Thiên Hạ Vô Song

Chương 148 : Sa Đạo Đột Kích (1)

Ngày đăng: 18:35 20/04/20


Đây là điểm khiến Mạnh Hàn bất đắc dĩ, nhưng mà cũng là kế bảo vệ tính

mạng của Mạnh Hàn lâu dài. Hai nữ cần Mạnh Hàn trong thời gian không xác định, thời khắc cần nếu không có nói không chừng hôm nay Mạnh Hàn hoàn

thành hai bộ quần áo này ngày mai sẽ toi mạng. Tinh linh tộc được xưng

thiện lương, nhưng mà chính trị gia của Tinh linh tộc không nhất định là thiện lương.Nghe được có cơ hội gặp mặt nhau thường xuyên, tỷ muội tinh linh sắc mặt tốt hơn nhiều, Louise càng vui vẻ hỏi:- Vậy phải bao lâu chúng ta mới gặp một lần?- Không sai biệt lắm một năm a!Mạnh Hàn suy nghĩ thời gian quá dài hắn cũng sợ hãi ma pháp trận xảy ra vấn

đề, tuy là tài liệu ma pháp cao cấp nhất, nhưng dù sao cũng mới làm lần

đầu tiên, còn không biết hiệu quả cụ thể.Bảo hiểm để đạt được

mục đích nên chọn thời gian một năm. Nếu không một khi quần áo gặp

chuyện không may Tinh linh tộc lại có tổn thương gì đó, đến lúc đó những đại nhân vật của Tinh linh tộc kia chắc chắn sẽ không trách bản thân

bọn họ không nắm chắc thời gian, nhất định sẽ đem toàn bộ tính lên đầu

của mình. Đương nhiên Mạnh Hàn không thể không tiếp nhận giáo huấn lần

trước, hiện tại thực lực của chính mình không bằng tinh linh, dù là tiểu ma nữ của Tinh linh tộc mặt đối mặt nhục nhã mình Mạnh Hàn cũng chỉ có

thể chịu đựng.Nhưng mà bề ngoài dường như hiện giờ thu liễm rất

nhiều, trong nội tâm Mạnh Hàn chắc hẳn cũng cảm nhận được, nhất định là

trừng phạt của các trưởng lão có tác dụng. Dường như sau đó gặp lại tiểu ma nữ nàng đã biến thành con người khác, đối với chính mình cũng khách

khí rất nhiều.Tinh linh tộc làm được điểm này khiến Mạnh Hàn có

cảm giác không nói được nên lời. Thời điểm đối ngoại tuyệt đối không
thò tay đưa lên miệng, lúc này huýt lên một cái, sau đó trong ánh mắt

ngạc nhiên của mọi người hắn như mũi tên bước lẻn đống kim tệ vàng óng

ánh kia, dùng một động tác như gà mái ấp trứng đem một đống lớn kim tệ

ôm vào trong tay của mình.Một đám người muốn cười nhưng lại

không dám cười, nhìn qua bộ dáng khoa trương của Mạnh Hàn thì cố nén

lại, sau đó rốt cuộc không nín được ồn ào bật cười lên ha ha ha ha, cả

tầng hầm ngầm lập tức tràn ngập nụ cười vô cùng vui vẻ. Mạnh Hàn cũng ý

thức được động tác của mình vừa rồi là bao nhiêu bất nhã, bị mọi người

cười thì hắn cũng cũng vui sướng cười rộ lên.Tiếng cười sung

sương vang vọng khắp hầm ngầm bay tới bầu trời. Mà trên bầu trời một đám mây dường như cảm ứng được vui sương trong nội tâm của mọi người, trên

trời hiện ra một gương mặt cười.Cười một hồi lâu âm thanh mọi

người mới chậm rãi thấp xuống. Kiều nhìn qua tình hình này và ra điệu bộ cho vệ đội, mọi người ai cũng không có nhiều lời nối đuôi nhau rời đi.

Chỉ để lại nơi này cho Mạnh Hàn cùng với hai thị nữ thiếp thân và hai

quản gia..