Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 192 : Nguy cơ kề cận

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Sau khi giải quyết mấy cái bánh bao thịt, Khanh Ngũ thấy hồ ly căn bản không có tâm tình để hắn sờ lông mao nếu cứ nhất quyết sờ đảm bảo hồ ly sẽ hung hăng cắn mình, vì thế nhẫn nhịn cơn xúc động, làm tổ trong chăn tiếp tục ngủ.



Sau khi hồ ly thấy hắn đi ngủ, kinh ngạc ngồi xổm một bên nhìn Khanh Ngũ —— nó nhịn không được muốn nhảy lên nằm úp bên cạnh Khanh Ngũ, có điều…



Nó sẽ không tha thứ cho đại ác long chỉ biết lừa gạt mình!! Hồ ly hầm hừ quay về trong ổ, nằm xuống ngủ say.



Lúc này thỏ tinh đã tỉnh, nó với hồ ly sống chung trong một cái tổ, hồ ly dứt khoát xem nó như gối đầu, điều này khiến cho nó rất chi là bất mãn. Nó run người, ý định lay tỉnh hồ ly, sau đó ở bên tai hồ ly nói nhỏ: “Ngươi đừng chấp nhóc rồng con kia mãi thế, nó mới phá xác chưa được mấy tháng, long lân cũng non mềm. Ngươi lớn hơn hắn trăm tuổi, tốt xấu gì cũng rộng lượng với hắn một tý chứ. Còn nhớ, lúc bé ngươi còn bướng bỉnh hơn hắn nhiều bao nhiêu sao.”



“Hừ.” Hồ ly không phục dùng móng vuốt chôn đầu.



“Được rồi được rồi, hơn nữa con rồng đó đối với ngươi rất tốt, mặc kệ là chuyện ăn ngủ hay tắm rửa đều giúp ngươi, còn để dành bánh bao thịt cho ngươi ăn, có mắt là thấy rõ? Nếu ngươi mất hứng, ta với ngươi quay về núi cốc là được. Còn chuyện đêm hôm Bạch Long bị tà hỏa tập kích, chứng minh đại yêu quái đã tới đây, sớm rời đi cũng là chuyện tốt.” Thỏ tinh khuyên.



“Chúng ta rời đi, vậy đại ác long kia phải làm như thế nào?” Hồ ly nhịn không được hỏi.



“Lo cho hắn làm cái gì? Dù sao ngươi không phải rất ghét hắn hay sao?” Thỏ tinh cố ý nói mát kích nó, “Dù sao Bạch Long cũng chỉ là một con rồng con, hiện giờ bị tà hỏa đánh trúng, có lẽ mấy ngày này sẽ không thể bay được, thêm nữa lại còn bị ngươi bứt long lân —— long lân bị lột ngày một nhiều, con rồng đó càng yếu ớt, thừa dịp hắn không thể đứng dậy, để cho đại yêu quái giúp ngươi báo thù.”



“Hừ! Ta muốn quyết đấu một trận công bằng với ác long! Tuyệt đối sẽ không dùng những thủ đoạn âm hiểm đó!” Hồ ly cắt lời thỏ tinh, đột nhiên đứng dậy, “Đại yêu quái gì chứ! Ta mới không sợ!”



Thỏ tinh nhìn nó le lưỡi: “Tùy ngươi.”



Trong không khí, tản mát yêu khí.



Đứng ở võ đài Bạch Hổ ngửi được điềm chẳng lành. Đó là mùi chỉ có đại yêu quái mới có, xem ra, quái vật gây hạn hán chỉ sợ thuộc hạng khó chơi.



Khóe miệng Bạch Hổ cong cong ——dù sao rồng kia cũng là con rồng con, lần này hãy xem hổ gia gia ta đại hiển thần uy. Mang theo nụ cười đắc ý, lão hổ bước lên võ tràng.



Tham gia cuộc thi luận võ này đều là những võ giả có tên tuổi, trong đó có không ít người là cao thủ võ lâm hy vọng tìm được một chức quan. Cuộc thi lần này rầm rộ không thua gì đại hội võ lâm.



Hổ con nhìn thấy tình cảnh nghìn nghịt người thì trong lòng rộn ràng, chỉ hận không thể ngay lập tức nhảy lên khoe khoang một phen ——cuối cùng hắn cũng hiểu được chút ít, nhóc rồng con kia vì sao thích ôm mớ rắc rối của đám người phàm này, quả nhiên chơi thật vui!
“Ngươi chịu nổi sao?” Hồng y nam tử khinh miệt nở nụ cười.



“Cái gì ta cũng chịu được.” Khanh Ngũ cười nhạt, hai mắt dần dần nhắm lại.



“Ngũ thiếu! Ngũ thiếu ngươi tỉnh tỉnh!” Tiểu Thất ý thức việc thân hình Khanh Ngũ trầm xuống, tất nhiên là té xỉu ở trên người hắn.



“Hừ, đúng là cái đồ không biết tự lượng sức mình.” Hồng y nam tử lạnh lùng nhìn đám người hỗn loạn trong phòng, chờ mọi người nâng Khanh Ngũ trở về trên giường, hắn mới đi lên, một tay đẩy mọi người ra khiến cho mọi người không có biện pháp tới gần, mà hắn hé miệng, từ trong miệng chậm rãi toát ra một tinh châu màu đỏ như lửa, tinh châu xoay quanh trên đỉnh đầu Khanh Ngũ, tản mát ra hồng quang dịu nhẹ.



“Ác long, ta chia một nửa viên hồ châu cho ngươi, như vậy ngươi có thể khôi phục nguyên khí, xem như món nợ ta bóc miếng vảy của ngươi.” Hồng y nam tử nói.



“Không, ta mới không muốn biến thành hồ ly.” Khanh Ngũ đột nhiên mở to mắt.



Bạn rồng bộ vuốt chắc mẩm là đang nghĩ vì nuốt nửa viên linh châu mà cho rằng mình sẽ biến thành hồ ly.



Tiểu Thất = = đã sớm biết, vừa rồi trước khi “té xỉu” hắn còn đánh ám hiệu với mình.



“Ngươi căn bản không có hôn mê?!” Hồng y nam tử xù lông, bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng vừa rồi trong nháy mắt trở thành hư không.



“Đùa ngươi một chút thôi.” Khanh Ngũ lần thứ hai ngồi dậy. Đại Bảo biểu hiện bản thân mình cũng đã sớm nhìn thấu màn xiếc của rồng bộ vuốt.



Hồng y nam tử run rẩy khóe miệng, đột nhiên thu hồi nguyên thần hồ châu trân quý của mình.



“Hồ ly, nếu muốn lưu lại thì phải làm hòa với ta, mỗi ngày thành thật ăn uống ngủ, không được cắn người, ta bao ăn bao ở, nếu không muốn ở lại thì lập tức dẫn thỏ tinh trở về nhà ngươi đi, cùng lắm thì ta lại nuôi một con hồ ly bình thường, mỗi ngày nhìn nó nhớ lại ngươi ( lông mao với cái bụng).” Khanh Ngũ trực tiếp nói ý chính, “Ngươi có phải là đàn ông không? Nếu phải dứt khoát chút đi.”



“Ta… Ta… Ta…” Hồng y nam tử bị Khanh Ngũ làm cho nói không ra lời, vào thời điểm mấu chốt này, thỏ tinh đột nhiên biến thành mỹ nam mặc bạch y, thay hồ ly trả lời vấn đề: “Chúng ta lưu lại!” 【 có ăn có uống thật tốt nha 】



Hàng này cũng không phải thỏ béo nhà ta!!!! Khanh Ngũ (╰╯)#