Thiên Hạ Vô Song
Chương 156 : Sa Đạo Công Thành (2)
Ngày đăng: 18:35 20/04/20
- Vũng hố hãm mã!Mạnh Hàn nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn qua
đám sa đạo ở bên dưới tường thành. Khoảng cách còn xa nhưng đã nằm trong phạm vi nhìn rõ của hắn.Từ khi Mạnh Hàn het lên tiếng này thì
đám sa đạo thoạt nhìn rất uy phong, một đám người ngựa chạy đầu tiên
chừng bốn năm mươi tên trùn thân thể xuống, ngựa hí dài một tiếng trực
tiếp bổ nhào tại chỗ. Kỵ sĩ trên thân ngựa theo quán tính bay về phía
trước, vẽ ra một vòng cung xinh đẹp, thân thể còn trên không trung bay
về phía trước vài chục thước, sau đó lại ngã trên mặt đất bụi mù tung
bay.Lực trùng kích mạnh mẽ làm cho đám sa đạo này ăn không ít
đau khổ. Những sa đạo này rơi trên mặt đất còn lăn thêm vài vòng, nhưng
cũng chỉ có thể giãy dụa một chút, muốn đứng lên cũng đã không có khả
năng. bởi vì bộ dáng của chúng là huyết nhục mơ hồ, lực ngã mạnh và ma
sát với mặt đất làm thân thể con người bị nát tan.Tất cả mọi
người bị một màn trước mặt dọa kêu to một tiếng. Nhưng cũng làm cho mọi
người nhìn rõ tình huống trước mặt, đám bình dân trên tường thành lúc
này lớn tiếng hoan hô lên. Đám sa đạo phía sau cũng ghìm cương ngựa lại
nhìn qua thảm trạng của những đồng đội của mình. Một đám người khiếp sợ
nói không nên lời.Đám sa đạo bối rối thật lâu mới bình tĩnh trở
lại được, Kiều đang ở trên tường thành laiuj cảm thấy đáng tiếc. Nếu có
đó thân thể bị người ta kéo lại, kéo ra sau lỗ châu mai, Mạnh Hàn vào
lúc này mới khôi phục tinh thần lại.- Đại nhân! Đại nhân!Âm thanh của Kiều lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn lại gần sát mà Mạnh Hàn trì độn
một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại, trong nháy mắt đó giống như nằm
mơ.Một màn vừa rồi làm cho hắn đi dạo trước quỷ môn quan một
lần. Mạnh Hàn chưa từng cảm thấy tử vong lại gần với hắn như vậy, thời
điểm mũi tên phóng đại trước mắt của hắn thì Mạnh Hàn thậm chí nhìn thấy bóng dáng của Hắc Bạch Vô Thường.- Phi phi phi, thế giới này do tử thần làm đương gia, làm gì có chỗ cho Hắc Bạch Vô Thường và đầu trâu mặt ngựa cơ chứ!Đầu óc của Mạnh Hàn lúc này rối tung, lập tức bác bỏ suy nghĩ vừa rồi của
mình, đột nhiên trong nội tâm lại cảm thấy vô cùng may mắn:- Trách không được đầu trâu mặt ngựa không thu ta, thì ra nơi này không phải do bọn họ quản.Đạo bóng mờ hồng sắc quang mang kia là cái gì? Mạnh Hàn lúc này mới kịp hồi tưởng lại vấn đề, nhưng mà trong lỗ tai của Mạnh Hàn truyền ra âm thanh náo động lớn, lần nữa hấp dẫn lực chú ý của Mạnh Hàn.Sa đạo bên kia đã thúc ngựa chạy thật nhanh, đã tới chỗ hãm mã rồi, trơ mắt nhìn
ngựa của bản thân lấy đà nhảy qua rào chắn hãm mã thứ hai, sau đó lại
nhìn qua ánh mắt nhìn náo nhiệt của người trên tường thành. Cả người lẫn ngựa nhảy vào trong rãnh sâu đào sẵn bên dưới. Ngay sau đó cung tiễn
trên thành bắn xuống như mưa.Chỉ có rất ít người may mắn dừng
nụựa được, trong đó có tên thủ lĩnh sa đạo kia. Vừa mới nhìn thấy tầng
hông quang của tên quý tộc lóe lên hắn đã ý thức được không ổn. Đó là
hào quang chỉ có ma pháp mới có mà thôi, trong thị trấn nhỏ này lại có
ma pháp sư!Phát hiện điểm này thì đột nhiên tên thủ lĩnh cảm
giác mình quyết định dẫn người đi tham gia cướp bóc thị trấn này nói
không chừng là sai lầm.