Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 20 : Hỏi đường người mù

Ngày đăng: 21:24 18/04/20


Núi càng cao càng lạnh.



Ánh mặt trời lại càng nóng.



Sắc mặt cự hiệp không tốt lắm, hơn nữa còn càng lúc càng xấu.



Y đi sát bên vách núi, dường như hơi thở dốc, sắc mặt cũng dần tái nhợt. Có lúc gặp phải dốc đứng đỉnh nhọn, y đang bước nhanh sẽ bỗng nhiên dừng lại.



Cao Tiểu Thượng muốn đỡ y.



Cự hiệp lập tức né tránh, lại ra hiệu không cần.



Cao Tiểu Thượng khẽ than một tiếng, ánh mắt ưu thương.



Đoàn người bọn họ số lượng không nhiều, nhưng đều là cao thủ võ lâm, tốc độ rất nhanh, dù gặp phải đá cao dốc đứng cũng không đình trệ chút nào.



Nhóm bọn họ có chín người.



Bọn họ là Mễ Thương Khung, Đường Phi Ngư, Cao Tiểu Thượng, Nhậm Lao, Nhậm Oán, đương nhiên còn có Phương Ứng Khán và nghĩa phụ của hắn là Phương cự hiệp, ngoài ra có hai hán tử trẻ tuổi khiêng đồ tế giấy tiền, một người tước hiệu là Tiểu Xuyên Sơn, một người tên là Thắng Ngọc Cường.



Hai người này, hiện giờ đang xách giỏ tiền giấy và đèn cầy, còn có một chiếc hộp chứa di vật và quần áo cũ, trông giống như hai tôi tớ. Nhưng hai người đầy tớ nô bộc này, lai lịch lại không thể xem thường.



Thắng Ngọc Cường có thể dùng tay trái phát ra Uyên Ương Hồ Điệp tiêu, có thể trăm phát hai trăm trúng (hắn một lần phát ra hai tiêu), tay phải có thể cùng lúc sử dụng Uyên Ương Kiêm Kiêm toa, giết người không thấy máu (nhưng ăn vào xương tủy), lại đồng thời có thể dùng Uyên Ương Hí Thủy bộ dạo chơi né tránh, không thể suy đoán được, còn có thể đồng thời bay đá Uyên Ương Ngọc Hoàn bộ một cách liền mạch lưu loát, vừa gấp vừa nhanh. Hắn được người ta gọi “Tiểu Truy Mệnh”, nhưng sau lưng lại gọi là “Bất Yếu Mệnh” (không cần mạng), bởi vì khi hắn động thủ với người khác, từng chiêu đều chết người, mà bản thân hắn chỉ liều mạng, không cần mạng.



Thực ra, thứ đáng khoe khoang nhất, dương dương tự đắc nhất của hắn, không phải là cước pháp, sát pháp hay ám khí thủ pháp, mà là công phu ở phương diện nữ nhân. Quả thật chẳng những không cần mạng, mà còn không cần con con cháu cháu, chỉ cần mạng của nữ nhân dưới người hắn.



Phàm là nữ nhân tính tình dâm đãng, gặp phải nam nhân liều mạng như vậy, đều chỉ có thể mất cả hồn phách, cam tâm đền mạng.



- Người này, lúc mạnh nhất có lẽ vẫn là trên người nữ nhân.



Đây là khi đang trên đường, Cao Tiểu Thượng bình luận về Thắng Ngọc Cường. Hắn biết cho dù cự hiệp đã sớm hiểu rõ đối phương, nhưng vẫn sẽ vui lòng tham khảo ý kiến của hắn. Hắn cũng không tiếc nói ra quan điểm của mình, còn xem chuyện này là chức trách của mình, vinh quang của mình:



- Đây có lẽ là lý do hắn vất vả lập nhiều công lớn, dám liều dám giết, dám chết dám sống, xuất quỷ nhập thần, nhưng vẫn không thể chen vào vị trí “Tam Tâm Nhất Ý”, bao gồm Tam Tư Mã, Nhất Tư Không của Tập đoàn Hữu Kiều, chỉ là một thành viên trong “Ngũ Hổ Bôn”.



Trong tập đoàn Hữu Kiều, lãnh tụ của “Lưỡng Tương Hảo” có hai người, một người đương nhiên là Phương Ứng Khán, còn một người khác dĩ nhiên là Mễ Thương Khung, luôn luôn hợp tác chặt chẽ với nhau. Tiếp theo chính là bốn đại cao thủ “Tam Tâm Nhất Ý”, trong đó Tam Tâm là Tam Tư Mã “Thiên, Địa, Nhân”, bao gồm Đường tam thiếu gia, Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện và Tuyệt Thần Quân, Nhất Ý là Tư Không Cô Hành đại sư. Còn về Nhị Thập Thất Họa Sinh, Thắng Ngọc Cường, Tiểu Xuyên Sơn, “Hồng Bào Lão Quái” Hà Hồng Thân, Tiểu Lý Công Công, được hợp xưng là “Ngũ Hổ Bôn”. Nhậm Oán là Tá Phụ, Nhậm Lao là Hữu Bật. Lôi Mị lại là tiểu phu nhân trong tập đoàn Hữu Kiều, thực ra cũng là một trong “Lưỡng Tư Đồ” mà Phương Ứng Khán ngầm bổ nhiệm.



Mấy năm nay tập đoàn Hữu Kiều từng bước lớn mạnh, đủ sức thay thế địa vị của Mê Thiên minh năm xưa, hơn nữa còn có phần vượt trội, đương nhiên là có thế lực và thực lực không thể xem thường.



Huống hồ bọn họ còn móc nối với hoàng thân quốc thích, quan lớn chức cao trong triều đình.



Có điều lần này cự hiệp dường như không dụng tâm lắng nghe lắm.



Chí ít không phải rất tập trung.



Nhưng y vẫn hỏi: 



- Một người khác thì sao?



“Một người khác” đương nhiên là Tiểu Xuyên Sơn.



- Tiểu Xuyên Sơn ban đầu chỉ là một công nhân sửa đường, được triệu tập vào binh ngũ, mỗi lần khi hành quân đều được phái đi mở đường đào đường. Thế nhưng hắn biểu hiện năng lực hơn người, lần nào cũng có thể sửa đường xây đường tại những rãnh trời vách đứng gần như không thể, không ngại xuyên núi phá đá, khiến người ta kinh ngạc. Sau đó bởi vì quân đội của hắn nếm mùi thất bại, bị đày đi khai hoang. Hắn chặt cây xây đường, vẫn tay đến đường thành, nước chảy thành sông, hết sức xuất sắc, dần dần được tù phạm ủng hộ. Hắn thừa dịp tạo phản, giết chết quan quân, tự xưng làm vua. Sau này, trong võ lâm xuất hiện một cao thủ vừa ra tay lập tức khiến ngực của đối thủ nổ ra một cái lỗ lớn, người này chính là Tiểu Xuyên Sơn.



Cao Tiểu Thượng rủ rỉ nói:



- Tiểu Xuyên Sơn đương nhiên không phải tên thật, nguyên danh của hắn là Dư Hảo Thiểm. Nhưng hắn xuất thủ một chiêu, thường thường sẽ xuyên qua tim, không chừa đường lui, không lưu người sống, trong võ lâm gọi là “Xuyên Sơn Nhất Thức”. Dáng vẻ của hắn có phần trang nghiêm, suốt ngày cau có, nhưng thực ra hắn tuổi tác rất trẻ, khi nói chuyện và hành động đều khôi hài vui vẻ, khiến người ta buồn cười. Chỉ cần không đối địch với hắn thì có thể trở thành bạn tốt tương giao. Tiểu hầu gia đã nhìn trúng hắn, chiêu mộ hắn về dưới cờ, phần lớn người trong tập đoàn đều thân mật gọi hắn là “Tiểu Xuyên Sơn”.



Cao Tiểu Thượng vẫn thuộc như lòng bàn tay.



Cự hiệp dường như vẫn không chuyên tâm lắng nghe.



Chí ít cũng không phải rất chuyên tâm, chuyện này có vẻ không giống như tác phong của y từ trước đến giờ.




- Chẳng phải ngươi không nhìn thấy gì à? Sao có thể phân biệt được màu sắc?



Người mù cười một tiếng, lạnh nhạt nói: 



- Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm giác được… 



Y nói tiếp: 



- Hắn là người đen, đúng là toàn thân đều đen. Ta ngoại trừ cảm giác được hơi thở của hắn đen và nặng nề, ngay cả tâm hồn của hắn cũng là màu đen.



Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung nhìn nhau mỉm cười.



Mễ công công nói: 



- Có lẽ là Hắc Quang Thượng Nhân lên núi trước rồi.



Cự hiệp vẫn muốn hỏi: 



- Nữ thì sao?



Người mù ngỡ ngàng một lúc, mới nói: 



- Ta chỉ ngửi được mùi… có một người là mỹ nhân thế gian, mị vật nhân gian, nhưng lại là xử nữ.



Cự hiệp truy hỏi:



- Ý của ngài là không chỉ có một nữ nhân lên núi?



Người mù lại ngơ ngẩn một lúc:



- Một người khác… có mùi trong vắt cao quý như hoa thủy tiên…



Cự hiệp nghe vậy trong lòng đau nhói.



Phương Ứng Khán biết nghĩa phụ của hắn đang nóng lòng, liền nói với người mù: 



- Chúng ta cũng muốn lên núi, xin ngài nhường đường một chút!



Người mù ngỡ ngàng hỏi một câu:



- Ngươi thật sự muốn ta nhường?



Mọi người không biết y muốn hỏi ai, đã giống như hỏi một người trong đó, lại giống như hỏi tất cả mọi người.



May mắn người mù đã tự mình trả lời:



- Ngươi muốn ta nhường thì ta sẽ nhường, để cho ngươi lên núi. Có điều đứng ở nơi cao không chịu được lạnh, lên núi dễ dàng xuống núi khó.



Lại lẩm bẩm nói một câu: 



- Chó săn cuối cùng cũng chết trên núi, tướng quân cuối cùng cũng chết trong trận.



Nhậm Oán quát lên: 



- Ngươi nói bậy gì đó?



Người mù trong nháy mắt giống như toàn thân bị rút đi khí huyết xương thịt, chỉ còn lại da lông, thân thể tựa như con thằn lằn dẹp lép dính vào vách núi, lập tức nhường ra một con đường hiểm trở chật hẹp để mọi người nối đuôi đi qua, còn thấp giọng nói một câu:



- Không nói gì cả.