Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 56 : Tình cha con sâu nặng

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Từ lúc Triệu Đại Bảo tung hỏa đạn, bốn phía rất nhanh truyền đến tiếng bước chân nặng nề. Khanh Ngũ dựa vào một thân cây, khoác áo bào của Triệu Đại Bảo ngồi hỏi: “Mấy ngày qua, có phải ta giống như người chết hay không?”



Triệu Đại Bảo một bên sắp xếp Tiểu Thất đang hôn mê, một bên trả lời: “Đâu chỉ là giống người chết, tất cả mọi người xem ngươi trở thành người chết! Mà ngay cả cha ngươi hắn cũng… Khụ khụ… Tóm lại a, ngươi một ‘chết’ không sao cả, gây ra phong ba không nhỏ. Nhất là Tiểu Thất, quả thực là thương tâm muốn chết… Ai… Nhìn đoán không ra, hắn đối với ngươi thật là…”



Khanh Ngũ hơi hơi buông hàng mi cong dài, nói: “Là ta làm mọi người lo lắng … Bây giờ ta đột nhiên ngồi xuống nói chuyện với ngươi như vậy, người khác thấy được, có thể thực kinh ngạc hay không?”



“Á…Cái này hả…” Triệu Đại Bảo nghĩ nghĩ, vẫn chưa trả lời, một tiếng kêu thê lương từ phía sau Triệu Đại Bảo vang lên.



“Quỷ a!! Xác chết vùng dậy nha! A a a a!!!” Một thủ hạ phân đường cầm cây đuốc tìm tới nơi này, không ngờ vội vàng qua đây lại thấy Khanh Ngũ thiếu vốn phải là đã chết rồi đi thế nhưng ngồi nói chuyện, cây đuốc trong tay cũng rơi trên mặt đất, sợ tới mức ngã chổng mông ngồi bệch trên mặt đất.



“Ai nha!” Triệu Đại Bảo buông Tiểu Thất, nghĩ thầm lần này nguy rồi, nếu như giải thích còn phải phí không ít công sức, lười cùng những người nhát gan đó giải thích, vì thế hắn nhướng mày, nảy ra chủ ý.



Chỉ thấy Triệu Đại Bảo ngồi xổm trước mặt Khanh Ngũ, vuốt ***g ngực Khanh Ngũ làm cái động tác thuận khí, miệng cằn nhằn nói: “Ngũ thiếu a ngũ thiếu, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa xong? Mau nhắm mắt đi! Đừng hù dọa người! Đúng rồi, đúng rồi, ngươi thích nhất là món lẩu ta đã gọi người dùng giấy đốt một cái cho ngươi, ngươi an tâm đi, đến bên kia còn có thể ăn lẩu.”



Thì ra dân gian có truyền thuyết, gặp được xác chết vùng dậy, chỉ cần nói ra chuyện người chết không yên lòng nhất, người chết có thể an tâm đầu thai.



Khanh Ngũ âm thầm hít một hơi, thế nhưng thật sự phối hợp mà mắt một cái, nằm vật xuống.



Triệu Đại Bảo lúc này mới xoay người nói với người nọ: “Còn thất thần làm cái gì, mau tới giúp một tay!”



Người nọ vội vàng hai tay tạo thành chữ thập, niệm to câu A di đà phật, lúc này mới nơm nớp lo sợ qua đây giúp nâng người.



Khanh Ngũ và Tiểu Thất cuối cùng cũng được mang lên xe ngựa, bởi vì tin đồn xác chết ngũ thiếu đã từng vùng dậy, cho nên chỉ có Triệu Đại Bảo xung phong nhận việc ngồi vào trong thùng xe. Vì thế nhân cơ hội nói cho Khanh Ngũ nghe chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay. Khanh Ngũ nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Thì ra… Ta vẫn luôn hiểu lầm phụ thân… Ai, bất quá đã nhiều ngày, thật sự là khó xử Tiểu Thất!”




Khanh Ngũ là người thông minh thế nào, khi hắn từ trong miệng Triệu Đại Bảo biết phản ứng của Khanh Vân Tung khi mình ngất khi, đã hiểu hết bảy tám. Vì sao phụ thân vẫn luôn lạnh nhạt với mình, sau khi biết được tin mình chết thái độ khác thường ——vị trí bảo chủ rất nhiều người mơ ước, thân là bảo chủ, vì bảo vệ người mình muốn bảo hộ, có đôi khi quả thật phải áp dụng một ít thủ đoạn bất đắc dĩ, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ thủ đoạn càng sâu.



Chỉ là, hắn không ngờ được rằng, mình vẫn luôn xuyên tạc dụng tâm của cha mình, vẫn luôn nghĩ cha thờ ơ với mình, vẫn luôn cho là mình bất quá chỉ là một kẻ vô dụng tàn phế trong đống con nối dòng của cha, cho nên không được cha coi trọng. Đến hiện tại, kết hợp câu đố về thân thế của mình và thái độ khác thường của cha, hắn mới hiểu được, thì ra tình cha chưa từng rời xa, cho dù hắn lạnh lùng, cũng chỉ vì muốn giữ gìn mình. Chỉ là mình rất hối hận, lấy cái này để làm nguyên nhân để thù hận, bây giờ nghĩ lại, nó ngây thơ ấu trĩ buồn cười cỡ nào a! Thì ra trong số thiếu gia bên trong, mình mới là sự tồn tại đặc biệt nhất trong mắt cha, tình thương này làm sao hắn nhận nỗi?



“Cha thân, con không hận người.” Khanh Ngũ nắm chặt bàn tay Khanh Vân Tung.



“Thục Quân, ngươi không cần ở trước mặt ta nói lời trái lòng như thế, ta đúng là một người cha thất bại.” Khanh Vân Tung buồn rầu nói, “Cho dù con có hận ta cũng được, oán ta cũng thế, cảm thấy ta chả hiểu làm sao cũng được, ta chỉ muốn nói, ta xin lỗi con. Những lời này, con cứ nghe vậy. Ta cho tới bây giờ cũng không trông cậy việc con tha thứ, ta chỉ làm chuyện ta cho là đúng.”



Khanh Ngũ đôi mắt hơi hơi đỏ lên nói: “Cha thân à, có lẽ con thật sự đã từng hiểu lầm ngài, cho rằng ngài lạnh lùng không nhìn tới là chối bỏ con, nhưng là do Khanh Ngũ nhất thời ngu dốt, làm sao lại u mê cả đời? Cha cho Thục Quân quan tâm, vô cùng sâu nặng, Thục Quân khó có thể báo đáp. Con cũng chỉ có thể nói, cha cho là con tha thứ cũng được, cho là con lấy lòng ngài cũng thế, giờ phút này, quả thật con cũng chỉ nói ra lời trong lòng,



Con cũng chỉ cho là con nói những điều nên nói —— Chỉ là, cho dù giàu sang quyền thế, cha con không nên ngăn cách như thế, hai bên vướng bận lại hiểu lầm nhau, cho dù, cho dù về sau có về lại Khanh Gia bảo, cha thân và con cũng không thể duy trì cái loại cục diện như trước. Giờ phút này, con chỉ xem ngài như cha thân của con, như ngàn vạn người cha khác trong thiên hạ, sẽ yêu thương con của mình, sẽ đối với con của mình biểu đạt tình thương, mà thân là người làm con, con cũng có thể nói hết tình cảm ngưỡng mộ và hiếu kính với cha…”



Nói tới đây, hai người tay đã siết chặt tay, trong mắt Khanh Vân Tung từ lâu đã nhòe nước mắt. Khanh Ngũ ngẩng đầu, hai hàng nước mắt theo hai gò má chảy xuống, nức nở nói: “Cha thân… tình yêu thương quan tâm của ngài, giờ phút này con mới sáng tỏ… Ngài vẫn luôn lấy tâm tình gì với nỗi oán hận của con? … Cái loại tâm tình này, hiện tại có thể kết thúc…”



“Quân nhi…” Bảo chủ khuôn mặt phảng phất như băng tuyết vạn năm sẽ không tan, hôm nay, rốt cục bởi vì tình cha con sâu nặng mà băng tuyết tan rã, lúc hàng mi tao nhã buông xuống, nước mắt cũng đã tí tách rơi, là xúc động con trai mình hiểu chuyện? Là tình cha con sâu nặng giải bày mà vui sướng? Hoặc là, xuyên thấu qua Khanh Ngũ thấy được bóng dáng người kia?



Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thể nói rõ ràng.



Vốn tưởng rằng trái tim sớm đã đông lạnh, đau đến chết lặng, cuối cùng vào giờ khắc này cũng buông lỏng, hòa tan.



@ xửa xưa xưa xửa WP nó ăn chữ, giờ phát hiện blogspot càng ngày càng nuốt gọn nội chỉnh lỗi BL nuốt chữ thôi cũng tốn thời gian nghen. Lười rôi ^^