Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 168 : Hết thảy là vì sữa

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Lão hổ sửng sốt một lúc lâu, mới bĩu môi nói: “Làm sao có thể, Khanh Ngũ là rồng đực.”



“Vậy đứa nhỏ này vì sao giống Thục Quân như thế?” Khanh cha truy vấn.



“A… Phụ thân, thì ra cha cũng biết bí mật của Ngũ Ca!” Thập Tam giật mình, “Kỳ thật, đứa bé này chính là Ngũ Ca, là Hổ đại ca lỡ tay dùng phép thuật biến Ngũ Ca nhỏ lại.” Thập Tam chỉ có thể lý giải như vậy, kỳ thật đứa bé này là nguyên hình của Khanh Ngũ từ rồng hóa thành người.



“Ý nói đứa bé này chính là Bảo Bảo ngoan nhà ta sao?” Thương cha hai mắt tỏa ánh sáng.



Hắn bước lên trước vươn tay đoạt lấy long bánh bao, ôm ở trong tay thưởng thức, tà ác nói: “Các ngươi lui ra đi, Cho ta mượn Bánh Bao chơi vài ngày.”



“A a a! Phụ thân! Không thể a! Ngũ Ca hắn tỉnh lại là nguy đó!” Thập Tam kinh hoảng.



Nhớ đến bộ dáng khi rồng đuôi to giận dữ, Thập Tam cảm thấy lòng đầy sợ hãi. Hắn vội vàng ra hiệu nhìn về phía lão hổ, có điều lão hổ căn bản không thể hiểu được hàm ý của hắn, ngược lại nói: “Tốt lắm, một lát nếu thằn lằn tỉnh lại, các ngươi nhớ trấn an hắn.” Dứt lời thế nhưng thẳng bước đi.



Thập Tam sợ tới mức giơ chân, nhìn nhìn lão hổ, lại nhìn sang phụ thân đành chịu: “Vậy, con cũng cáo lui! Phụ thân, con đi nghen.”



“Đi đi, đi đi.” Khanh cha nhàn nhã uống trà, kì thực ánh mắt cũng phiêu tới chỗ long bánh bao đằng kia.



Đợi tất cả mọi người đi hết, Thương cha ôm bánh bao, phát ra tiếng cười to phi thường ác liệt.



“Bánh Ú, ngươi xem ngươi xem, Bảo Bảo ngoan đáng yêu lắm nè! Ha ha ha! Thiệt thú vị!” Thương cha thân mật ôm bánh bao cọ cọ. Vì thế hai cha bắt đầu giày vò bạn bánh bao. Nhưng không đợi bọn họ chơi đùa nghiện, long bánh bao đánh ngáp một cái, dần dần tỉnh dậy.



“Bảo Bảo Bảo Bảo ” Thương cha véo khuôn mặt phấn nộn của long bánh bao, chỉ thấy bánh bao khẽ mở cặp mắt đen láy, ngây thơ nhìn bọn họ.



“Cha thân?” Long bánh bao dùng giọng điệu non nớt kêu một tiếng.



“Bảo Bảo ngoan ” Thương cha không để ý hình tượng dùng ngón tay đùa cái cần cổ bánh bao nhỏ.



“Vì sao con lại ở chỗ này?” Bánh bao hoang mang quét mắt nhìn bốn phía, rốt cục, hắn phát hiện sự thật không mấy sáng sủa của mình.




“Được rồi.” Tiểu Thất dìu Khanh Ngũ đến bàn đá mới rời đi.



Khanh Ngũ ngồi dưới bóng cây đối diện với lão hổ, ánh mắt lạnh như băng, khiến lão hổ có tật giật mình không dám đối diện với hắn, dùng móng vuốt bự bự che mặt, giả bộ không có việc gì liếm móng vuốt.



“Hổ Tuyết Điện, ta với ngươi đến tột cùng có mối thù thâm sâu gì không, sao ngươi lại hại ta ác như vậy?! Người ta nói thiên hạ mãnh hổ là độc nhất, quả nhiên một chút cũng không sai.” Ngữ khí Khanh Ngũ oán độc làm sắc mặt lão hổ đỏ lên, muốn tranh luận với hắn nhưng cuối cùng chỉ hóa thành tiếng ô ô.



“Hừ, Khanh Ngũ ta cũng không phải là hạng người lòng dạ hẹp hòi nhưng cũng không phải là người yếu đuối mặc người bắt nạt. Hổ Tuyết Điện, hôm nay ta phải để cho ngươi hiểu rõ, Khanh Ngũ không phải không có phương pháp khắc chế ngươi.”



Lúc này Tiểu Thất cầm một đống sổ sách qua đây, lão hổ vừa thấy liền dựng hết lông mao.



Những sổ sách ghi lại việc mình ăn chặt phần sữa nai sao nằm ở trong tay Khanh Ngũ chứ!! Rõ ràng mình đã giấu rất kỹ rồi mà!!



Khanh Ngũ liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi tự cho là việc mình làm thần không biết quỷ không hay, kỳ thật ta không thèm tính toán với ngươi thôi. Chút sữa đó còn giấu ghiếm uống riêng, ngươi quả nhiên là một con cọp con. Hừ, mấy sổ sách này ta đã sớm sai người chép lại một bản, cho dù ngươi có tiêu hủy cũng vô dụng.



Chậc chậc, nhìn xem số sữa ngươi nuốt riêng cũng trên dưới gần trăm cân đi? Cho dù kỳ lân thiên vị ngươi nhưng nếu ta đem số sổ sách này đưa cho hắn thì sẽ là những chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực!”



“Ô ô! Đừng cho hắn biết!” Hổ con vẫn rất sợ kỳ lân. Móng vuốt bự khẩn trương đến độ duỗi ra rụt lại.



“Nếu không muốn ta đưa cho kỳ lân xem thì đừng có làm phiền ta nữa! Về sau không được tùy tiện chụp đầu của ta! Không được lật tẩy ta trước mặt người khác!” Khanh Ngũ nhân cơ hội áp chế.



Tiểu Thất = =



Các ngươi y như mấy đứa nhóc con!! Còn không phải vì mấy chuyện xấu đó hay sao!



Nhìn thấy lão hổ rốt cục cũng chịu thua, Khanh Ngũ mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Thất, mấy ngày nữa sẽ có bảy đại bang hội Giang Bắc đến Khanh gia bảo thảo luận công việc trong võ lâm, ta muốn chuẩn bị một chút.”



Cuối cùng ngươi cũng nhớ tới công việc võ lâm rồi sao? Tiểu Thất ngắm hắn, “Ngũ thiếu, ta trộm từ trong phòng lão hổ được mấy bình sữa hắn giấu, ngươi có muốn uống hay không?”