Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 21 : Thành lâu gặp nạn

Ngày đăng: 22:48 21/04/20


Thương thế của Khanh Ngũ lành rất nhanh. Ba bốn ngày sau, có thể ngồi xe lăn xuống giường.



Bất quá Tiểu Thất ước chừng phiền muộn ba ngày, vẫn luôn thất thần. Nhìn Vũ Nguyệt Nhận thất thần, nhìn Khanh Ngũ thất thần.



Hắn hỏi qua Triệu Đại Bảo, chuyện Khanh Ngũ bị trúng độc mới biết được Khanh Ngũ tàn tật không phải bởi vì bị bệnh, mà là bị người hãm hại.



Khó trách ngày ấy, hắn lại nói với Khanh Đại như vậy.



Cho nên ánh mắt khi nhìn Khanh Ngũ không còn giống như trước. Đã nhiều ngày hắn cơ hồ thu lại bản tính của mình, Khanh Ngũ gọi hắn làm cái gì, hắn đều lập tức đi làm.



Tuy nói Khanh Ngũ tuyên bố, hắn không cần sự thương hại hay đồng tình.



Nhưng đối mặt với Khanh Ngũ như vậy, ai có thể nhẫn tâm cho được?



Tiểu Thất sau đó ngẫm lại, luôn cảm thấy lúc Khanh Ngũ nói những lời kia từ trong khung vẫn rất ủy khuất bốc đồng. Chỉ là tùy hứng mà thôi.



Cho nên Tiểu Thất mấy ngày nay nhìn thấy Khanh Ngũ muốn tự mình đẩy xe lăn, liền giành trước một bước đi lên giúp hắn đẩy, Khanh Ngũ phía sau lưng có vết thương, hai tay lại phải đẩy xe lăn khó tránh gắng sức. Những chuyện như ăn cơm, mặc quần áo thế nhưng cũng không cần Khanh Ngũ tự mình động thủ, Triệu Đại Bảo khi tới nhìn thấy Khanh Ngũ ngay cả cơm chỉ cần há mồm là tới liều mạng nín cười.



Cái tên Khanh Ngũ kia rõ ràng công lực phi phàm, chỉ vì chịu chút vết thương da thịt thế nhưng yên tâm thoải mái mở rộng miệng để cho Tiểu Thất từng thìa đút cơm, Tiểu Thất cái tên nhóc này rất dễ lừa, chẳng lẽ hắn không phát hiện tại hắn đem Khanh Ngũ nuông chiều thành cái bộ dáng gì sao?
Bạch y nhân liên tiếp giết chết mấy người, tốc độ không giảm mà ngược lại ngày càng tăng, cuối cùng cũng nhảy lên lan can thành lâu, cách Tiểu Thất chỉ có vài thước.



Tiểu Thất trong lòng phát lạnh, chỉ thấy người nọ ước chừng hơn hai mươi tuổi, mắt phượng hẹp dài, tướng mạo tuy là xinh đẹp nhưng lại cho người ta cái cảm giác âm độc.



Hắn quay đầu, nhìn thấy Mạc Tiểu Thất.



“Ồ, tiểu huynh đệ, bộ dạng của ngươi thật là dễ nhìn.” Người nọ nhếch miệng mỉm cười, phát ra tầng âm khí dày đặc.



Hắn đánh giá Tiểu Thất, thấy Tiểu Thất mặt như mặt trăng mùa xuân, mặc lăng la gấm vóc, thắt lưng đeo kim bội, nghiễm nhiên là một thiếu gia ăn diện, lập tức đoán được địa vị bất phàm Tiểu Thất đang nghĩ muốn tóm lấy Tiểu Thất làm con tin hay không.



Liếc mắt nhìn phía sau tường cao, những truy binh đi lên còn phải mất một đoạn thời gian, Bạch y nhân từ trong lòng ngực lấy ra một cuộn vải vàng óng, xoát một tiếng bày ra, hỏi Tiểu Thất: “Tiểu đệ đệ, ngươi gặp qua người trong tranh này chưa?”



Tiểu Thất nhìn người nam tử trên cuộn tranh lụa, nam tử tuấn dật phi phàm, tuy là chỉ là một bức họa nhưng người nam tử kia tao nhã vô song như xuyên thấu qua cuộn vải lay động lòng người, nhưng làm cho Tiểu Thất rung động chính là người trong tranh mặt mày sao mà quen thuộc, không phải là Khanh Ngũ công tử Khanh Thục Quân còn ai vào đây?!



Tiểu Thất lòng khẽ động đột ngột quay ngược trở lại, vội vàng lắc đầu: “Ta chưa thấy qua người này!”



“Phải không? Ngươi trả lời trái lại rất dứt khoát!” Người nọ giảo hoạt vô cùng, đã sớm nhìn ra Tiểu Thất khoảnh khắc khi nhìn thấy bức hoạ kia rõ ràng thần sắc khác thường, ngay lập tức ra chiêu, chặn ngang Tiểu Thất!!