Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 46 : Trăng sáng mọc trên biển

Ngày đăng: 21:24 18/04/20


Khi Lôi Mị lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt, ba người Phương Ứng Khán, Đường Phi Ngư, Cao Tiểu Thượng đều không hẹn mà cười lên.



Lúc này nắng chiều đã chìm xuống, trời tây chỉ còn lại một góc đỏ hỗn loạn.



Nhưng trên biển mây phía đông Tống Tử sơn lại từ từ dâng lên một vầng trăng sáng.



Trăng sáng tỏ, giống như tẩy hết một vùng cừu hận, tay đầy máu tanh trên đỉnh núi vừa rồi.



- Sau này.



Phương Ứng Khán thuần khiết thanh tú đến mức hoàn toàn không nhiễm bụi trần, chưa từng dính máu, giống như một đóa hoa sen trắng, cười một cách rất tận tâm, càng rất chân thành nói:



- Còn có rất nhiều đại sự phải dựa vào Cao sư ca và Tam thiếu gia, cùng với Mễ công công chư vị, vì chúng ta đánh ra giang sơn tốt đẹp, lập nên công lao cái thế.



- Không dám, không dám. Sau này chúng ta muốn đứng chân trong võ lâm, vẫn phải nhờ tiểu hầu gia rộng lòng giúp đỡ, ban cho cơm ăn.



Cao Tiểu Thượng cũng cười nói. Hắn càng cười, biểu tình trên mặt lại càng sầu muộn:



- Chúng ta đều chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh tiểu hầu gia. Tiểu hầu gia có gì phân phó, cứ hạ lệnh chỉ thị là được, không cần khách khí, cũng không cần xa cách.



Đường Phi Ngư cũng đang cười.



Hắn đang cười, ngay cả tiếng cười cũng rất sắc bén, chói tai.



- Dù sao, một lần khai, hai lần tanh, ba lần không ngại cả người đầy mùi. Hợp tác giữa chúng ta đã bắt đầu, đã giết đến mức đủ để chọc giận luật trời, không quan tâm giết thêm vài tên khiến dân chúng phẫn nộ, làm thêm vài chuyện khiến người người oán trách.



Ba người vỗ tay cười lớn.



Đột nhiên trong tiếng cười, Cao Tiểu Thượng giống như tán thưởng hâm mộ nói một câu:



- Thương Tâm tiễn quyết của Lôi nữ hiệp đúng là thiên hạ vô song.



Hắn ung dung nói:



- Sau khi Nguyên Thập Tam Hạn chết, mọi người vẫn không biết tiễn quyết lợi hại này rơi vào tay ai. Có người nói là vào lúc lâm chung hắn đã giao cho tiểu thiếp Vô Mộng Nữ, cũng có lời đồn là rơi vào tay Vương Tiểu Thạch. Hiện giờ xem ra đều là nghe sai đồn bậy, môn tuyệt học này thật ra là rơi vào tay nữ anh hùng đây mới đúng, thật là giỏi. Một tên này nếu như bắn ta, có lẽ ta cũng không chống đỡ được.




Người tranh quyền coi trọng địa bàn và thế lực, người tranh tiền coi trọng lợi và ích, người tranh danh coi trọng ca tụng và phỉ báng, người tranh chức vị trong võ lâm đương nhiên coi trọng võ công và chiến lực.



Người động dung là Đường Phi Ngư và Cao Tiểu Thượng (đôi mày rậm của hắn trầm xuống, lại đè trên mắt), còn có Mễ Thương Khung.



Mễ Hữu Kiều động dung bởi vì hắn và Phương Ứng Khán là chiến hữu thân thiết nhất, gần gũi nhất, Phương Ứng Khán có tuyệt thế võ công như vậy, hắn sao có thể không nghe nói đến? Gần đây từ rất nhiều manh mối, hắn đã đoán được Phương Ứng Khán nhất định đang bí mật luyện công, hơn nữa còn là công phu vô cùng lợi hại, nhưng rốt cuộc là công phu gì thì hắn lại tra cứu không ra.



Cao Tiểu Thượng động dung bởi vì hắn là Cao Tiểu Thượng, một tên đệ tử ngoài phòng của Phương cự hiệp. Về võ công hắn không trực tiếp nhận được chân truyền của Phương cự hiệp, nhưng về tư tưởng và địa vị thì lại hoàn toàn được y truyền thừa. Huống hồ hắn còn là “Loạn Thế Giao Long”.



Đường Phi Ngư lại cười khan, tiếng cười the thé.



Sau đó hắn trực tiếp không hề khách khí hỏi:



- Khiến đông lạnh nở hoa sen, bảo mùa hè rơi mưa tuyết, ngay cả mặt trời lặn cũng có thể kêu trở lại? Ta từng nghe nói đến, nhưng những người biết được đều chết cả rồi, có một người thì mất tích không biết đi đâu. Hắn biết sao?



Hắn yên lặng nhìn Phương Ứng Khán, lạnh lùng nói:



- Ta không tin.



Sau đó hắn lại cất giọng the thé nói:



- Ta không tin ngươi có thể làm được.



Người cười là Phương Ứng Khán.



Phương Ứng Khán đã cười.



Sau đó Phương Ứng Khán cười hiền lành nói:



- Ngươi không tin? Ta lập tức làm cho ngươi xem.



Không ai tin Phương Ứng Khán lại nói ra những lời này.



Không ai tin Phương tiểu hầu gia có thể làm được loại chuyện này.