bánh bao vẫn say trong giấc mộng.



“Quả thật ngủ say như chết ấy …” Tiểu Thất khóe miệng nhếch lên, hắn kéo áo khoác của mình trải trên bàn đá, sau đó đặt long bánh bao lên trên, bánh bao nằm ngửa không nhúc nhích, hai cái chân múp míp dang rộng, tiểu jj ở chỗ này trắng trẻo non mềm.



“Hắc hắc hắc hắc hắc hắc…” Ba người Đại Ngư Đại Bảo Tiểu Thất cười vô cùng âm hiểm.



Lại nói, cuối cùng người nào đó từ trong men say mơ màng tỉnh lại, tối hôm qua uống say bê bết, thế cho nên hắn chẳng nhớ cuối cùng xảy ra chuyện gì nữa.



Mắt mở to nhìn chằm màn giường trên đỉnh đầu, chắc là Tiểu Thất đưa mình về phòng đi?



Người nào đó đánh một cái ngáp, từ trong ổ chăn ngồi dậy, trực tiếp phân phó: “Tiểu Thất, hầu hạ ta mặc quần áo.”




“Hừ, ngay cả bản thân mình Khanh Ngũ cũng khó lo liệu, trên đời này còn chỗ nào an toàn như Khanh Gia bảo? Hay là ngươi nghi ngờ ta sẽ gây bất lợi cho đứa nhỏ này?” Khanh Tứ chất vấn.



“Thuộc hạ không dám…” Tiểu Thất nhìn nhìn long bao, long bao hướng hắn nháy mắt mấy cái, ý bảo hắn nhượng bộ đi.



“Mạc Tiểu Thất, coi như ngươi thức thời.” Khanh Tứ nhìn long bánh bao, sờ đầu của hắn, hỏi han: “Bé con, ngươi tên gì?”



Long bao đáp: “Ta kêu Long nhi.”



“Tốt lắm, Long nhi đi theo Tứ bá về nhà được không?” Khanh Tứ lừa gạt trẻ con, cũng phất tay gọi Chu Thập Bát.



“Thập Bát, đi mua xâu mứt quả đến đây.”



Một chuỗi mứt quả rất nhanh được đưa tới, long bao vô sỉ nhận lấy, cực kỳ vui vẻ cầm ăn lấy ăn để.



Kỳ thật mứt quả ăn cực ngon.



“Cám ơn Tứ bá ” long bao không quên nịnh nọt.



“Tứ thiếu gia!” Tiểu Thất nhịn không được mở miệng, “Hai chân tiểu thiếu gia trời sinh không tiện đi lại.”



“A?” Khanh Tứ hơi hơi sửng sốt, hắn không thể ngờ Khanh Ngũ là một người bị liệt, sinh con trai ra thế nhưng cũng không thể đi đường.



Tiểu Thất giải thích: ” Dư độc trên người Ngũ thiếu vẫn còn cho nên cũng chuyển lên trên người tiểu thiếu gia, bởi vậy…”



“Ta đã biết. Đứa nhỏ này thật đáng thương, nếu không phải đầu thai sai chỗ, làm con trai của Khanh Ngũ thì cũng không phải chịu khổ như thế này.” Khanh Tứ thương tiếc sờ sờ mái tóc của bánh bao, “Thập Bát, ôm hắn lên xe, chúng ta tiếp tục lên đường.”



Long bao vứt cho Tiểu Thất một ánh mắt ra hiệu —— bảo hắn âm thầm đi theo.



Thì ra lộ trình trở về Khanh Gia bảo cũng cùng hướng với đường đi tới đại hội Kỳ tộc, vừa lúc có thể đi nhờ xe Khanh Tứ.



Ai ngờ Khanh Tứ thế nhưng nói với Tiểu Thất: “Ngươi nếu như lo lắng cũng có thể đi theo chúng ta, đỡ cho ngươi phải âm thầm theo dõi.”



“Đa tạ Tứ thiếu gia!” Tiểu Thất chân chó tạ ơn.