Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 158 : Giao phong · Thần tử thật giả

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Khanh Ngũ cưỡi Bạch Hổ, khí thế kinh người chỉ trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Vì thế cũng không có ai chú ý tới việc bạn rồng có bộ vuốt nhân cơ hội xoa nhẹ đỉnh đầu lão hổ thêm vài cái, mà lão hổ thì bày ra vẻ mặt uất ức.



Thằn lằn chết bằm, thằn lằn khốn kiếp!



Ngươi đợi đó cho lão tử!



Đợi ngày lão tử cưỡi ngươi nhất định sẽ bẻ cặp sừng của ngươi!! —— Thời điểm Bạch Hổ oán thầm, trong đầu liên tưởng hình ảnh mình cưỡi tiểu Bạch Long, mà trên cặp long sừng của Bạch Long cài thêm vài bông hoa đỏ thắm, trên đuôi đeo ruy băng, còn mình thì ngồi ở trên mình rồng, uy phong lẫm lẫm cưỡi hắn ngao du chân trời, còn phải đặt cho hắn cái tên!!



Đúng rồi! Cứ gọi là Bạch Hồng! Không không, bằng không thì hãy đặt là Thương Nguyệt đi?



Không, dường như cái tên này không đẹp lắm, đúng rồi, gọi là Bích Hộc đi!! Cái tên này rất hay! Ấy, có thể hài âm nghe không thuận tai lắm nhỉ? Thôi cứ gọi là Hổ Bích vậy?



Lão hổ vẻ mặt cao thâm suy tư.



Rốt cục, Bạch Hổ cũng chở Khanh Ngũ vào long môn, càng đi tới thì trận thế Kỳ tộc càng long trọng, đi qua một đoạn hành lang hẹp dài thì trước mắt cũng sáng sủa hẳn ra.



Trước mặt chính là khoảng sơn cốc bằng phẳng trống trải, trong cốc ngay cả một thân cây cũng không có, liếc mắt một cái chỉ có thể ngắm được vách núi bủa vây bốn phía.



Chỉ cần một trong số đó đã cực kỳ mênh mông, quả nhiên là đủ để chứa được vạn người cũng dư dả.



Trong cốc có một cái đài hiển nhiên là gần đây mới xây mới hoàn toàn, trên vách đá có bày bàn tế thần, có tượng thần hình rồng cộng thêm mười hai lão giả mặc áo bào trắng đồng thời ngồi xếp bằng trên bậc thang bên dưới, yên lặng cầu nguyện, vô số tộc nhân trong Kỳ tộc quỳ sát dưới đất.



Cả đám đều thành kính cầu nguyện, tiếng ca trang nghiêm thần thánh, lại có một cái trống thật to. Bên mặt trên có chạm khắc một cái đuôi rồng giương nanh múa vuốt, một người nâng tay, giơ dùi, điểm trên cái trống hình rồng chạm khắc kia, nhịp trống hùng hồn đan với tiếng ca ngâm, tiếng vọng dội vang khắp bên trong. Tình cảnh này quả thật cực kỳ trang trọng vô cùng thần bí, làm người ta không khỏi kính sợ vừa tiến vào bên trong không khỏi thu liễm bớt sự khinh cuồng.



Bạch Hổ tiến vào trong đám người đang cầu nguyện, nhưng không ai cảm thấy bối rối.



Những người đó biểu tình rét nguội, đã rơi vào trong cảnh giới sùng bái thần minh không thể tự kềm chế, hình như không phát giác ra việc mãnh hổ dạo chơi trước mặt.




” Đại Tế Ti Bích Đồ sớm đã bỏ mình đã lâu, làm sao làm chứng?” Trưởng lão hỏi. Lúc này sắc mặt Tô Linh khẽ biến, xen mồm vào: “Vớ vẩn! Khanh Ngũ, ngươi nhất định là ăn nói bậy!”



Khanh Ngũ từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ: “Bích Đồ tế ti vẫn còn sống, chỉ là nhân cơ hội ẩn nấp, đợi thời cơ chỉ ra và xác nhận hung thủ thật sự, ở chỗ ta có một phong thư xin giao cho trưởng lão xem xét.”



Tô Linh cười lạnh: “Khanh Ngũ, ngươi làm người giả dối, trên giang hồ ai mà không biết, chuyên gia lừa bịp người khác, ngươi cho là mình có thể lừa gạt được trưởng lão sao?”



Trưởng lão cũng không nhận thư, chỉ nói: “Đúng vậy, bút tích thư từ cũng có thể làm giả, Khanh công tử vẫn nên lấy chứng cứ có chút thuyết phục thì hơn.”



Lúc này, bên ngoài lại có người hồi báo: “Vương trở lại! Vương trở lại!”



Thì ra trăm võ sĩ cùng đội ngũ của Tô Á do Kỳ Vương áp giải nửa đường bị mất tích cũng đúng lúc trở về, Tô Linh hơi hơi động dung ——một trăm người của Tô Á, nàng đã phái người tra xét nhiều lần đều không có chút tin tức.



Ngay từ đầu đã đoán được bọn họ tất nhiên là đi theo Khanh Ngũ, không nghĩ tới lúc này lại xuất hiện. Ván cờ của Khanh Ngũ quả nhiên không nhỏ, có điều, chỉ cần thần tử mở miệng, cho dù Khanh Ngũ có năng lực cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì!



Chủ ý đã quyết, Tô Linh không hề cố kỵ trưởng lão nữa, trực tiếp bẩm báo với thần tử: “Ứng thần tử, xin ngài hạ lệnh.”



Thần tử hồng y nghe nàng nói chuyện, thật sự mở miệng nói: “Thủ hạ của Kỳ Vương, Tô Á đã làm phản tộc ta, truyền mệnh lệnh của ta xuống, xử bắn.”



Thanh âm của hắn cực kỳ thô ách khó nghe, nhưng từ miệng thần tử truyền ra chính là thánh dụ cao nhất của Kỳ tộ, phải triệt để tuân thủ!



Trưởng lão cực kỳ kinh hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn dập đầu, đang muốn truyền lệnh, lại bị Khanh Ngũ đánh gãy: “Trưởng lão, chuyện thần tử thật giả còn chưa làm rõ, sao có thể hồ đồ chấp hành cái gọi là thần dụ?”



“Ha ha, vừa rồi nói cái gì không tham luyến chức vị thần tử, lúc này ngược lại để ý? Khanh Ngũ, ngươi khỏi cần vòng vèo, nếu như ngươi muốn xoay chuyển cục diện trước phài chứng thực thân phận của ngươi đã.



Nếu ngươi là thần tử thật sự, mạng của những người đó tự nhiên sẽ lưu lại, nếu ngươi không phải, đừng trách Kỳ tộc không thể dung thứ được tánh mạng của tên cuồng đồ như ngươi!” Tô Linh vừa lòng nhìn Khanh Ngũ rơi vào cái bẫy của nàng —— chỉ cần Khanh Ngũ gật đầu đồng ý kiểm nghiệm chứng minh bản thân mình thì nàng đảm bảo phương pháp kia đủ để lấy mạng hắn!