Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 189 : Rồng bộ vuốt đi thi
Ngày đăng: 22:50 21/04/20
Sáng sớm ngày thứ hai. Khanh Ngũ đang chuẩn bị tới trường thi. Lúc ngồi xổm bên giếng nước súc miệng, hắn vẫn luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất chuyện gì, suy nghĩ một hồi, hắn rốt cuộc cũng nghĩ ra mục đích của mình là tới nơi này là tìm Đại Bảo.
Ngư cha hẳn là đã tìm được Đại Bảo rồi nhỉ?
Cứ để cho bọn họ hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào của hai người trước đã. Rồng bộ vuốt cười xấu xa một chút rồi tiếp tục súc miệng, thay y phục chuẩn bị đi thi.
Sau khi súc miệng xong, Khanh Ngũ đột nhiên xoay người, thấy hổ con thế nhưng dùng nguyên hình ngồi xổm đằng sau mình, dùng móng vuốt chấm vào cái chậu nước đặt trên mặt đất, sau đó lau đám lông trên mặt, rồi lại liếm lông mao.
“Hổ con, ngươi không thể biến trở về hình người à? Mới sáng đã phơi nắng ở đây rồi.” Khanh Ngũ đi qua, bàn tay đặt ở trên đầu Hổ con.
“Xem ra thương thế của ngươi đã lành hẳn lại rồi, vui vẻ thế này là tính đi đâu?” Hổ con liếc hắn.
“Không liên quan tới ngươi.” Rồng bộ vuốt đáp.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên yên ổn đợi ở trong này.” Hổ con liếm móng vuốt nói, “Phong ấn trên trán ngươi đã xám xịt, nếu không ắt sẽ có một ngày, long khí trên người của ngươi sẽ không thể nào che dấu được nữa. Vẫn là đợi phong ấn mất đi, ta sẽ giúp ngươi làm một cái mới.”
“Vậy thì sao?” Khanh Ngũ lơ đễnh, “Nơi này khắp nơi đều là người phàm, cho dù là long khí, bọn họ cũng không phát hiện ra.”
“Ngu ngốc, ngay cả biện pháp che dấu khí tức của bản thân chính mình cũng không làm được, sẽ chọc phải phiền toái không cần thiết.” Hổ con kinh nghiệm già dặn, “Dù nói thế nào thì ta cũng lớn hơn ngươi trăm tuổi, nghe ta không sai đâu.”
“Ha ha.” Rồng bộ vuốt tỏ vẻ khinh miệt, ha ha hai tiếng, không để tâm chân bước vào nhà.
“Hừ.” Hổ con nghiêm túc liếm xong lông mao, sau đó tìm một thân cây ấm nằm úp xuống, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức vì cuộc thi võ vào ngày mai. Vì thế, lúc ngủ thì vẫn sẽ ngủ, khi nào ăn cơm thì sẽ ăn cơm rồi lại đi ngủ.
“Đúng vậy, thân mình có tàn tật thì ở nhà thành thật cưới vợ sinh con, nhìn quần áo trên người công tử nhà ngươi thì gia cảnh cũng thuộc loại giàu có, không bằng mua chút điền sản, an ổn qua ngày không tốt sao, tới nơi này chịu tội làm gì chứ!”
Một người già dặn đứng ra nói: “Ta thấy công tử nhà ngươi chính là loại người ăn no rửng mỡ không biết tự lượng sức mình! Ngươi có biết tài tử tham gia cuộc thi lần này có người danh chấn thiên hạ!? Ai có thể xác định hắn sẽ đứng đầu danh sách trở thành trạng nguyên chứ!”
Tiểu Thất (╰╯)# nghe xong, hít một hơi rồi mới nói: “Chủ nhân nhà của ta chắc chắn sẽ là Trạng Nguyên, chắc chắn.”
Lão bộc lắc đầu: “Ta nói ngươi thật sự là nhóc con thiếu suy nghĩ a! Ngươi đã vội dâng tiền như vậy, vậy lại đây đặt tiền đi!”
Vì thế mọi người thét to bắt đầu đặt cược, ngay cả tiểu binh trông cửa cũng nhịn không được sáp vô giúp vui. Tiểu Thất từ trong lòng ngực lấy ra ba thỏi bạc trắng đặt ở trên băng ghế, khiến mọi người rung động.
Thỏi bạc trắng kia của hắn ít nhất cũng phải đến mười hai lượng, bấy nhiêu thôi cũng đủ để một nhà sống trong vài tháng! Nhóc ngốc này đúng là có chút của cải! —— mọi người sôi nổi ghé mắt.
——————————————————————————
Lại nói, trong cung mấy ngày nay xảy ra một sự kiện lý thú không biết nên khóc hay cười. Nói trở lại, vị hoàng tử học tập mới vừa trở về chính là hoàng tử Đại Bảo. Trong này hắn là Dận vương, vào một đêm đi ngắm trăng đột nhiên hắn nhảy vào trong ao sen, may mà ao sen không quá sâu, hoàng tử rất nhanh liền bơi được lên bờ, còn kích động hoa chân múa tay vui sướng oa oa kêu to. Sau đó theo như lời theo thuật lại thì hắn là vì muốn gặp mỹ nhân ngư trong hồ sen mới nhảy hồ, thật đúng là một vị hoàng tử điên.
Vì thế, cuối cùng Đại Bảo cũng đoàn tụ với Đại Ngư.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, trong cung có người tung tin đồn nói, trong phòng Dận hoàng tử rõ ràng chỉ có một mình hắn thế nhưng thỉnh thoảng lại truyền ra thanh âm của hai người, thậm chí đôi khi còn nghe được tiếng vận động *** mỹ, nhất thời mọi người đều suy đoán sôi nổi.
@ Dạo này mạng wifi yếu và chập chờn quá:((