Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 25 : Nhãn thần và thần của mắt

Ngày đăng: 21:24 18/04/20


Sau khi rót đầy ba ly rượu, tay của Phương cự hiệp khẽ run lên.



Y ngửi thấy mùi hương thoảng thoảng của rượu mạnh kia.



Y nhớ được Vãn Y có lúm đồng tiền.



Lúc nàng uống rượu động tác tay rất đẹp, rất uyển chuyển, giống như một đóa hoa trong gió tuyết, chịu đựng cái lạnh nở ra phong tư xinh đẹp.



Nàng thậm chí uống rượu khỏi ho.



Hiện giờ nàng không còn nữa.



Rượu còn, mùi rượu nồng.



Sau khi dâng lên một chút điểm tâm, hoa quả, rượu ngon, đào tươi, hoa thơm, giấy tiền, thân thể Phương cự hiệp cũng hơi run.



Mây mù trên núi kịch liệt.



Tay áo của y tung bay, giống như lắc lư muốn ngã.



Y dùng tay ôm lấy sườn, mày hơi nhíu lại.



Cao Tiểu Thượng tiến lên trước một bước, thấp giọng hỏi: 



- Thế nào rồi…



Cự hiệp lắc đầu:



- Không có chuyện gì.



Phương Ứng Khán hỏi: 



- Có thể thắp hương bái tế rồi chứ? Nghĩa phụ.



Cự hiệp gật đầu, ánh mắt ưu thương. Trong lòng y đang nghĩ, Vãn Y, nếu như nàng còn không xuất hiện, ta có thể sẽ không chịu được nữa, không chống được nữa.



Vãn Y, bất kể nàng còn sống hay đã chết, nếu như nàng có thể hiện thân, xin hãy hiện thân vào lúc này đi, ta sợ rằng mình…



Cự hiệp vẫn luôn hùng tráng.



(Thứ mà y suy yếu là tâm.)



Y vẫn luôn vui vẻ cười lớn.




Cự hiệp hi vọng gặp được, nhìn thấy thê tử đã mất.



Hơn nữa bất kể nàng là người hay quỷ.



Cho nên y quỳ, y lạy.



Mọi người khoanh tay đứng phía sau y.



Y gọi lớn ba lần.



Thứ gọi là hồn, thứ kêu là người.



Vãn Y, Vãn Y, ta ở đây, nàng là người hay quỷ, hãy đi ra đi, hãy hiện thân đi!



Y lạy, quỳ, cũng khóc.



Y uống một hơi cạn rượu trong ly, tửu kình trong nháy mắt xộc vào cổ họng, chỉ bằng ly rượu truy điệu dung nhan xinh đẹp.



Y xoa ngực, lại cảm thấy từng cơn khó chịu.



Bởi vì y biết nàng là sẽ không ra.



Nàng muốn tránh ta, cho rằng ta đã phụ nàng.



Đời này kiếp này, có lẽ y không thể gặp được nàng nữa.



Ông trời tàn khốc biết bao, đoạt đi tình yêu của ta!



Ông trời tàn nhẫn biết bao, cướp đi thê tử của ta!



Mắt hổ của y rơi lệ, khó chịu đến mức giống như choáng váng rơi vào từng đợt hơi mây sóng gợn, trong tay y còn cầm chiếc khăn tơ mà nàng để lại. Di vật của nàng không chỉ có tranh thêu uyên ương và hạc, đồng thời còn có mùi hương thoang thoảng của hoa đồ mi, người tuy diệt tuyệt nhưng dư hương bất tận.



Lúc này mặt trời nhanh chóng chìm xuống, trời đông đã trở nên u ám.



Chiều tà như máu, núi xanh hoàng hôn.



Lúc hoàng hôn mênh mang, đối diện với sườn núi Chiết Hồng chợt có bóng áo đỏ lóe lên.



Trong lòng Phương cự hiệp chấn động, giật mình cả kinh.



Ai?



Một bóng dáng xinh đẹp nhỏ bé, tung bay trong ráng màu mềm mại, giống như một màn thần thoại mỹ lệ xa xưa bất diệt.



Là nàng sao?



Chẳng lẽ thật sự là nàng?



Là nàng sao? Không phải sao? Không phải nàng sao? Nàng còn sống không? Nàng là người? Hay là quỷ? Nàng là Vãn Y sao? Thật sự là nàng sao? Thật sự là nàng?



Ông trời!



Cự hiệp muốn hô muốn hoán, nhưng lại yên lặng, trở thành im ắng ngàn lời kêu gọi, lặng tiếng lâu như trời đất.