Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 7 : Nói lời hay

Ngày đăng: 21:24 18/04/20


Ôn Tử Bình cũng da thịt không cười chỉ môi cười, nói:



- Ta thấy theo như bình thường, Chu hình tổng bên này bảo chúng ta nói chuyện cẩn thận, bên kia đã lặng lẽ mật báo, nói chúng ta mê hoặc xúi giục, âm mưu tạo phản rồi.



- Bình sinh ta chỉ cố nói lời hay, không nói xấu người khác. 



Chu Nguyệt Minh nói rất gian xảo, bởi vì sự xảo quyệt hoàn toàn hiện trên mặt hắn, cho nên ngược lại khiến người khác cảm thấy hắn xảo trá một cách chân thật, chứ không phải xảo trá âm thầm:



- Hôm nay nếu ta nói xấu sau lưng người khác, ngày mai người khác cũng có thể nói xấu sau lưng ta như vậy. Hôm nay nếu ta tin người này sẽ không kể lại những gì ta nói, hoặc là muốn hắn giữ bí mật… nhưng đối phương ngoài mặt đồng ý, lại âm thầm tố cáo những gì ta muốn hắn giữ kín. Cho nên ta chỉ cố nói lời hay.



Ôn Nhâm Bình mỉa mai: 



- Loại người nắm giữ chức vị như ngươi, cũng chỉ nói lời hay, chỉ làm chuyện tốt sao?



Chu Nguyệt Minh vội nói:



- Không phải, không phải. Ta bảo là mình chỉ nói lời hay, lúc cần thiết thà làm chuyện xấu cũng không nói xấu người khác. Làm chuyện xấu là thực thực tế tế, kết quả đã xuất hiện rồi, còn nói nói xấu người khác thì lại rất tổn hại, chỉ nói miệng không thì đã kết thù sâu rồi. Ta chỉ bảo rằng mình không nói xấu, không có nghĩa là không làm chuyện xấu. Ta chỉ giỏi tự bảo vệ mình mà thôi.



Ôn Tử Bình chế giễu:



- Vậy ngươi thà làm chuyện xấu cũng không nói nói xấu người khác?



Chu Nguyệt Minh lại trả lời thẳng thắn vô tư: 



- Đúng.



Lôi Du Cầu rất muốn vạch trần khuôn mặt thật của lão hồ ly này:




- Tâng bốc hắn, khen ngợi hắn, hùa theo hắn, ca tụng hắn, khiến hắn tự cho mình đúng, khiến hắn lâng lâng, khiến hắn trầm luân, khiến hắn sa đọa.



- Cũng có thể khiến hắn bận tiệc tùng, bận vui chơi, bận chìm đắm trong ca sắc.



Ôn Tử Bình tiếp lời:



- Khiến hắn bị hủy bởi rượu, bị hủy bởi an nhàn, bị hủy bởi chây lười. Khiến hắn cho rằng căn cơ vẫn vững chắc, vẫn rất được lòng người. Khiến người ở khắp nơi tìm hắn dự họp, ký tên, viết chữ, cắt băng, chủ lễ. Khiến hắn phân tâm chải chuốt bản thân, chuyên tâm lễ nghi bề ngoài, tổn sức vì du sơn ngoạn thủy, hao tâm vì lập phái thu đệ… còn phải hao tốn tâm tư để xây dựng quan hệ, khai thông đường lối. Một đại hiệp từ đó bị chôn vùi trong công việc thế tục, hư vinh danh hão.



- Chỉ có điều…



Tâm linh trẻ thơ của Hà Phạm vẫn ôm một tia hi vọng:



- Đó là những chuyện hủ bại của thời trước, quá khứ. Hiện nay Đại Tống thanh bình thái hòa, chẳng lẽ tình hình chính trị cũng đen tối hỗn loạn như vậy sao?



- Đều như nhau.



Ôn Tử Bình lạnh lùng nhìn về phía Chu Nguyệt Minh:



- Không tin ngươi cứ hỏi hắn.



- Ta à?



Chu Nguyệt Minh đột nhiên cười lên:



- Đại Tống anh minh, thánh thượng cơ trí, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thiên thu vạn tải, đời đời bất diệt… Ta chỉ nói lời hay, xin lỗi mọi người. Hì hì!