Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 5 : Bớt nói lời thừa

Ngày đăng: 21:24 18/04/20


Chợt nghe có tiếng vỗ tay.



Có người vừa vỗ tay vừa đi đến gần, vẻ mặt ôn hòa cười nói:



- Cảm ơn, đa tạ, thật cảm tạ!



Ôn Nhâm Bình vừa nhìn thấy người này lại nhíu mày:



- Ngụy quân tử!



Đó là một người mập mạp.



Một người mập mạp nở nụ cười như lượm lấy được.



Dáng vẻ của hắn mày thanh mắt tú, hơn nữa còn tươi cười hớn hở, khiến người ta vừa nhìn đã dễ sinh thiện cảm.



Một người thân thiết ôn hoà như vậy, chẳng biết vì sao Ôn Nhâm Bình vừa nhìn thấy lại muốn mắng chửi hắn.



Hắn dường như cũng không tức giận.



Lôi Du Cầu bất giác đồng tình với người này.



Ôn Tử Bình lại nói:



- Ngươi cảm ơn cái gì, chúng ta không có khen ngươi!



Người mập mạp trước tiên vái cự hiệp, cười hì hì nói:



- Các người cho rằng bụng lớn thì dễ nhìn, ta đương nhiên giơ tay tán thành, còn giơ chân phụ họa. Các người xem, ta luôn có một cái bụng bự, giống như mang thai mười tháng, chướng mắt cản trở. Hôm nay các người nói như vậy, ta đây không tự ti nữa, ngay cả đi đường cũng có hào quang. Ta là người đứng mũi chịu sào, giữ bụng không bỏ, các người nói như vậy giống như đang khen ta, ta làm sao có thể không cảm tạ các người từ đáy lòng.



Cự hiệp đáp lễ, nói: 



- Nói cũng phải. Ta thật sự cũng không thích người bụng ốm o, gầy còm, giống như gặp phải năm hạn mất mùa, khó coi chết đi được. Càng không thích bản thân mình đã có cái bụng như ong vò vẽ, lại luôn nói người khác bụng bự bung lớn, đánh đòn phủ đầu, như vậy không chỉ thiếu ánh mắt thẩm mỹ, kẻ ác tố cáo trước, ngay cả nhân cách cũng có một chút vấn đề.



Y lại biểu thị hoan nghênh người mập mạp kia:



- Có ai không biết bụng của Hình bộ đại lão tổng Chu Nguyệt Minh, cũng không làm trở ngại một thân khinh công trác tuyệt, hơn nữa còn là một trong những vũ khí khó mà đề phòng, vượt bậc thiên hạ. Trong võ lâm có ai dám xem thường bụng của Chu tổng, e rằng đời này phải gãy ngón tay rồi.



Lôi Du Cầu nghe vậy lại kinh ngạc, không ngờ cái người khiến cho người khác thiện cảm này lại là Chu Nguyệt Minh danh động thiên hạ, lòng dạ độc ác, khó phân chính tà.



Chu Nguyệt Minh lại chắp tay, lại thi lễ:



- Phương cự hiệp phóng đại rồi. Kẻ hèn này không thừa nhận nổi, không đảm đương nổi, thẹn thùng, thẹn thùng! Xấu hổ, xấu hổ!



Ôn Nhâm Bình lại hừ lạnh một tiếng: 



- Lão hồ ly!



Ôn Tử Bình đính chính: 



- Hắn không phải là lão hồ ly.
- Tên này là chồn chúc tết gà, không có lòng tốt đâu. Loại địa phương như dinh Đại Lý dễ đi khó về, dễ vào khó ra, không thể đi được, loại người này cũng tin không được.



Chu Nguyệt Minh đầy ý cười:



- Ôn tiên sinh lúc thì nói ta là hồ ly, lúc thì nói ta là chó, bây giờ lại nói ta là chồn, như vậy cũng không sao, nhưng lại gọi Phương cự hiệp danh trọng thiên hạ là gà, không nên nói bậy như vậy chứ!



Ôn Nhâm Bình nhất thời nghẹn họng.



Ôn Tử Bình lại lạnh lùng phun ra một câu.



Câu này chỉ có một chữ:



- Chó!



Chu Nguyệt Minh vẫn mỉm cười, quay đầu nhìn Ôn Tử Bình, cười hỏi:



- Thực ra, hai huynh đệ các người cũng muốn mời Phương cự hiệp qua. Tại sao các người có thể mời, còn ta lại không thể?



Hắn tươi cười hỏi.



Nhưng trong lời có lời, trong nụ cười giấu đao.



Ôn Tử Bình lại không giật mình, cũng không kinh ngạc.



Y thản nhiên trả lời:



- Nguyên nhân rất đơn giản.



Ôn Tử Bình không hề nghĩ ngợi, liền nói: 



- Bởi vì chúng ta là trung, còn các ngươi là gian.



Chu Nguyệt Minh cười híp mắt nói: 



- Vậy sao? Ta lại cho rằng mình mới là trung. Chỉ nhìn người, làm thế nào phân định trung gian? Đại gian như trung, đại trung như gian, nhìn vào sử xanh, đậy nắp quan tài mới đánh giá còn khó, huống hồ là người còn sống?



- Nếu muốn luận nhân vật, định trung gian, không cần nói lời thừa, chỉ xem hành vi và việc làm của hắn.



Ôn Tử Bình dứt khoát nói:



- Trước kia ngươi đã làm chuyện gì? Trong bụng ngươi tự biết. Bình sinh ngươi đã làm những chuyện tốt gì? Đếm ngón tay cũng tính ra được.



Chu Nguyệt Minh lại không hề tự ti: 



- Có lẽ, bởi vì ta ngoài mặt không làm chuyện tốt, mới có thể ngồi ở vị trí này lâu như vậy. Có lẽ, như vậy mới có thể khiến ta ở trong tối làm không ít chuyện tốt.



Hắn cường điệu hai chữ “ngoài mặt”, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “trong tối”.



Hắn giống như có ý ở ngoài lời, âm thanh ở ngoài dây đàn.