Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 52 : Quan hệ cha con bất đắc dĩ

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Mình đến tột cùng là lấy loại tâm tính nào đối đãi với Khanh Ngũ?



Khanh Vân Tung chậm rãi đạp bước chân trên con đường nhỏ lót đá, cõi lòng luôn luôn giống như đóng băng vạn năm lại bởi vì Triệu Đại Bảo ăn nói ngông cuồng dâng lên nhè nhẹ gợn sóng.



Hắn là người không biết biểu lộ tình cảm, từ nhỏ đến lớn, chỉ có liều mạng luyện kiếm và đọc sách, vâng theo ý nguyện của phụ thân, kế thừa Khanh Gia bảo, phụ thân nói mạng của hắn là vì Khanh Gia bảo mà sống, là vì toàn bộ gia tộc mà sống. Hắn không cần tình cảm dư thừa, tựa như các đời bảo chủ khác vậy.



Nhưng thẳng đến khi hắn gặp người kia, Thương Minh Thư Vân, là hắn tự nói với mình, bản thân mình không nên sống vì bất kì kẻ nào, là hắn làm hắn hiểu được, thì ra Khanh Vân Tung còn là một người. Mọi người, chỉ có mỗi Thương Minh Thư Vân là đặc biệt. Chỉ có hắn là người hiểu rõ mình nhất.



Vì thế, nghiệt duyên trời định.



Vì một lời hứa hẹn. Hắn cho rằng, hắn và Thương Minh Thư Vân là một dạng, cũng có thể chết vì một lời hứa hẹn.



Hắn mang thánh nữ về, cũng trên danh nghĩa cưới nàng làm thê tử. Sau đó, đứa nhỏ kia được sinh ra.



Khanh Thục Quân, là con trai của hắn.



Trên thực tế, là con trai của Thương Minh Thư Vân.



Ai cũng không biết, hắn nhìn đến đứa nhỏ kia thì rất kích động.



Đôi mắt to của đứa bé kia, thật sự là giống y như cha của hắn —— Thương Minh Thư Vân.



Khác với những đứa con của hắn, Thục Quân là sự tồn tại đặc biệt.



Hắn là hóa thân của người kia a, là máu mủ của Thương Minh Thư Vân!



Hắn sẽ nuôi nó thật tốt, chờ người kia trở về. Hắn đã từng nghĩ như vậy.



Khác những thiếu gia khác khi vừa sinh ra đã bị lạnh nhạt, Ngũ thiếu vừa mới sinh, đã bị bảo chủ gắt gao mà ôm vào trong ngực, bảo chủ cơ hồ dốc hết khả năng đem hết thảy đồ tốt nhất đưa đến bên người Ngũ thiếu sau khi sinh đã mất đi mẫu thân, thậm chí không ngờ lại tự mình ôm lấy đứa bé, dỗ nó ngủ say.
Thật sự là đứa nhỏ không nghe lời.



Ta chỉ muốn để cho con sống tốt. Con vì cái gì không nghe lời… Vì cái gì phải trêu chọc phiền phức? Ta đem con chuyển khỏi Khanh Gia bảo, chính là không muốn để cho con bị cuốn vào những cuộc tranh đấu đầy máu tanh… Vì cái gì… Vì cái gì không nghe lời… Vì cái gì con phải y như cha con… Cho tới bây giờ đều khiến ta thất vọng…



Vì cái gì cha con hai người, làm cho hi vọng cả đời của ta tan tành mây khói…



Một quyền đánh vào trên cây phong bên cạnh, Khanh Vân Tung chậm rãi nhắm hai mắt lại.



Quân nhi…



Là ta vô dụng…



Là ta vô dụng… Ta không thể bảo vệ cho con…



Con mất rồi, những thứ trong Khanh Gia bảo này, cũng không cần phải…giao phó xuống



Những thứ kia vốn là lễ vật ta chuẩn bị cho con.



Đúng vậy, nói ta vô tình cũng được, nói ta điên cuồng cũng thế. Ta Khanh Vân Tung cả đời chỉ yêu mỗi một người là Thương Minh Thư Vân, con hắn ta thích, những nữ nhân đó ta không yêu, ta không yêu những đứa trẻ do nữ nhân đó sinh, ta liếc mắt một cái cũng sẽ không nhìn! Quân nhi, để cho toàn bộ Khanh Gia bảo chôn cùng với con được không?



Khanh Vân Tung ánh mắt trầm xuống, một chưởng đánh gãy cây phong, theo sau đó là một trận tiếng cười thê lương.



Sau lưng lạnh lùng, thì ra là tình yêu thương cố chấp đến cùng cực.



Khó biểu đạt tình thương, một mực canh gác, đổi lại chính là tan như bọt xà phòng.



Trên đời, lại có thêm một mối tình nồng đượm sâu đến tột cùng của nỗi tuyệt vọng.