Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 156 : Lại có một âm mưu

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Hổ con và rồng con dây dưa một hồi, cuối cùng cũng kết thúc. Bạch Hổ ‘xoát’ một tiếng liền biến thành hình người, mà Bạch Long lăn mấy vòng thật vất vả mới có thể biến trở lại.



Ngoài dự liệu là hắn biến trở về không phải bộ dáng của đứa bé ba tuổi, mà trong vóc dáng thanh niên hai mươi tuổi trần truồng, xem ra hắn vẫn chưa nắm vững điểm mấu chốt của thuật biến thân.



Lúc này, Bạch Hổ cũng cởi bỏ thuật định thân trên người Tiểu Thất, tay chân Tiểu Thất vừa hoạt động liền nhảy dựng lên, cởi quần áo bọc lấy thân mình Khanh Ngũ, đỡ hắn ngồi xuống tấm đệm.



Lúc này tóc dài rối tung, trên người Khanh Ngũ chỉ choàng hờ mỗi ngoại bào của Tiểu Thất, da thịt trắng nõn không thể che đậy hết như ẩn như hiện. Tiểu Thất vừa nhìn qua, nhất thời trong lòng dâng lên một dòng nhiệt lưu —— đã nhiều ngày không thấy Khanh Ngũ trong hình dáng thanh niên, hôm nay vừa gặp lại ở trong bộ dạng hương diễm này khiến hắn cảm thấy tim đập dồn dập.



Bạch Hổ cũng ngồi xuống, từ bên hông lấy ra một cái hồ lô, giả vờ giả vịt ngưỡng đầu nhìn trăng uống rượu, một bộ dáng hào sảng. Kỳ thật bên trong hồ lô kia đựng sữa hươu.



Khanh Ngũ mở miệng nói: “Hổ thần, hai chúng ta cũng coi như không đánh thì không quen biết, có thể đem bí quyết của thuật biến thân tiết lộ cho ta được không?”



Bạch Hổ cười lạnh một tiếng: “Hừ, tu hành là do nỗ lực của mỗi người, bí quyết bên trong phải tự mình lĩnh ngộ, không phải chỉ cần ta nói là ngươi sẽ biết.”



Thực rõ ràng, hắn cố ý bắt chẹt, làm khó dễ Khanh Ngũ. Khanh Ngũ cười cười, cũng không hỏi gì thêm. Bạch Hổ thấy hắn không tiếp tục hỏi han thì càng không vui, mặt mày khó chịu.



Lúc này Khanh Ngũ mới nói: “Tiểu Long gần đây bị công việc quấn thân, đợi ngày sau khi ổn thỏa, tất nhiên sẽ bái hổ thần làm sư, chăm chỉ tu luyện.”



“Ngươi muốn bái ta làm thầy?” Bạch Hổ nhướng hàng lông mày, nghe hắn nói như thế, trong lòng cực kỳ đắc ý không tự giác để lộ đôi tai hổ, bản thân mình còn hồn nhiên không hay biết.



Lỗ tai giật giật, Bạch Hổ nhân tiện nói: “Nếu muốn bái ta làm thầy, không bằng bái luôn bây giờ đi, mấy ngày nữa tâm tình lão tử không tốt, sẽ không muốn nhận đồ đệ!”



Khanh Ngũ nhàn nhạt cười: “Nếu muốn bái sư, tự nhiên phải nghiêm túc, sao có thể tiến hành qua loa ở nơi hoang dã, đệ tử hấp tấp chỉ vì chuyện nhỏ, sẽ ném mặt mũi của sư phụ cũng như cấp bậc lễ nghĩa.”



Lần này nói khiến trong lòng Bạch Hổ cảm thấy vô cùng thoải mái, Tiểu Thất thì nhìn chằm chằm lỗ tai lão hổ, nhìn đôi tai xù lông đắc ý run rẩy không thôi.



“Hừ, còn so đo cấp bậc lễ nghĩa hay không làm gì, ngươi nếu muốn thì chỉ cần thành tâm bái sư, ngay lập tức!” Bạch Hổ vẫn cứ kênh kiệu.



“Vậy ít nhất cũng phải có chút nghi thức, chung rượu của hổ thần có thể dùng làm rượu bái sư ban cho đệ tử không?” Khanh Ngũ dứt lời, vứt cho Tiểu Thất một ánh mắt ra hiệu, Tiểu Thất từ trong bao quần áo nhanh nhẹn lấy ra một cái chén nhỏ Khanh Ngũ dùng để uống nước.



“Hừ, rượu ta uống là rượu sữa, không giống với rượu của người phàm.” Bạch Hổ lầu bầu nhưng vẫn rót cho hắn một ít.
Lời này nói vô cùng rõ ràng, ám chỉ quan hệ giữa hắn cùng với Khanh Tứ rất rõ ràng! 【 Khanh Tứ tên thật là Khanh Thục Ý 】



“Giết ta, hắn cũng chưa chắc bằng lòng đi theo ngươi.” Khanh Ngũ không hoảng hốt, nhìn Khanh Tứ ngủ say cách đó không xa, chậm rãi nói: “Vì cái gì hắn trốn khỏi ngươi, tình nguyện hợp tác cùng ta, cũng không bằng lòng bị ngươi đuổi theo, nguyên do trong đó trong lòng ngươi rõ ràng. Lấy đầu của ta, nhưng điểm mấu chốt là ngươi vẫn ở đây, ngươi cho là hắn sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”



“Quả nhiên là nhân vật mồm miệng nhanh nhạy như lời đồn.” Hoàng Phủ Hiên nhảy xuống ngựa, dáng người quả nhiên cao lớn, hắn ôm cánh tay nhìn xuống Khanh Ngũ, giống như Kim Cang Bồ Tát.



Khanh Ngũ lại nói: “Đường đường là đại bá chủ Hoàng Phủ Hiên một phương muốn thứ gì tuyệt đối sẽ có được. Ngươi muốn hắn, không phải chỉ muốn con người của hắn, còn muốn tâm của hắn. Nếu như không chiếm được tâm của hắn, cho dù ngươi bắt nhốt cầm tù hắn chẳng qua cũng chỉ có được một xác không hồn.”



Hoàng Phủ Hiên đánh giá hắn: “Khẩu khí của ngươi, dường như có ý giúp ta? Bán đứng huynh đệ của ngươi cho ta, Khanh Ngũ, gtâm địa ngươi thực đen.”



“Trái tim của ta đen hay không là một chuyện, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi muốn tâm của tứ ca nhà ta hay không?”



“Muốn!” Hoàng Phủ Hiên như đinh đóng cột, lập tức thần sắc của hắn lại có chút do dự: “Hắn đối với ta… thủy chung có chút hiểu lầm…”



“Vậy ngươi liều mình cứu giúp, có thể hắn sẽ xem trọng ưu ái hay không?” Khanh Ngũ giảo hoạt mỉm cười.



“Nếu như hắn có thể tiếp thu tấm chân tình này của ta, cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào, nào có ngại gì?” Hoàng Phủ Hiên khôn khéo cùng cực, vô cùng ăn nhịp với Khanh Ngũ.



“Vậy tại hạ sẽ thành toàn chuyện tốt của hai vị, đơn giản là làm người xấu một lần thôi.” Khanh Ngũ đạo.



“Ngươi ra giá đi!”



Bảo chủ bị Khanh Ngũ cho vào tròng, bắt đầu giao dịch, Khanh Tứ đáng thương còn đang trong giấc nồng, cứ thế bị Khanh Ngũ âm hiểm bán đi.



“Thập Tam thiết ưng, cho ta mượn ba tháng.” Khanh Ngũ vươn ra ba ngón tay.



“Công phu sư tử ngoạm. Khanh Ngũ, ta nhắc nhở ngươi, giang hồ huyết tinh không thể đoán trước, cẩn thận ngày nào đó ngươi sẽ chịu không nổi!” Bảo chủ hé mắt.



“Ha, đa tạ các hạ có ý tốt khuyên bảo, Khanh Ngũ xin nhận.” Khanh Ngũ tự tin thản nhiên đáp.