Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 227 : Kỳ trận chặn đường

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Tiểu Thất phẫn thành giáo chủ đi ra ngoài dụ địch, Khanh Ngũ ở tại biệt uyển chờ Mạt Trừng công tử tới cửa.



Thu Sắt đứng một bên thay Tiểu Thất hầu hạ hắn, đem trà bánh, ấm trà từng cái một bài trí xong xuôi, sau đó đẩy xe lăn Khanh Ngũ vào tiểu hiên trong rừng.



Lúc này cách thời gian Mạt Trừng công tử phá trận còn một đoạn thời gian, Khanh Ngũ liền thản nhiên ngồi ở trong tiểu hiên uống trà chờ Mạt Trừng. Lúc này hắn lại nghe thấy Khanh Ngũ nói: “Thu Sắt, thương thế trên người ngươi chưa lành, đi xuống nghỉ tạm đi.”



“Long quân một mình ở trong này không tiện, Thu Sắt vẫn nên ở chỗ này mới tốt, Thu Sắt không có việc gì, long quân không cần lo lắng.” Thu Sắt đáp.



“Ta không có gì không tiện, chẳng qua đi đứng có chút không quá linh hoạt mà thôi, kỳ thật cũng có thể đi có thể đứng, không cần ngươi quan tâm.” Khanh Ngũ nói.



“Kỳ lân tiên quân nói, chờ long quân lớn, đi đứng sẽ khỏe mạnh.”



“Không cần phải nói cái này. Ngươi lui ra đi.” Khanh Ngũ phất tay nói.



“Có điều…” Thu Sắt có chút ấp úng, “Long châu lần trước, long quân có phải đã ăn hết rồi hay không?”



“Làm sao vậy?” Khanh Ngũ ngạc nhiên nói.



“Long quân không cảm thấy có cái gì khác thường sao?” Thu Sắt thăm dò hỏi, viên long châu kia đúng là kẹo để dỗ con nít, còn có cái tên khác hài nhi châu, mấy đứa nhỏ trên tiên linh đều thích liếm chơi, hạt châu kia dùng được dụ con nít. Trẻ con sau khi liếm nó, đại để đều không chịu buông ra, liếm đến khi trưởng thành. Nếu là trẻ con bình thường sẽ phải hiện nguyên hình, bởi vậy hạt châu này lại có thể bảo toàn nguyên hạt.



“Có cái gì khác thường sao?” Khanh Ngũ quay đầu nhìn Thu Sắt, long châu kia hắn tối hôm qua lúc biến thành rồng đã liếm hết, bây giờ vẫn lưu luyến không thôi.



Hắn nhìn kỹ Thu Sắt, đột nhiên cảm thấy có điểm gì là lạ.



Sắc mặt Thu Sắt trở nên vô cùng quái dị, mở to hai mắt nhìn mình.



“Thu Sắt!” Thốt ra dĩ nhiên là thanh âm của con nít, rồng bộ vuốt rốt cục cũng hiểu được trên người mình xảy ra chuyện gì. Hắn thế nhưng bởi vì một viên châu, lại biến thành hình thái con nít mất mặt!!! Hắn vốn cho rằng sẽ không xuất hiện cái bộ dáng này nữa!!




Thu Sắt cùng lão hổ đi theo sau bọn họ.



“Sớm biết như vậy… nên hỏi kỳ lân tiên quân thêm mấy khối long châu…” Thu Sắt lẩm bẩm.



“Hừ, là ai ngay từ đầu còn mê luyến hàng con nít ranh kia muốn chết.” Lão hổ thầm nghĩ.



Nói trở lại, Tiểu Thất thay trang phục và đạo cụ giáo chủ, đem đoàn xe của Mạt Trừng công tử dẫn tới phía trước ba dặm chính là chỗ Khanh Ngũ trước đó đã bày ra trận pháp thiên long, cho mời Mạt Trừng công tử vào trận —— kỳ thật từ lúc đoàn xe tiến vào bên trong khe Vân Sơn, cũng đồng nghĩa với việc đã tiến vào trận cục, Mạt Trừng trong lòng hiểu rõ, lập tức sai người đưa lên giấy bút, bắt đầu suy tính.



Tiểu Thất đứng ở một, ôm tay chờ. Đám thủ hạ của Mạt Trừng công tử trong lòng nghi ngờ, trong đó một người nói: “Trận pháp cái gì, trước mặt chính là đường lớn thênh thang, hai bên đều là khe sâu, rõ ràng là đang giả thần giả quỷ! Thủ lĩnh! Tiểu nhân mang kỵ mã đi trước dò đường!”



Bởi vì nhóm bọn hắn ở bên ngoài, Mạt Trừng công tử ở trong xe tập trung tinh thần tính toán công thức, cho nên không nghe thấy người này nói gì, mà thủ lĩnh cũng cảm thấy thuộc hạ nói có lý, bèn nói “Tốt lắm, ta lệnh cho ngươi đi tới đó dò đường!”



Hán tử kia tuân lệnh, liền cỡi ngựa, hiên ngang đi tớ cũng không thông báo cho công tử, nghĩ chuyện này chỉ là râu ria.



Ai ngờ chưa tới một khắc đồng hồ, nam tử rõ ràng là giục ngựa rời đi, thế nhưng từ lại từ phía sau đoàn xe cưỡi ngựa đi đến, khi hắn nhìn đến đoàn xe ở trước mặt, chính mình cũng choáng váng.



Thế nhưng lại vòng quanh!! Rõ ràng hắn mới lên phía trước cũng không có lối rẽ, chỉ có một con đường a!



Tiểu Thất chỉ cười không nói, vẫn là một bộ dáng ung dung thản nhiên như trước —— tên ngu ban nãy, thế nhưng coi thường trận pháp của Ngũ thiếu, bị hắn làm ầm ĩ một trận, trận pháp bị khởi động, ngay sau đó liền muốn phát động!



Quả nhiên, chỉ nghe Mạt Trừng công tử ở bên trong xe ngựa kêu một tiếng “Không ổn”! Nhất thời màn trời biến sắc, bầu trời ban nãy còn quang đãng thế nhưng lúc này mây đen cuồn cuộn, ánh mặt trời bị che khuất, xung quanh mình là tràng hổ gầm tranh phong, làm lòng người sợ hãi không thôi.



Cả đám sắc mặt đại biến, lại thấy bên trong, vân xoáy cuộn tròn dần dần ngưng lại, sấm chớp đùng đoàng, khí thế này thật kinh động. Mây cuộn dần dần hình thành hình rồng, tuy cách nơi đây xa hơn một chút nhưng lại rất sống động, khí thế này mơ hồ có thể ngay lập tức đánh tới —— tuy nói hiện giờ toàn bộ trận pháp bất quá chỉ là chút ảo ảnh hù người nhưng lại làm cho người người phi thường kinh hoàng.



Tiểu Thất lúc này lên tiếng nói: “Trận pháp thiên long chỉ để cho kẻ xâm nhập biết khó mà lui, lại không đả thương người, chẳng qua trận pháp này biến ảo rất phức tạp, không phá trận này cũng chỉ có thể lui về phía sau không thể đi tới, Mạt Trừng công tử có quyết định rồi chăng?”