Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 71 : Kế hoạch hoàn mỹ luôn sẽ có xuất hiện chút ngoài ý muốn nho nhỏ

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Triệu Đại Bảo theo lời Khanh Ngũ, làm bộ đi vào cửa hiệu thuốc bắc lâu đời lớn nhất Tô Thành, đơn thuốc tự nhiên cũng dựa theo phương pháp phối chế ngày ấy Khanh Ngũ uống trên tràng đại hội võ lâm.



Chưởng quỹ kia mài xát nửa ngày, mới phối xong mấy vị thuốc cực kỳ quý hiếm kia gói vào bao, giao cho Triệu Đại Bảo xách đi. Tự nhiên, những dược liệu bên trong có mấy thứ đã bị người ta âm thầm động tay động chân từ sớm. Triệu Đại Bảo cũng dự đoán được sẽ như thế, đem gói thuốc trực tiếp đưa cho Triệu Thanh, hỏi Triệu Thanh uống hết mấy thứ này sẽ có phản ứng gì, trở về nói lại cho Khanh Ngũ.



Mà Khanh Ngũ thì ở trong phòng chiêu đãi tên thiếu niên tiểu Lạc bị Chu Ly mang đến. Người thiếu niên này tên là tiểu Lạc tháng trước Chu Ly mang từ trong cấm địa kiếm tông đến. Lúc Chu Ly lẻn vào cấm địa kiếm tông, tiểu Lạc bị người khóa nhốt ở trong động núi, tình huống rất thê thảm, đến nay trên người vẫn như cũ có thể thấy được rất nhiều vết thương loang lổ, cũng không biết hắn đến tột cùng phải chịu những loại hình tra tấn nào.



Tiểu Lạc bị Tiểu Thất kéo tới thư phòng, sợ sệt cúi đầu, bị Tiểu Thất cứng rắn kéo tới bên người Khanh Ngũ, vỗ lưng hắn bảo: “Không cần phải sợ, ngũ thiếu là người tốt.”



“Ngũ thiếu…” Tiểu Lạc đi đến trước mặt, hai đầu gối khẽ cong, chuẩn bị lại muốn quỳ xuống, Khanh Ngũ vội vàng kéo hắn nói: “Không cần, tiểu Lạc đến nơi này, coi như ở trong nhà mình đi nhé, ngươi không cần phải sợ, ta sẽ giúp ngươi cứu Lăng Vân ra, để cho các ngươi đoàn tụ.”



Quả nhiên, tiểu Lạc này có quan hệ sâu xa với Lăng Vân.



Tiểu Lạc nhíu cái mũi, nước mắt lã chảy rơi xuống: “Ngũ thiếu, ngài muốn tiểu Lạc làm cái gì? Chỉ cần có thể cứu được Lăng đại ca, tiểu Lạc bằng lòng làm bất cứ chuyện gì…”



Tiểu Lạc đã chịu biết bao đau khổ, tuổi còn nhỏ đã nếm trải hết nỗi ấm lạnh của lòng người, cũng không ngốc, biết Khanh Ngũ sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với hắn như vậy.



“Tiểu Lạc, ngươi đứa nhỏ thật là thông thấu, ta cũng không muốn giấu diếm ngươi ——quả thực ta có ý muốn thu nạp Lăng Vân cho mình sử dụng, mà ngươi là người hắn lo lắng nhất, chỉ khi cứu ngươi ra, hắn mới có khả năng an tâm phản kháng với mưu đồ hãm hại của kiếm tông.” Khanh Ngũ nói.



Tiểu Lạc rơi lệ: “Ta xưa nay vẫn luôn là gánh nặng của Lăng đại ca, tới nơi nào cũng đều là nhược điểm của hắn… Ta đáng chết…” Trong lòng hắn rõ ràng, mình đơn giản chẳng qua là kẻ để người ta lợi dụng mà thôi.



“Ta không thể để cho ngươi chết.” Khanh Ngũ nắm chặt tay hắn nói, “Ngươi phải tin tưởng ta, bởi vì ta là đại biểu công đạo võ lâm này, mà Lăng Vân đi theo ta là sự lựa chọn chính xác nhất của hắn —— chim chọn cây tốt mà đậu, người chọn ra anh quân mà theo, ta cũng không phải là muốn các ngươi ăn nhờ ở đậu, chịu quản thúc, mà là muốn dành một lối ra tốt nhất cho các ngươi.



Sau khi giải cứu Lăng Vân ra ngoài, ta sẽ đem quyền lựa chọn giao cho các ngươi, thử xem đến tột cùng là muốn một mình đối mặt với biển máu âm mưu giang hồ, suốt ngày phải thấp thỏm hoảng loạn, hay là đi theo ta, cùng nhau xây dựng một võ lâm thịnh thế, lưu tiếng thơm muôn đời.



Ta cũng không ép buộc người ta, chỉ cần ngươi không sợ đi ra nơi này sẽ lại bị kiếm tông ám hại, tiếp tục trở thành gánh nặng của Lăng Vân, ngươi cũng có thể lựa chọn rời đi, ta cho ngươi ngân lượng cùng tự do.”



“A!” Tiểu Lạc khiếp sợ mà ngẩng đầu, vội vàng từ rút tay trong tay Khanh Ngũ về, quỳ xuống thốt lên: “Tiểu Lạc… Tiểu Lạc bằng lòng để ngũ thiếu sử dụng!” Nhớ lại lời nói vừa rồi, làm hắn kinh hồn bạt vía. Khanh Ngũ này tuyệt đối là một người đáng sợ nhất trong số những người hắn đã gặp qua! Bởi vì trên người Khanh Ngũ không tìm thấy bất luận cái khuyết điểm gì cả.
Xem ra nếu muốn gạt kiếm tông, Khanh Ngũ còn phải giả điên một lần.



Đối mặt với nguy cơ phá nát hình tượng lớn như thế, Khanh Ngũ có chút do dự. May là Khanh Ngũ một bụng phúc hắc, cũng muốn không nhìn mình trong bộ dáng giả điên.



Vẻ mặt ấm ức Tiểu Thất dịch lại đây, từ sau lưng lặng lẽ đảo mắt nhìn lén tờ giấy Khanh Ngũ cầm trong tay.



“Nhìn cái gì!” Khanh Ngũ vội vàng đem tờ giấy khép lại.



“Không phải là giả điên sao? Ngươi lo cái gì?” Tiểu Thất bĩu môi, “Ta có thể dạy ngươi, ảnh vệ môn chúng ta bắt quy định phải trải qua khóa học kỹ xảo các loại ngụy trang, trong đó cũng có cái này.”



“Ngươi sẽ giả bộ?” Khanh Ngũ liếc hắn.



“Đó là đương nhiên!” Tiểu Thất ôm cánh tay tự tin gật đầu, “Ngươi có thể xem ta là bậc thầy ảnh vệ! Dịch dung cùng ngụy trang ta đều tinh thông!”



“Vậy ngươi giả thành bộ dáng của ta giả điên không phải tốt lắm sao!” Khanh Ngũ nghĩ ra một cái chủ ý vô cùng ôi thiu.



“Này!!! Không cần đem vấn đề giao hết cho ta!” Tiểu Thất = =



“Thử xem coi như thế nào?” Khanh Ngũ đột nhiên rất hứng thú.



Vì thế quấn Tiểu Thất, cuối cùng Tiểu Thất vậy mà ma xui quỷ khiến cũng đồng ý, hắn lấy đồ dịch dung của mình, ở trên mặt bôi vẽ loạn xạ, sau đó mặc quần áo của Khanh Ngũ vào, ngồi ở xe lăn, bày ra biểu tình ung dung tao nhã, ngay tức thì khiến cho Khanh Ngũ có chút chấn kinh—— thật sự có bảy tám phần tương tự!



“Sau đó là giả điên.” Tiểu Thất ngay cả giọng nói cũng đều bắt chước tương tự, chỉ thấy hắn đem tóc vò thành đống bùi nhùi, bắt đầu biểu diễn cho Khanh Ngũ đang ngồi ở trên băng ghế xem.



Vì thế buổi sáng hôm đó, Khanh Ngũ chịu phải đả kích.